"Nếu ta đã dám ra tay, đã tính xong hết thủ đoạn các ngươi có thể có rồi. Cho dù trong tay các ngươi có một kích Chân Tiên, cũng chỉ có thể đánh vỡ hình nộm này mà thôi."
"Còn hậu quả, cũng không nhọc các vị công chúa hoàng tử lo lắng, ta dĩ nhiên đã lưu lại đường lui. Có điều chư vị công chúa hoàng tử cũng hãy yên tâm, người ta muốn đối phó chỉ có Vương Phú Quý, sẽ không động vào mấy người các ngươi."
Vô cùng rõ ràng, tuy nàng ta làm việc càn rỡ nhưng vẫn có chút kiêng dè với Tiên Hoàng, Ma Hoàng, cũng sợ động tới những công chúa và hoàng tử này, bọn họ sẽ không màng tất cả không chết không ngơi, vậy sau này bà ta thật sự không thể yên ổn sinh sống rồi.
Ngừng một lúc, nữ tử thần bí lại nhìn Vương Phú Quý nói: "Phú Quý công tử ngươi cũng yên tâm, ta cũng không có hứng thú với tính mạng của ngươi. Thứ ta cần chỉ là 【 Hỗn Độn Linh Thạch 】, 【 dịch cải thiện tư chất huyết mạch tiên phẩm 】, cùng với, ta sẽ khẩn cầu gia chủ Vương thị bức【 Xá Nữ Âm Ma bảo điển 】 của 【 Âm Xà ma cơ 】 về cho ta."
"..." Vương Phú Quý bỗng nhiên ý vị thâm trường nhìn nàng ta một cái, sắc mặt cũng đổi từ kinh hoảng thất thố vừa nãy thành trầm ổn bình tĩnh: "Quả nhiên là ngươi. Ngươi chính là vũ cơ tuyệt sắc 【 Tô Lạp Nhã 】 trong truyền thuyết nội bộ ma tộc nhỉ? Chính ngươi đã giết chết Minh Sát thiếu chủ, mang thi thể của nó về phòng khu tuyến đông cứ địa tiên số 3, hãm hại Tiên Triều chúng ta!"
Nữ tử thần bí biến sắc, không dám tin nói: "Sao ngươi biết?"
Ngữ khí của Vương Phú Quý quá mức chắc chắn, nội dung cũng quá có tính châm chích khiến nàng ta rất khó không nghĩ nhiều.
"Ta đương nhiên không biết, ta chỉ đoán." Vương Phú Quý cười đáp: "Có điều, dựa theo phản ứng của ngươi, bây giờ ta đã chắc chắn ngươi chính là Tô Lạp Nhã vừa gây ra phong ba to lớn dạo gần đây."
Tô Lạp Nhã biến đổi ánh mắt mấy lần, đáy mắt dần lộ ra một tia sát cơ: "Vương Phú Quý, ngươi quả nhiên không phải thông minh lắm. Ngươi biết hay không, có câu nói xưa là "biết càng nhiều thì càng nguy hiểm"."
"Ta không thông minh lắm?" Vương Phú Quý cười híp mắt nhìn nàng ta, thần thái vẫn ung dung: "Sao ta cảm thấy Tô Nhã tỷ tỷ ngươi mới không thông minh lắm?"
Hắn lại gọi toạc ra tên của "Tô Nhã".
"Ngươi biết quá nhiều rồi." Sát cơ nơi đáy mắt của nữ tử thần bí trở nên nồng đậm, cười lạnh nói: "Ngươi đúng là cứ đi trên đường tìm chết mà không quay lại."
"Haiz, người thông minh chính là như vậy, lòng có nghi vấn phải làm rõ." Vương Phú Quý thở dài một tiếng: "Ngày đầu tiên ta tới phòng khu tuyến đông, khoảnh khắc đầu tiên tra ra thi thể của Minh Sát thiếu chủ. Thủ đoạn giết hắn, chậc chậc, thật là tàn nhẫn, lại liên tiếp đâm nhiều nhát như thế vào những chổ hiểm của nó, còn có dấu vết thần hồn bị đóng trụ."
"Thế thì sao?" Tô Nhã cười lạnh nói: "Ta không tin ngươi có thể từ trên thi thể nhìn ra được gì. Ta đã xử lý kỹ càng rồi, ngay cả dấu vết năng lượng cũng xóa."
"Vết thương trên thi thể quả thực bị hủy hoại rất hoàn toàn, không lưu lại dấu vết mang tính đặc trưng rõ ràng gì, nhưng cũng chính vì vậy, bạo lộ hai điểm." Vương Phú Quý ung dung, chậm rãi giải thích: "Điểm thứ nhất, kế hoạch của các ngươi vô cùng chặt chẽ tỉ mỉ, mỗi một bước giống như đều đã tính toán xong. Hơn nữa, thân phận Tô Lạp Nhã kia cũng không phải một sớm một chiều có thể hình thành. Kế này, thời gian bày bố ít thì mấy chục năm, nhiều thì trên trăm năm."
Về điểm này, hắn vẫn khá có quyền phát ngôn. Dù sao thì lão tổ gia gia làm việc chính là phong cách này, bày tuyến xa, bố trường tuyến, mưu đại cục, thường bất tri bất giác, thế cục đã nằm trong lòng bàn tay của hắn rồi.
"Điểm thứ hai là sát thủ này hình như tâm tính có chút tàn bạo, dùng thủ đoạn ngược sát xử lý Minh Sát thiếu chủ, hiển nhiên tâm lý có chút không lành mạnh."
"Ngoài ra, từ tình báo tổng hợp khác cũng có thể phán đoán ra, sát thủ vô cùng giỏi ngụy trang, tinh thông dịch dung ẩn náu, có thủ đoạn mị hoặc, nếu không cũng không dụ dỗ được Minh Sát thiếu chủ."
Chiêu Ngọc công chúa ở bên cạnh nghe tới trợn mắt há mồm: "Phú Quý ca ca, vậy sao huynh biết sát thủ là Sương Hoa phu nhân? Thế này cũng thần kỳ quá rồi nhỉ?"
"Ta đương nhiên không biết là Sương Hoa phu nhân, ta cũng đâu phải là thần tiên." Vương Phú Quý khẽ cười nói: "Có điều chính là tám chữ 'to gan giả thiết, cẩn thận tìm chứng cứ' mà thôi."
"Bởi vì sát thủ giỏi ngụy trang, dịch dung, lừa gạt, ta suy đoán nàng ta sau khi giá họa sẽ không lập tức rời đi, rất có khả năng sẽ dùng thủ đoạn sở trường ẩn náu, để tiện quan sát và nắm giữ cục diện. Đây là một loại hiện tượng tâm lý rất bình thường, giống như rất nhiều tội phạm thường sẽ quay lại hiện trường, chính là vì bọn họ muốn theo dõi động thái mới nhất của sự việc."