"Ngoài ra, sát thủ có lẽ rất thạo cứ địa tiên số 3 chúng ta, ít nhất thạo địa hình, trạm gác các lộ của phòng khu tuyến đông. Điều này không phải nghiên cứu đơn giản là có thể làm được. Dựa vào những điều này, ta có thể suy luận, sát thủ này có năng lực ngụy trang thân phận ở ma giới có độ khó hơn, còn gần như không hề sơ hở, dĩ nhiên cũng có năng lực ngụy tạo thân phận ở cứ địa tiên số 3 chúng ta."
Tam hoàng tử bị lời của Vương Phú Quý mang đi, không nhịn được gật đầu lia lịa: "Nghe rất có lý. Nhưng tại sao ngươi lại nhận định là Sương Hoa phu nhân chứ?"
"Ta không có nhận định nàng ta. Trên thực tế đối tượng hoài nghi của ta có khoảng mấy trăm người, chỉ là từng bước bài trừ giảm thiểu còn mấy chục người." Vương Phú Quý thản nhiên cười: "Có điều, Sương Hoa phu nhân quả thực có chỗ đáng để hoài nghi."
"Thứ nhất, khí chất của nàng ta hoàn toàn tương phản với vũ cơ ma tộc Tô Lạp Nhã, một người thanh lãnh tẻ nhạt, một người xinh đẹp mê người, từ góc độ ngụy trang học mà nói, thông qua chế tạo tương phản khiến người khác không cách nào liên hệ bọn họ với nhau cũng là một loại thủ đoạn ngụy trang cao giai."
Ánh mắt của Tô Nhã trở nên vô cùng phức tạp.
Nàng ta tự cho mình ngụy trang không chút kẻ hở, không hề lưu lại bất cứ manh mối gì, hoàn toàn không ngờ rằng, trong mắt Vương Phú Quý, chuyện này khắp nơi đều là sơ hở.
Thế nhưng nàng ta lại không khỏi muốn nghe Vương Phú Quý tiếp tục nói: "Điều này cũng không đại biểu ta chính là nằm vùng chứ?"
"Nhưng, Sương Hoa phu nhân thi thoảng lại mất tích, nói là đi tìm phu quân mất tích, điểm này lại tăng lên không ít tính khả nghi." Vương Phú Quý nói: "Đây cũng là lý do tại sao ta sẽ liệt ngươi vào trong danh sách mấy chục đối tượng hoài nghi kia."
"Nếu cho ta chút thời gian, ta có thể tiếp tục chậm rãi loại trừ, dựa vào các manh mối phân biệt ra ngươi. Chỉ là bây giờ chiến cục căng thẳng, thời cục phức tạp, để nắm giữ cục diện tốt hơn, ta phải mau chóng tìm ra hung thủ." Vương Phú Quý thở than một tiếng, tựa như còn có chút tiếc nuối: "Cho nên ta chỉ đành mạo hiểm, lựa chọn binh tẩu hiểm chiêu, thử câu cá, xem có thể câu ra cá lớn nấp trong ao không."
"Cho nên tất cả đều là mưu kế do ngươi an bài?" Lúc này cảm xúc của Tô Lạp Nhã đã lắng đọng xuống, đôi mắt mê người dần lộ ra vẻ âm độc, tựa như có dấu hiệu động thủ mọi lúc: "Nhưng tại sao ngươi lại chắc chắn ta sẽ động thủ?"
"Câu cá mà, dĩ nhiên là tận hết khả năng sáng tạo điều kiện dụ dỗ cá cắn câu. Có điều, cho dù là đại sư câu cá, cũng không dám nói điều kiện chủ bị đầy đủ thì cá nhất định sẽ cắn câu, vẫn phải xem vào vận khí." Vương Phú Quý cười ha ha nói: "Nhưng ta từ nhỏ tới lớn vận khí vẫn kha khá. Đương nhiên, dùng kế này cũng là có liên quan với tính cách sát thủ mà ta suy đoán.
"Sát thủ giỏi ẩn nấp, tự tin lại to gan, quen sắp xếp xong đường lui sau khi bại lộ, quan trọng nhất là trong tính cách của nàng ta có chút cực đona và bạo ngược, có sác xuất lớn là tâm lý biến thái, loại người này làm việc thường sẽ rất cực đoan, trong lòng một khi có ý nghĩ, nếu không làm sẽ có cảm giác ngứa ngáy trong lòng. Hơn nữa, trong tay ngươi khả năng cao còn có đường lui. Ngươi đã có thể làm ra một thân phận Tô Lạp Nhã ở ma giới thì có thể làm ra cái thứ hai. Mà trong tình huống người có đường lui, hành sự thường sẽ càng to gan."
"Hay hay hay, không ngờ Vương Phú Quý ngươi lại thông minh như vậy!" Tô Nhã càng nghe trong lòng càng ớn lạnh, trong ánh mắt dần lộ ra một tia ý vị điên cuồng, biểu cảm cũng dần trở nên hung tợn: "Giống như ngươi nói, ta còn có thân phận khác ở ma giới. Chỉ đáng tiếc, ngươi thông minh ngược lại bị thông minh hại."
"Vốn dĩ ta không định giết các ngươi!"
"Bây giờ, các ngươi một người cũng đừng hòng sống!"
Nàng ta vừa dứt lời, một hình nộm Thần Thông cảnh trong đó bỗng dưng động, tung một quyền đấm Vương Phú Quý.
Quyền thế bàng bạc lập tức thổi quét ra, chấn động không khí trong cả phòng đãi khách đều "vù vù vù" rung lắc, ngay cả bày trí trên bàn trà xung quanh cũng bắt đầu bất ổn.
Quyền thế đáng sợ như vậy nếu thật sự đấm trúng Vương Phú Quý, cơ thể nhỏ của hắn e là sẽ lập tức bị nổ thành thịt nhuyễn, ngay cả ghép cũng không ghép lại được.
Thế nhưng.
Trong tức khắc.
Nhẫn trữ vật cấp đạo khí của Vương Phú Quý khẽ lóe lên, một hình nộm nam tử trung niên trông có vẻ bình thường bỗng dưng xuất hiện, chắn trước mặt hắn.
"Đùng!"
Một tiếng ầm vang đinh tai nhức óc vang lên.
Hình nộm nam tử trung niên cũng vỗ ra một chưởng, nhẹ nhàng chắn quyền do hình nộm Thần Thông cảnh đấm tới, còn một bạt tai đánh ngược lại hình nộm Thần Thông cảnh kia bay xa.
"Cái gì? Hình nộm thủ hộ Lăng Hư cảnh?" Ánh mắt Tô Nhã ngưng trệ, trên gương mặt yêu dã mị hoặc lập tức tràn ngập khó tin: "Ngươi không trúng độc của Túy Tiên Trà? Lại còn có thể sử dụng thần niệm khởi động nhẫn trữ vật lấy đồ? Không thể nào! Nếu không trúng độc, sao ngươi biết triệu chứng sau khi Túy Tiên Thảo phát tác?"