Hắn thuận tay nhặt lên một chiếc hộp quý, mở ra nhìn, bên trong đựng 【 Nguyên Thủy đạo châu 】đã đề cập tới trước đó.
Quang trạch đạo châu long lanh óng ánh, một cỗ Nguyên Thủy thuần chính vô cùng đậm đặc lan ra, khiến người ta thần thanh khí sảng.
Rất tốt, quà của lão tổ nãi nãi cũng có rồi.
Vương Phú Quý rất thành thạo cất hộp quý vào, chứa trong nhẫn trữ vật.
"Vương Phú Quý các hạ tôn kính." Khí Linh bảo khố nhẫn nhịn, nhìn tới đây cuối cùng cũng không nhịn được nữa, run rẩy lên tiếng nhắc nhở: "Ngài làm như vậy là không đúng. Hai hình nộm hư hỏng ban nãy còn có thể nói là chiến lợi phẩm của ngài...Nhưng 【 Nguyên Thủy đạo châu 】 này là tư sản của Đa Bảo Các chúng ta, bây giờ ngài đang ăn cắp tài sản của Đa Bảo các, đây là không đúng."
"Ăn cắp?" Vương Phú Quý mặt không đổi sắc, động tác trên tay vẫn không dừng lại: "Đa Bảo Các các ngươi lừa gạt giam cầm ta, Xuyến Nam công chúa, Chiêu Ngọc công chúa và tam hoàng tử Ma Triều vào trong bảo khố, chẳng những hạ dược hòng cướp lấy tài sản của khách quý, còn ra tay giết người diệt khẩu. Ngươi thấy, chuyện này có thể xí xóa sao?"
"Đây..." Khí Linh bảo khố bất đắc dĩ nói: "Ta biết sự cố này là do Đa Bảo Các chúng ta xuất hiện sai sót nghiêm trọng trong quản lý nhưng xin ngài hãy tin tưởng, đây là hành động cá nhân của Sương Hoa phu nhân, không liên quan tới Đa Bảo Các chúng ta."
"Không liên quan? Hai hình nộm Thần Thông cảnh là của Đa Bảo Các các ngươi nhỉ? Hơn nữa cũng không thấy ngươi ra ngăn cản và giải cứu chúng ta vào thời khắc mấu chốt." Vương Phú Quý lạnh lùng nói: "Ta hoàn toàn có lý do hoài nghi, đây là hành vi của bản thể Đa Bảo Các các ngươi. Đương nhiên, ta cũng lười tranh biện những chuyện này với Khí Linh, vẫn nên đợi các chủ của tổng bộ Tiên Triều các ngươi tới giải thích đi."
Quả thật, thế lực phía sau Đa Bảo Các vẫn rất mạnh, còn có Thiên Cơ lão nhân chống lưng.
Nhưng dù mạnh tới đâu, cũng không mạnh hơn Tiên Triều và Ma Triều được chứ?
"Đây đây đây...cũng không thể trách ta. Sương Hoa phu nhân là chưởng quỹ, quyền hạn hơn ta..." Khí Linh bảo khố có chút ủy khuất nhưng cũng biết chuyện này đã không còn là chuyện mình dùng vài câu biện giải là có thể giải quyết được, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ có thể bẩm báo thành thật tất cả mọi chuyện xảy ra cho các chủ, do họ định đoạt."
Trong lúc nói, Vương Phú Quý đã nhặt từng món từng món bảo vật, cho vào trong nhẫn trữ vật cấp đạo khí trông có vẻ như vĩnh viễn không lấp đầy kia của hắn.
Thứ đáng tiền trong bảo khố không ít, tuy thứ đáng tiền nhất vẫn là mấy món bảo vật trấn tiệm đã giới thiệu trước đó nhưng những thứ còn lại cũng thuộc loại đồ tốt có giá thành cao, có thể dùng để bổ sung nội tình gia tộc.
Vương Phú Quý nhặt tới đáng sợ.
Mà Khí Linh bảo khố lại chỉ có thể chớp mắt nhìn tất cả, ngay cả cự tuyệt cũng không thể cự tuyệt.
Vào lúc Vương Phú Quý vơ vét bảo vật của Đa Bảo Các, Tô Nhã ma sứ đã xuyên qua bí đạo, tới lối ra vào bí mật ngoài mười mấy dặm.
"Vương Phú Quý đáng chết." Từ trong bí đạo đi ra, Tô Nhã ma sứ vẫn đang mắng chửi: "Lại khiến lão nương lật thuyền trong mương, bại lộ thân phận không nói, còn phải chạy đi quan hệ với đám bẩn thỉu và ma tộc kia."
Lúc này, hình tượng của nàng ta cực kỳ chật vật, một thân váy dài thanh lịch đã nhăn nhúm, bọc chân và giày đều dính tro đen, quả thực giống như hai người so với bộ dáng xinh đẹp rạng rỡ mới đầu.
Hết cách, tuy trong bảo khố của Đa Bảo Các thiết kế bí đạo nhưng bí đạo này cũng không biết đã bao nhiêu năm chưa dùng rồi, cộng thêm để ẩn giấu, bí đạo được thiết kế vô cùng chật hẹp, bên trong cũng sẽ không lắp đặt trận pháp phòng bụi gì, nhiều năm trôi qua, sớm đã tích trữ một tầng bụi tro dày.
Nàng ta từ bên trong một đường xuyên tới, để kịp thời gian vốn không cách nào để ý nhiều, bởi vì sợ dao động huyền khí tiết lộ ra sẽ bại lộ tung tích của mình, nàng ta thậm chí ngay cả độn pháp cũng không dám dùng, có thể sạch mới lạ.
Nhưng chật vật thì chật vật, ra khỏi bí đạo, tâm trạng của nàng ta lại thư giãn ra.
Là một cường giả tu vi đã đạt tới Thần Thông cảnh hậu kỳ, nhiều năm qua, thân phận giả của Tô Nhã trong nhân tộc cùng với bên ma tộc không ít. Chỉ cần hôm nay để nàng ta chạy thoát, nàng ta sẽ có nhiều cách có thể ẩn nấp hành tung lần nữa, khiến Tiên Triều cũng không tìm được nàng nữa.
Sau khi phong ba qua đi, nàng ta lại ra ngoài hoạt động cũng không muộn.
Trong đầu Tô Nhã xuất hiện vô vàn tâm tư, thậm chí đã nghĩ xong lần này phải sử dụng thân phận giả nào rồi.
Thế nhưng, còn chưa chạy ra xa, nàng ta đã bị một nữ tử hoàng y đeo mạn che mặt chặn đường.
Nữ tử này mặc váy dài màu vàng nhạt thanh lịch, thoáng nhìn có chút giống cách ăn mặc của Tô Nhã, một thân khí chất lại hoàn toàn khác với nàng ta.