Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 20

Suối nước nóng gần như một hình tròn, không lớn, đường kính ước chừng năm

thước, bên suối có mấy tảng đá bóng loáng bằng phẳng, nước suối thanh tịnh,

mặt nước sương mù lượn lờ, từng luồng hơi nóng bốc lên tràn ngập trong rừng,

một chỗ tắm lộ thiên khó có được.

Cơ Ninh sợ ướt vớ giày, chọn một tảng đá cao hơn mặt nước ba tấc đứng lên,

nàng cầm theo làn váy ngồi xổm xuống, hưng phấn thò tay dò xét dò xét nước

ấm.

Rất nóng, nhưng cũng không bị phỏng, vừa vặn dùng để ngâm tắm thư giãn.

Tần Diệc nhìn bóng dáng hết sức nhỏ nhắn ngồi xổm bên suối nước nóng, giờ

mới hiểu được mục đích chuyến đi này của Cơ Ninh.

Cơ Ninh kích động nghĩ muốn xuống nước, nàng giơ tay nắm chặt đai lưng,

đang chuẩn bị cởi áo ra, nhưng chợt nhớ tới sau lưng còn có người đứng, động

tác đành ngừng lại.

Nàng quay đầu lại nhìn về phía Tần Diệc trầm mặc không nói, ánh mắt chống

lại hai mắt màu sắc nhạt nhẽo của hắn, chẳng biết tại sao lại bỗng nhiên trở nên

hơi khẩn trương.

Rõ ràng theo lý, ngày ấy ở hành cung hai người coi như là thẳng thắn thành

khẩn đối diện nhau.

Cơ Ninh thử thăm dò nói, “Tần Diệc, ngươi, ngươi có thể xoay người sang chỗ

khác không?”

Tần Diệc đứng không nhúc nhích.

Cơ Ninh từ nơi trú quân đi ra đã rửa mặt qua, giờ phút này gương mặt phù dung

trước mặt không có phấn trang điểm, áo khoác lông hồ ly cũng đặt ở một bên,

nàng một thân váy mỏng đứng ở trong sương mù mông lung, như bầu trời tiểu

tiên cơ rơi lạc xuống phàm trần không sạch sẽ.

Chớ nói nam nhân, cho dù là chồn hoang trên núi thấy, sợ cũng không nỡ dịch

chuyển khỏi mắt.

Tần Diệc căng mí mắt lên, ánh mắt đảo qua từng tấc một trên thân thể nhỏ nhắn

mềm mại của Cơ Ninh, ánh mắt kia nóng bỏng trắng trợn, giống như một ngọn

lửa liếm qua thân thể của nàng, làm Cơ Ninh có loại ảo giác suýt nữa sẽ bị thiêu

cháy trong mắt hắn.

Tần Diệc không nhanh không chậm nói, “Công chúa có ý định ngâm suối nước

nóng ở nơi dã ngoại hoang vu này?”

Cơ Ninh đối với lời này lại không đồng ý, nàng nhíu mày, “Phụ cận của bãi săn

khắp nơi là tướng sĩ ba quân, ngoài nửa dặm nơi đây đều có người hầu, không

coi là dã ngoại hoang vu.”

Ánh mắt Tần Diệc lướt qua trên môi phấn đóng mở của nàng, “Vậy công chúa

đã biết chung quanh đây có nam nhân khác, lại chọn tắm rửa tại đây, không sợ

bị nam nhân khác nhìn thấy?”

Cơ Ninh cũng không phải là không hề cố kỵ, nàng liếc nhìn suối nước nóng hổi,

không muốn nói, “Nhưng nơi này không có nam nhân, địa phương bọn hắn

canh giữ còn cách chỗ này một đoạn, sẽ không bị trông thấy đâu.”

Nàng ngước mắt nhìn Tần Diệc, trước mắt tín nhiệm, “Còn chưa nói đến không

phải ngươi ở chỗ này sao? Ngươi võ nghệ siêu quần, nếu có người đến, ngươi

nhất định có thể ngay lập tức phát hiện, có phải không?”

Cơ Ninh cảm thấy mình thật sự là càng ngày càng không đoán được Tần Diệc

đang suy nghĩ gì rồi.

Nàng nói xong, trơ mắt nhìn người nàng khen như vậy không chỉ có không có

vài phần vui mừng, ngược lại trong nháy mắt trầm mặt xuống.

Tần Diệc nắm kiếm, tiện tay ném một cái lên mặt đất, vỏ kiếm phá vỡ đất đá

xanh trên mặt, cắm thẳng vào bùn đất, xuống đất bảy tấc, giống như một thanh

sắt thẳng đứng trong đất.

Hắn vứt kiếm, mở chân dài đến gần Cơ Ninh, làn gió từ bên hông hắn xua đi

những luồng sương mù nóng bỏng, khí thế âm trầm giống như tường đồng vách

sắt kéo tới phía Cơ Ninh, hắn đứng ở trước mặt Cơ Ninh, cúi đầu nhìn nàng,

trầm giọng nói, “Ta không phải là nam nhân sao?”

Hắn đứng cực gần, lồng ngực gần như muốn dán lên mặt Cơ Ninh, “Hay là nói,

công chúa căn bản cho tới bây giờ không có coi ta là nam nhâm.”

Khi nói xong lời này trên mặt Tần Diệc một chút biểu lộ cũng không có, Cơ

Ninh không biết phải trả lời thế nào.

Nàng chỉ cảm thấy rõ ràng vừa rồi Tần Diệc còn rất nghe lời nàng, giờ phút này

lại bắt đầu thay đổi thất thường.

Nàng có chút sợ hãi bộ dáng này của hắn, chân không được tự nhiên lui về sau

một bước nhỏ, trân châu trên mũi giày nhẹ lung lay, nàng kéo ra khoảng cách

với hắn, sợ hãi nói, “Tần Diệc, ngươi, ngươi lui ra phía sau chút ít rồi nói

chuyện…”

Tần Diệc cúi xuống nhìn hai hàng lông mày đen đang nhíu lại của nàng, giọng

điệu như đòi nợ, “Công chúa sợ cái gì? Thuộc hạ cũng không phải nam nhân.”

Cơ Ninh sớm đã nghe Phi Thu từng nói nam nhân trong loại chuyện này tích

cực đến lợi hại, không nghĩ tới Tần Diệc vốn tính tình lãnh đạm còn phản ứng

lớn hơn, giờ phút này nàng không khỏi có chút hối hận bản thân nhất thời lanh

mồm lanh miệng.

Nàng giải thích, “Ta cũng không phải có ý đó, chỉ là…”

Tần Diệc ngày thường thân cao ngựa lớn, eo rộng rắn chắc, cơ ngực có thể vùi

cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Cơ Ninh vào, Cơ Ninh đã được chứng kiến sự lợi

hại của hắn, cũng không có ý không coi hắn là nam nhân, bằng không thì đoạn

thời gian ở hành cung kia cũng sẽ không một mực trốn tránh hắn.

Tần Diệc tiếp nhận nàng nói, “Chỉ là công chúa cảm thấy thuộc hạ thoạt nhìn

giống như khối gỗ ngu xuẩn không có tình dụ.c, tôn ti khác biệt, cho dù nhìn

cũng không có thể làm gì với công chúa, đúng không?”

Cơ Ninh nghe vậy kinh ngạc nhìn hắn, biểu lộ kia rõ ràng viết một câu: Ngươi

làm sao mà biết đấy.

Tần Diệc bị cái nhìn này của Cơ Ninh tức giận đến mức ngực vừa chua xót lại

đau đớn, hắn mặt không đổi sắc đè xuống tức giận đang vọt lên đầu, nhìn Cơ

Ninh thật sâu, không nói một lời xoay người, lúc đi ngang qua trường kiếm cắm

trên mặt đất, tay bắt lấy vỏ kiếm nhẹ nhàng rút kiếm ra, đi đến một gốc cây gần

đó, ôm sống kiếm đối diện Cơ Ninh tựa ở trên cành cây, bất động.

Đầy bóng lưng đều là tức giận.

Chương 18.2: Ngâm suối nước nóng

Cơ Ninh cân nhắc một lúc không biết nên giải thích với Tần Dịch hay xuống

nước trước, cuối cùng vẫn khuất phục trước suối nước nóng.

Nàng cởi quần áo ra, chỉnh tề đặt ở trên một tảng đá khô ráo nhô cao, duỗi mũi

chân ra chạm chạm mặt nước, thử độ ấm, chậm rãi rơi xuống nước.

Suối nước không sâu, chiều sâu mép nước chỉ tới eo nàng, độ nóng của nước

suối dần dần lan rộng khắp tứ chi của nàng, ấm áp ôn nhuận xâm nhập thân thể,

lỗ chân lông toàn thân đều thoải mái mà mở ra.

Cơ Ninh ở trong nước nhẹ nhàng xoay người, buông lỏng nằm ở trên một tảng

đá, ánh mắt hướng về phía bóng lưng Tần Diệc.

Nàng mở miệng phá tan yên tĩnh, “Tần Diệc, ta có thể hỏi ngươi mấy vấn đề

không?” Tần Diệc nghe sau lưng truyền đến tiếng nước, mặt không thay đổi

nhìn chằm chằm vào một ít nấm tùng dã dưới chân, trong nội tâm nói thầm bí

quyết tĩnh tâm, chưa trả lời.

Cơ Ninh đoán hắn còn tức giận, không quá muốn để ý người ta là chuyện bình

thường, nàng dừng một chút tiếp tục nói, “Ngươi là nghĩa tử của Diệp đại nhân,

nên là người hiểu rõ hắn nhất, Diệp đại nhân tuổi gần bốn mươi, vì sao còn chưa

lấy vợ sinh con vậy?”

giọng điệu Tần Diệc đạm mạc, “Không biết.”

Cơ Ninh “Ò” một tiếng.

Yên tĩnh trong chốc lát, sau đó nàng lại hỏi, “Lúc trước tiên sinh quay về Dận

Đô, nghe nói viết một cuốn ( Dân kế lục)) về các cách gieo trồng lương thực

khắp nơi giao cho Diệp đại nhân, ngươi có thể giúp ta hỏi Diệp đại nhân một

chút có thể sao chép một phần đưa ta hay không?”

Tần Diệc hít sâu một hơi, “Không thể.”

“Ò.”

Cơ Ninh vịn một tảng đá chui vào mặt nước, vùi cằm vào trong nước, gió đêm

lướt nhẹ qua tầng lá cây rậm rạp, phát ra tiếng vang rào rào, thật lâu, Cơ Ninh

nhẹ giọng mở miệng, “Tần Diệc, người còn đang tức giận sao?”

Năm lần bảy lượt bị cắt đứt, cái bí quyết tĩnh tâm này vô luận như thế nào cũng

niệm không nổi nữa. Gân xanh trên thái dương Tần Diệc mãnh liệt nhảy dựng,

giọng điệu hắn cứng ngắc, “Không có.”

Cơ Ninh không tin, “Nhưng ta cảm thấy là ngươi đang giận ta, ngươi nói

chuyện với ta qua loa cho có.”

giọng điệu Tần Diệc đều đều: “… Không liên quan tới công chúa, thuộc hạ chỉ

là đang giận bản thân chưa trưởng thành tốt, chưa tính là nam nhân.”

Tính khí Cơ Ninh thật sự quá nhu hòa, đổi lại là người khác, sớm đã mắng hơn

mấy câu Tần Diệc không biết phân biệt đạp trên mặt mũi, cho bậc thang đi

xuống rồi mà cũng không biết điều.

Nhưng Cơ Ninh cảm thấy chuyện này đích xác là bởi vì bản thân nói lỡ, vẫn

mềm giọng hỏi nhắn: “Vậy lúc nào tức giận của ngươi sẽ biến mất đây?”

Tần Diệc nói, “Thời điểm kiếp sau vận khí tốt, đầu thai làm nam nhân.”

Cơ Ninh nghe tiếng ngước mắt nhìn hắn một cái, nhãn lông mày.

Hắn thật là khó dỗ dành.

Tần Diệc dựa nghiêng vào một gốc cây thẳng tắp tươi tốt, ánh trăng ảm đạm,

hắn đứng ở dưới ánh trăng bên trong bóng cây, lại quanh năm một thân hắc y,

bóng dáng cao lớn dường như hòa thành một thể cùng cảnh ban đêm.

Cơ Ninh nhìn vai lưng dày rộng của hắn, ánh mắt không tự chủ được mà thuận

theo đường cong phần lưng trôi chảy của hắn trượt đến vòng eo rắn chắc, nàng

nháy nháy mắt, không biết làm sao, trong đầu đột nhiên nổi lên hình ảnh Tần

Diệc không mặc quần áo.

Bởi vì quanh năm chịu gió chịu nắng, Tần Diệc không hề giống thế gia công tử

dưỡng thành một thân da thịt trắng nõn, da hắn màu mạch, khung xương cao lớn

tráng kiện bám vào cơ bắp, toàn thân cao thấp đều cứng rắn như sắt, không có

một chỗ mềm mại.

Thân thể phủ kín vết sẹo dường như ẩn chứa sức mạnh vô, chỉ liếc mắt nhìn đã

biết võ nghệ hắn bất phàm.

Giống như ngọn núi đổ xuống không thể vãn hồi, Cơ Ninh càng nghĩ càng

không dừng được, thân thể tinh tráng chỉ mới gặp qua một lần không ngừng

xuất hiện trong óc nàng, cấu thành một bức tranh sống động.

Nàng nhớ tới vết sẹo xưa cũ sau lưng Tần Diệc, cơ bắp cánh tay căng phồng, da

lưng như mãnh hổ phập phồng rắn rỏi…

hán.

Càng nhớ rõ hơn, là một nốt ruồi thật nhỏ, nằm trên phần phải bụng dưới săn

chắc của hắn

Cơ Ninh nghĩ vậy, sắc mặt đỏ bừng cắn cắn môi, lúc đầu nàng cho là mình đã

quên hết chuyện ở hành cung, không nghĩ tới vậy mà ngay cả nốt ruồi nhỏ của

Tần Diệc nằm ở chỗ nào trên cơ thể cũng nhớ rõ ràng.

Tuy rằng ngày ấy không để ý, chỉ nhất thời một lát, Cơ Ninh cũng cảm thấy

thích thú.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác hơi nóng toàn thân cũng bắt đầu chui vào bụng

dưới, cánh môi mềm mại dưới thân nhẹ nhàng mấp máy một cái, ngứa ngáy râm

ran, hình như có nước chảy ra.

Cơ Ninh nằm ở bên suối nhìn Tần Diệc, suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng kêu hắn

một tiếng, “Tần Diệc.”

Nàng đưa tay lướt nhẹ qua nước suối, bơi đến một tảng đá cách hắn gần hơn,

tiếng nước nhẹ nhàng thuận theo gió đêm truyền vào trong tai Tần Diệc, yết hầu

hắn âm thầm lên xuống khẽ đến mức không thể thấy, “… Công chúa có chuyện

gì?”

Nàng nói, “Ngươi tới đây.”

Vừa mới nói xong, cả cánh rừng đều giống như yên lặng một chớp mắt, Tần

Diệc nghi ngờ bản thân nghe lầm, “Cái gì?”

Cơ Ninh vì vậy lại nói một lần, “Ngươi tới đây.”

Tần Diệc nắm chặt kiếm trong tay, vừa nghĩ tới Cơ Ninh không một miếng vải

ngâm mình ở trong suối nước gọi hắn qua, đồ vật ở dưới người hắn kia cơ hồ là

trong nháy mắt hăng hái trở nên cứng rắn.

dương v*t to dài nhếch cao chọc vào vải quần, chen chúc thập phần khó chịu,

thanh âm Tần Diệc trầm xuống, “Xem ra công chúa quả nhiên không coi thuộc

hạ là nam nhân, thời điểm này gọi thuộc hạ qua, có nghĩ qua thuộc hạ sẽ làm cái

gì sao?”

“Ta không có không coi ngươi trở thành nam nhân, “Thanh âm Cơ Ninh nhu

hòa như gió đêm, nàng nói, “Ta cũng biết ngươi là nam nhân.”

Tần Diệc cho tới bây giờ chưa từng nghĩ mình cũng có lúc nhút nhát như vậy,

lòng dạ bị mấy câu nói của Cơ Ninh tùy ý dày xéo, toàn bộ vui giận không bị

bản thân khống chế.

Hắn quay đầu, trông thấy hai tay Cơ Ninh khoác lên bên đá suối, yên tĩnh nằm ở

đó nhìn hắn, mặt mày sạch sẽ ẩn ửng đỏ ẩn trong hơi nước, tự dưng lộ ra vũ mị

phong tình.

Tần Diệc từng bước một đến gần tảng đá mà nàng đang nằm, mũi giày gần như

chạm đến cánh tay của nàng.

Hắn ở trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt đảo qua thân thể trắng nõn nhỏ nhắn

mềm mại dưới nước, âm thanh khàn khàn nói, “Công chúa gọi thuộc hạ tới đây,

là muốn làm cái gì.”

Dường như ngày cũ tái hiện, Cơ Ninh với gương mặt đơn thuần ngây thơ, nhẹ

giọng hỏi hắn, “Tần Diệc, ngươi muốn làm thêm một lần cùng ta chứ?”

Tần Diệc nghe vậy dừng một cái chớp mắt, sau đó gắt gao cắn răng, vừa nghĩ

tới một tháng vắng vẻ sau chuyện ở hành cung, thanh âm cơ hồ là nặn ra từ

trong hàm răng, “Công chúa hôm nay lại muốn thao sao?”

Cơ Ninh có chút không thói quen lời thô tục chợ búa của Tần Diệc, nhưng nàng

nghe xong, thân thể lại bỏng cháy đến lợi hại.

Nàng nhìn hắn, chậm chạp gật đầu, một bộ dáng e lệ lại khát vọng.

Tần Diệc nắm chặt nắm đấm, đứng không nhúc nhích, hắn lại hỏi, “Làm xong

rồi thì sao, công chúa lại trốn tránh không gặp ta, đến một lý do cũng không

cho, coi ta như nam kỹ dùng xong liền ném.”

Cục tức này không biết đã đè ép ở trong lòng hắn bao lâu, giờ phút này một khi

nhắc tới, lại có chút không thể khống chế.

Trong nội tâm Tần Diệc bỗng nhiên phát lên một ngọn lửa, nếu như Cơ Ninh lại

lửa cháy đổ thêm dầu trả rồi một chữ “Phải”, ngọn lửa kia sẽ thoát ra ngay lập

tức, thiêu hủy hai người trong núi rừng hoang vu này.

Cơ Ninh không nghĩ hắn còn nhớ, nàng mở to đôi mắt bị hơi nóng nhuộm cho

ướt át ngượng ngùng nhìn qua Tần Diệc, nhẹ nhẹ chớp chớp, một câu đưa hắn

treo lên nửa vời, “Lần trước là bởi vì ngươi làm quá mạnh, lần này ngươi phải

dịu dàng hơn một chút, có được không?”
Bình Luận (0)
Comment