Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 27

Sau một khắc đồng hồ, Tiểu Thập Tam cầm lệnh bài công chúa trong tay, đưa

hai phần phương thuốc từ trong hình ngục mang đến Thái y viện.

Tuấn mã vội vã trên đường Dận Đô, nửa canh giờ nữa, Tiểu Thập Tam lại vội

vàng từ Thái y viện chạy về hình ngục.

Lúc hắn trở lại phòng tra tấn, trong phòng một mảnh tĩnh mịch. Nữ nhân Hồ

Quyết kia hai mắt bị thương nhìn lên thi thể trước mặt, trong mắt chảy ra lệ

máu, cả người giống như si điên.

Tiểu Thập Tam bịt khăn đen trên mặt, lặng yên không một tiếng động đi đến sau

lưng Cơ Ninh, thấp giọng nói, "Công chúa, ngự y đã xem, nói đơn thuốc không

có vấn đề gì."

Nói rồi, hắn móc ra một khăn thuốc màu trắng từ trong lòng ngực, "Công chúa

đeo cái này lên đi, ta lấy từ Thái y viện, ngửi dễ chịu hơn chút ít."

Cơ Ninh nhìn nữ nhân Hồ Quyết cùng thi thể trên mặt đất, lắc đầu, "Không

dùng."

Ngồi cứng ngắc gần một canh giờ, rốt cuộc đã có tin tức mong muốn, nàng

đứng lên đi ra ngoài phòng tra tấn.

Giám ngục đợi ở ngoài cửa thấy Cơ Ninh đi ra, chắp tay hành lễ với Cơ Ninh,

"Đại nhân đã tra xét xong?"

Cơ Ninh khẽ gật đầu, nàng tháo vòng tay khắc kim ngọc tinh tế trên cổ tay

xuống, đưa cho giám ngục, "Hôm nay đã phiền Lưu đại nhân, một chút tâm ý,

kính xin Lưu đại nhân nhận lấy."

Giám ngục nào dám thu lễ của Công Chúa Phù Quang, lúc này lui về phía sau

nửa bước, từ chối nhã nhặn nói, "Không dám, đây là chức trách của hạ quan."

Cơ Ninh kiên trì nói, "Thi thể này thối rữa mùi hôi, còn phải làm phiền hôm nay

Lưu đại nhân tìm người tìm một chỗ để chôn, xử lý sạch sẽ chút ít, đừng cho

người khác biết rõ. Cái vòng tay này... Nhờ Lưu đại nhân mua chút ít rượu và

món ngon, coi như là khao bọn thủ hạ."

Chớ nói rượu ngon món ngon, chỉ bằng chất liệu vòng tay trên tay Cơ Ninh này,

đã thừa đủ thay thế cho hai tửu lâu ở Dận Đô.

Có thể thấy được Cơ Ninh cố ý như thế, giám ngục cũng không cự tuyệt nữa.

Hai tay hắn cung kính tiếp nhận vòng tay kim ngọc, dò xét nữ nhân bên trong

phòng tra tấn, lại hỏi, "Thích khách này..."

Cơ Ninh không thể nói là căm hận hay là đồng tình chiếm đa số với thích khách

này, nàng đeo mũ lên, nói khẽ, "Tiếp tục tra xét đi."

Giám nguc cúi đầu đáp, "Vâng."

Bên ngoài hình ngục, xe ngựa chờ đã lâu.

Mặt trời xéo xuống, Phi Thu đứng ở bên cạnh xe ngựa, đang ngửa cổ lo lắng

nhìn về hướng cửa lớn của hình ngục.

Trông thấy một đoàn người Cơ Ninh từ bên trong cửa đi ra, nàng lập tức bước

nhanh tới nghênh đón.

Ở bên cạnh thi thể lâu, trên người mọi người khó tránh khỏi nhiễm lên một chút

mùi hôi thối của thi thể. Một luồng gió thổi qua, mấy phần mùi khó ngửi truyền

vào trong gió, Phi Thu nhíu cái mũi, chỉ cho là trong hình ngục âm u vốn tanh

tưởi, nàng lo lắng nói, "Công chúa, người không sao chứ?"

Cơ Ninh lắc đầu, nàng duỗi tay vịn cửa xe, đạp lên xe ngựa, nhưng lòng bàn

chân lại không cẩn thận đạp trượt, Tiểu Thập Tam phía sau nàng kịp phản ứng

trước tiên, bước lên phía trước một bước, tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, "Công

chúa coi chừng!"

Mũ trên đầu Cơ Ninh rơi xuống, bản thân Tiểu Thập Tam nghiêng ra sau trông

thấy khuôn mặt lộ ra của nàng, bỗng nhiên sợ run một chớp mắt.

Lúc trước trong ngục ánh sáng lờ mờ, Tiểu Thập Tam không thấy rõ lắm, lúc

này không còn mũ che chắn, hắn lúc này mới phát hiện sắc mặt Cơ Ninh trắng

bệch, mày cau lại, mệt mỏi vô cùng, đến son 1 phấn cũng che không được khổ

sở đáng thương.

Nàng giờ phút này cùng bộ dáng tàn khốc uy hiếp thích khách trong hình ngục

kia hoàn toàn bất đồng, Tiểu Thập Tam có thể cảm nhận được tay của nàng

đang hơi hơi phát run, rõ ràng cho thấy bị dọa.

Cơ Ninh giả bộ trấn định nói, "Không có việc gì."

Cơ Ninh ngồi vào xe ngựa, Phi Thu lo lắng, cũng theo cùng lên xe ngựa.

Nàng tiến vào thùng xe, giúp Cơ Ninh châm chén trà nóng, lúc đưa trà lên, tay

đụng phải đầu ngón tay lạnh buốt của Cơ Ninh, nàng vội vàng cầm chặt tay Cơ

Ninh, lo lắng nói, "Tay của ngài sao lại lạnh thành như vậy?"

Cơ Ninh nhớ tới thi thể nam nhân Hồ Quyết hoàn toàn biến đổi, mệt mỏi tựa ở

gối mềm, nhắm lại mắt, nhỏ giọng nói, "Có chút dọa người."

Thi thể là do Tiểu Thập Tam và nam tử áo đen của tướng phủ kia dùng chút biện

pháp bí mật đưa vào hình ngục, ngoại trừ lính canh ngục trong phòng tra tấn,

không có mấy người biết rõ việc này, Phi Thu cũng không biết.

Nàng chỉ cho là Cơ Ninh bị nữ thích khách Hồ Quyết kia hù đến rồi, vội vàng

thả hai muôi hương an thần tĩnh tâm trong lư hương một bên.

Cơ Ninh mệt nhọc mấy ngày, giờ phút này buồn ngủ dựa vào trong xe ngựa, rõ

ràng thể xác và tinh thần đều mệt, trong đầu lại chỉ suy nghĩ lộn xộn, làm sao

cũng không cách nào ngủ yên.

Xe ngựa vững vàng chạy về phía phủ công chúa, Phi Thu giúp Cơ Ninh nắn bắp

chân, đợi sắc mặt Cơ Ninh hòa hoãn chút ít, nàng hạ thấp thanh âm hỏi, "Thích

khách kia đều khai hết rồi?"

Cơ Ninh nửa khép con mắt suy nghĩ nói, "Không. Chỉ tra xét hỏi phương thuốc,

những thứ khác vô luận tra xét như thế nào, nàng ta cũng không chịu nói gì."

Phi Thu than nhẹ một tiếng, an ủi, "Nghe nói xương đầu người Hồ Quyết cứng

rắn, có thể hỏi ra phương thuốc cũng rất tốt, ít nhất Tần đại nhân được cứu rồi."

Cơ Ninh nhìn qua làn khói chậm rãi bay lên từ trong lư hương, nhẹ nhàng "Ừ"

một tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.

Một đoàn người Tần Diệc đến Dận Đô so với Cơ Ninh chậm hơn một canh giờ,

hắn không quay về tướng phủ, hộ vệ theo như Cơ Ninh phân phó, đưa hắn đến

trong phủ nàng.

Trong giải dược có mấy vị dược liệu trân quý chỉ có Thái y viện mới có, Thái y

viện sắc thuốc xong, lại nhân lúc còn nóng đưa đến phủ công chúa.

Lúc Cơ Ninh hồi phủ, ngự y vừa đút thuốc kia cho Tần Diệc.

Theo lý, độc dược này và giải dược nên từ chuyên gia nghiêm khắc dựa theo

thời hạn ba ngày thử qua rồi mới sử dụng, nhưng bây giờ tình huống thân thể

Tần Diệc vẫn luôn đang chuyển biến xấu, không có thời gian để đám người thí

nghiệm thuốc.

Chậm thêm một ngày, hắn sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi Cơ Ninh trở về phòng rửa mặt, liền tới phòng an bài cho Tần Diệc, canh

giữ ở bên giường chờ hắn thức tỉnh.

Ánh nắng chiều thối lui, ánh sáng mùa thu dần dần ẩn vào màn đêm, trăng treo

đầu cành, lại ẩn phía sau núi, nến thay đổi một ngọn lại một ngọn, đêm dài đằng

đẵng dường như nhìn không tới trời sáng.

Tần Diệc không phải người lắm lời, lúc nằm càng lộ ra yên tĩnh, hô hấp cạn đến

cơ hồ nghe không được.

Sắc mặt hắn trắng bệch, cánh môi lại nhiễm màu sắc tươi tắn, đó là trên đường

trở về, lúc hắn hôn mê vô ý thức phun ra máu.

Cơ Ninh ngồi nghiêng ở trên giường, cúi người nhẹ nhàng đụng một cái trên

môi hắn.

Vị thuốc đậm đặc cùng mấy phần hơi máu dũng mãnh vào trong miệng, nàng

nhẹ nhàng mấp máy môi, "Thật đắng..."

Vài y quan đợi trong gian phòng cách vách, trong lúc đó tiến đến bắt mạch mấy

lần.

May mà, mạch hình như có xu hướng tăng trở lại, mạch đập cũng càng lúc càng

vững vàng có lực.

Có thể là vì biết được Tần Diệc thoát ly hiểm cảnh, suy nghĩ căng thẳng của Cơ

Ninh dần dần trầm tĩnh lại, chẳng biết lúc nào, nằm ở bên giường ngủ rồi.

Trong lúc hốt hoảng, nàng đã mơ rất nhiều giấc mộng quỷ dị, nhất thời mơ tới

bên suối nước nóng đêm đó, Tần Diệc ngã vào phía dưới móng vuốt sói, nhất

thời lại mơ thấy thi thể hư thối nằm ở trong phòng tra tấn xoay cổ qua, mở ra

hai mắt màu đen không ánh sáng, nhìn chằm chằm vào nàng.

Trong mộng Cơ Ninh đứng ở bên trong hình ngục lờ mờ lạnh lẽo, không thể đi

đâu được.

Bỗng nhiên, một cánh tay kiên quyết xuyên thấu sương mù hỗn độn, từ phía sau

ôm nàng tiến vào một vòng ôm ấm áp, trong ranh giới nửa mê nửa tỉnh, tất cả

thấp thỏm lo âu đều rút đi, nàng yên lặng chảy nước mắt, giống như con chim

non dầm mưa ẩm ướt rụt chân lại rúc vào ngực

người nọ.

Trong mộng nàng tựa hồ khóc kêu tên người nọ một tiếng, rất nhẹ, giống như nỉ

non.

"Tần Diệc..."

Không có người trả lời, nhưng nàng nhớ hắn hẳn là nghe thấy được. Bởi vì

động tác hắn ôm nàng dừng một cái chớp mắt, sau đó, có xúc cảm mềm mại khô

ráo rơi vào trên gương mặt nước mắt ướt nhẹp của nàng.

Trong mộng, Cơ Ninh từ từ nhắm hai mắt, ngẩng cần cổ nhỏ nhắn mềm mại,

như chim non chờ mớm đón nhận nụ hôn của hắn.

Hắn tất nhiên là nghe thấy được.

Lúc Cơ Ninh tỉnh lại, trời đã sáng choang.

Một giấc ngủ này làm đầu óc nặng trĩu, dường như đã ngủ rất lâu, nhưng kỳ thật

nàng chỉ ngủ không đến ba canh giờ.

Ánh sáng mùa thu ấm áp xuyên thấu khung cửa sổ, xuyên vào màn, Cơ Ninh

cảm giác được có đồ vật nóng ướt mềm mại gì đó đang đụng vào mặt của nàng.

Hơi thở quen thuộc khí tức bao bọc nàng ở bên trong, tâm thần Cơ Ninh rung

rung, đột nhiên mở mắt ra, đối mặt là một đôi mắt màu sắc nhạt nhẽo.

Tần Diệc đối mặt ôm lấy nàng nằm ở trên giường, nhìn thấy nàng tỉnh, cũng

không nói chuyện, cụp mắt, cái có cái không thè lưỡi ra liếu vệt nước mắt trên

mặt nàng.

Sắc mặt hắn so với đêm qua nhìn có vẻ đã tốt hơn một ít, nhưng vẫn trắng bệch

như cũ, cả người lộ ra cảm giác ốm yếu bệnh lâu khó lành.

Đã bị thương thành như vậy rồi, nhưng động tác thè lưỡi ra liếm hôn của hắn

cũng chưa từng dừng lại. Dường như nàng là thương thuốc trị thương rất tốt,

liếm liến một cái có thể khỏe hơn rất nhiều.

Cơ Ninh không nghĩ thức dậy Tần Diệc đã khá hơn, tim nàng đập nhanh loạn

nhịp mà nhìn hắn, không bao lâu, trong mắt lại nổi lên sáng nước mắt lóng lánh,

chưa khóc, chỉ một vòng nước ướt át rõ ràng, đến bản thân nàng hình như còn

chưa phát giác được.

Nàng thương tiếc nhìn một người nam nhân như vậy, sợ là không người chịu

được, Tần Diệc nhìn một tầng nước hơi mỏng trong mắt nàng, như là ngửi được

thịt trên xương, lập tức lại cúi đầu hôn lên.

Cánh môi dán lên mặt của nàng, thanh âm hắn khàn khàn nói, "Công chúa khóc

một đêm, còn không chịu ngừng sao?"

Hán suy yếu vô cùng, lời nói cũng là hữu khí vô lực, cánh môi khô ráo nhẹ

nhàng chà qua trên mặt nàng, có chút ngưa ngứa.

Cơ Ninh không tâm tư trả lời hắn, lúc này trở mình định đứng lên, "Ngự y,á!"

Nàng không thể dậy được, bởi vì cánh tay Tần Diệc đang khoác lên trên lưng

nàng, vừa hơi dùng lực, đã kéo nàng vào trong ngực.

"Ngự y tới trong đêm qua, thuộc hạ đã không còn đáng ngại." Hắn nhìn nàng,

"Công chúa lo lắng cho thuộc hạ?"

Cơ Ninh muốn khóc không khóc mà nhìn hắn, sững sờ gật đầu.

Tần Diệc tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, hắn dừng trong nháy

mắt, nửa buông thông con mắt, nhìn sắc mặt của nàng so với trước kia hết sức

khác nhau, tóc dài trên gối quấn cùng một chỗ, hắn chậm rãi di chuyển, cánh

môi một đường từ mí mắt nàng rơi xuống bên cạnh gò má, tiếp tục xuống,

hướng về phía bờ môi non mềm giống như cánh hoa đào của nàng.

Giống như là muốn hôn nàng.

Nhưng đến lúc sắp đụng phải rồi, Tần Diệc bỗng nhiên nhíu mày một cái, lại lật

người nằm ngang trở về.

Hắn đưa tay sờ lên bộ ngực phập phồng kịch liệt, chịu đựng cảm giác mê muội

đột nhiên xông tới, thanh âm buồn bực nói, "Bối rối."

"Á? Hả.." Cơ Ninh khẽ cắn nhẹ môi dưới, nhớ kỹ lần trước hắn cũng nói như

vậy, phân biệt không ra tâm tình trong ngực là chua xót hay là thất vọng hay là

cái gì khác, nàng quan tâm nói, "Vậy, vậy ngươi nghỉ ngơi trước..."

Tần Diệc "Ừ" một tiếng, thật đúng là nằm bất động.

Trong phòng quỷ dị an tĩnh một lát, bỗng nhiên, Cơ Ninh nghe thấy bên cạnh

người lại truyền tới động tĩnh, một cái bóng ngăn trước mặt, nàng giương mắt,

người vừa mới nằm xuống đó một tay chống trên giường, nhíu chặt mày, không

nói một lời áp xuống phía nàng.

Tốc độ Tần Diệc rất nhanh, căn bản chưa cho Cơ Ninh cơ hội phản ứng, nhưng

thời điểm cánh môi kề nhau, hắn lại dừng một cái chớp mắt.

Cơ Ninh có thể nghe được tiếng tim đập kịch liệt dưới lồng ngực hắn và tiếng

hít thở dồn dập không bình thường.

Hắn như là đang đối kháng với thân thể vô cùng hưng phấn của bản thân, thả

chậm tốc độ ngậm lấy cánh môi Cơ Ninh, sau đó thử thăm dò dùng đầu lưỡi khẽ

liến một cái trong khóe miệng no đủ của nàng.

Đó là một nụ hôn tràn đầy vị thuốc đắng chát, mang theo tiếc nuối nơi ranh giới

sinh tử và niềm hạnh phúc được gặp lại.

Xúc cảm mềm mại ướt át tràn qua bờ môi, Cơ Ninh nắm chặt cái chăn trước

ngực, khẩn trương lại yên tĩnh chờ đợi động tác kế tiếp của Tần Diệc.

Nhưng rất nhanh nàng đã phát hiện, Tần Diệc căn bản sẽ không hôn người.

Hắn chỉ biết thè lưỡi ra liếm.

Hô hấp phun trên mặt nàng, đầu lưỡi của hắn so với môi của hắn vào càng sâu,

giống như một con sói thè lưỡi ra liếm ăn, lặp lại quấn lấy đầu lưỡi mềm mại

của Cơ Ninh, hàm trên mẫn cảm của nàng…

Hàm răng đập lên cánh môi của nàng, hắn cơ hồ nếm một lần mọi chỗ trong

miệng nàng. Độc dược trong cơ thể Tần Diệc còn chưa hết hẳn, hôn người hôn

đến tim nhảy thở gấp, choáng váng đầu váng mắt hoa, thật sự là thân pháp

không muốn sống.

Hắn hoa mắt thấy không rõ, dứt khoát từ từ nhắm hai mắt lại thè lưỡi ra liếm.

Ngược lại Cơ Ninh vẫn luôn mở to đôi đôi mắt thu thủy sáng trong nhìn hắn,

phát hiện nụ hôn của hắn không có kết cấu gì, thử thăm dò ngậm lấy môi của

hắn, nhẹ nhàng mút một cái.

Rất nhẹ, giống như bánh ngọt mềm mịn ấm áp dán trên môi hắn.

Tần Diệc mở mắt ra, trông thấy Cơ Ninh chuyên chú nhìn hắn, ngẩng mặt lên,

cẩn thận từng li từng tí mút một cái trên môi hắn.

Tần Diệc ngừng lại, hắn treo khuôn mặt không có biểu lộ gì, nuốt yết hầu một

cái, dứt khoát ôm Cơ Ninh ngã xuống, làm cho nàng nằm ở trên người mình.

Dáng vẻ hắn như đang chờ Cơ Ninh hôn, chậm rãi nói: "Công chúa hôn chậm

một chút thôi nhé, thuộc hạ còn đang bệnh."

Cơ Ninh đỏ mặt: "Ừ..."
Bình Luận (0)
Comment