Tần Diệc tỉnh không đến hai canh giờ, đã lại hồ đồ ngủ rồi. Chợt tưởng tượng,
mấy canh giờ tỉnh táo ngắn ngủn này như là hồi quang phản chiếu.
Đóa hoa máu đỏ sậm còn ở trên mặt chăn, màu đỏ tươi đốt cháy mắt người
nhìn.
Ngự y vội vàng chạy đến, sau khi cẩn thận bắt mạch quan sát, đắn đo nói với Cơ
Ninh, "Mạch của Tần đại nhân yếu ớt, nóng nảy công tâm, tiếp tục như vậy nữa,
sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Ngự y đã một bó tuổi rồi, nói đến chỗ này, nếp nhăn tràn lan trên trán đã thấm
ra một ít đổ mồ hôi.
Không vì mặt khác, chỉ vì trước đây không lâu, hắn mới ở chỗ này bẩm báo với
Cơ Ninh, "Tần đại nhân đã không còn đáng ngại."
Hắn vung quan bào lên, run run rẩy rẩy quỳ phục trên mặt đất, hai tay của hắn
chống đỡ, trán dán lên mu bàn tay, thỉnh tội, "Hạ quan trước đây chẩn đoán
bệnh có sai sót, không thể kịp thời phát hiện chất độc còn dư lại trong cơ thể
Tần đại nhân, lần này Tần đại nhân hôn mê hạ quan khó tránh tội trạng, kính xin
công chúa trách phạt."
Hắn vừa quỳ, một đám ngự y thái y phía sau hắn cũng ngay ngắn cùng quỳ đầy
đất, liên tiếp nói, "Xin công chúa trách phạt."
Cơ Ninh trầm mặc một lát, nàng thấy Tần Diệc sắc mặt trắng bệch trên giường,
động tác nhu hòa giúp hắn lau vết máu đã khô trên khóe môi hỏi,"Xin hỏi các vị
đại nhân có phương pháp trị liệu gì."
Thanh âm nàng êm dịu, như là sợ quấy rầy người mê man trên giường, ôn hòa
như trước, vậy nhưng vẫn không gọi một đám y quan quỳ đầy đất đứng dậy.
Mọi người vụng trộm nhìn nhau vài lần, đều không nói gì, ngự y đứng đầu nói,
"Bãi săn gió mạnh, cát mịt mù, không tiện điều trị, tốt nhất là chở Tần đại nhân
về Dận Đô, ở Thái y viện cùng nhau chẩn đoán trị liệu."
Hắn an tĩnh một cái chớp mắt, kiên trì tiếp tục nói, "Nếu có thể hỏi ra từ trong
miệng kẻ hạ độc Tần đại nhân cách điều chế thuốc độc đó, hoặc là cách điều chế
giải dược..."
Lời này vừa ra, trong doanh trướng quỷ dị yên tĩnh một cái chớp mắt.
Nếu có thể nạy ra ra đáp án từ trong miệng thích khách kia, công chúa cũng
không cần đưa bọn họ từ trong nội cung vội vàng đến tận đây.
Thật không nghĩ, công chúa vậy đồng ý với câu nói nhảm này, "Được."
Nàng đưa tay ý bảo mọi người đứng dậy, "Vậy trước đó, kính xin các vị đại
nhân chăm sóc Tần đại nhân thật tốt."
Trước đây lúc Tần Diệc bị thương hôn mê, trạng thái không rõ, Cơ Ninh sợ đi
xa sẽ bất lợi cho thương thế của hắn, nên mới ở lại bãi săn.
Bây giờ ngự y đề nghị quay về Dận Đô, đội ngũ trong vòng nửa canh giờ đã
chỉnh trang xong.
Bởi vì Tần Diệc hôn mê chưa tỉnh, đội ngũ đi cũng chậm chạp, Cơ Ninh không
cùng một chỗ với hắn, nàng chọn một đội nhân mã khác đi theo, đã tới Dận Đô
sớm một bước.
Cơ Ninh còn chưa trở về phủ công chúa, vào cung không đến thăm hỏi Cơ
Minh Phong, mà là trực tiếp chạy về phía ngục giam.
Hình phạt của Đại Kỳ nghiêm khắc, cửa ngục vừa mở ra, không khí lạnh lẽo
tanh tưởi giống như sương mù đêm đông dày đặc kéo tới về phía Cơ Ninh.
Vòng qua vòng lại mấy lần, con đường hầm dài không thấy đáy tĩnh mịch xuất
hiện ở trước mặt nàng, lối đi hai bên, là hơn mấy trăm phòng giam nhỏ hẹp
được tạo thành từ tường đá cứng rắn và đúc từ sắt thép.
Trên vách tường để những chén đèn dầu nhỏ, ánh lửa yếu ớt, đến gạch đá dưới
mặt đất cũng nhìn không rõ được.
Tay giám ngục cầm bó đuốc, nói với Cơ Ninh ở sau lưng, "Nơi đây âm u, đại
nhân cẩn thận dưới chân."
Cơ Ninh khẽ vuốt cằm, nhẹ giọng nói câu, "Đa tạ."
Giám ngục cúi đầu, "Không dám."
Phạm nhân bị giam giữ nơi đây đều là cùng hung cực ác, trọng phạm cực hình,
mà giờ khắc này, phần lớn bọn hắn nhếch nhác, mình đầy thương tích ngồi xổm
ngồi ở góc tường phòng giam, giống như là đã bị hình phạt liên tiếp giày vò đến
chết lặng sợ hãi.
Cơ Ninh khoác áo choàng và đội ngũ, nhìn không chớp mắt theo giám ngục đi
đến ngục giam ở chỗ sâu trong, tuy rằng nàng đã che phủ kín bản thân, nhưng ở
trong một đám lính canh ngục cao lớn thân thể đặc biệt nhỏ nhắn xinh xắn cùng
với trân châu lóng lánh trên giày tơ vàng vẫn cho thấy dưới lớp áo khoác nhung
này là một nữ nhân.
Giám ngục dẫn Cơ Ninh đi tới một gian phòng tra tấn ở chỗ sâu trong ngục
giam.
Căn phòng tra tấn này có năm sáu phòng giam lớn nhỏ, trên tường đeo đầy dụng
cụ tra tấn âm trầm quỷ dị, bên trong treo một nữ tù chân trần.
Đúng là tên thích khách Hồ Quyết kia.
Lính canh ngục mở cửa, giám ngục tránh đường, chưa tiến vào. Hắn hạ giọng
nói với Cơ Ninh, "Hạ quan đợi ở chỗ này, nếu đại nhân có việc, gọi một tiếng là
được."
Cơ Ninh gật đầu, "Làm phiền."
Cơ Ninh bước vào bên trong hình phòng, chưa mở miệng, đã nghe thích khách
kỳ quái nói, "Đại nhân?"
Hai tay nàng ta phân biệt dán ở hai bên trái phải vách tường, hai đầu gối quỳ
trên mặt đất lạnh lẽo ẩm ướt, đầu buông xuống, lúc nói chuyện cũng không
nâng lên, như là không còn sức lực.
Nếu không nghe thấy được thanh âm, Cơ Ninh gần như cho rằng nàng ta đã
chết rồi.
Hơi thở nàng ta mong manh, thỉnh thoảng nói, "Nhưng cái mũi của ta nói cho ta
biết... Kẻ đến chính là nữ nhân tản ra mùi thơm..."
Cơ Ninh nghe thấy nàng ta phát ra hai tiếng thanh âm hít ngửi, tiếp tục nói, "Uất
Kim Hương, Trầm Hương, Bạch Giao Hương... Là mùi vị quen thuộc..."
Ở trong ngục giam lạnh lẽo mùi máu tươi ngút trời, có thể ngửi được mùi thơm
nhạt nhoà trên người Cơ Ninh, nàng ta hẳn đã vượt xa người thường, còn có thể
phân biệt là loại hương gì, vậy khứu giác người này nhất định không ai sánh
bằng.
Cửa phòng đóng lại sau lưng, Cơ Ninh buông mũ, chậm rãi nói, "Cái mũi của
ngươi có nói cho ngươi biết, Bổn cung vì sao mà đến hay không?"
Cơ Ninh rõ ràng sợ máu như vậy, nhưng giờ phút này nàng đối diện với ánh mắt
của nữ nhân lại, lại trầm tĩnh làm cho lòng người kinh sợ.
Thích khách Hồ Quyết kia cười hai tiếng, ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực từ dưới
những sợi tóc bị dính máu đen bắn ra ngoài. Thoải mái nói, "Tới tìm ta giúp
nam nhân của ngươi báo thù sao? Hôm nay là ngày thứ ba...
Không có người nào chịu đựng nổi bỉ ách độc, cho dù là nam nhân Cường tráng
nhất trên thảo nguyên, cũng không được..."
Cơ Ninh nói, "Hắn không phải nam nhân trên thảo nguyên, hắn cũng chưa
chết."
Nữ nhân Hồ Quyết cũng không nhụt chí, nàng còn đang cười, "Vậy hắn cũng
nhất định... Không coi là còn sống, bằng không thì ngươi sẽ không tới nơi đây
tìm ta... Ba ngày không..."
Nàng ta nói đến đó, an tĩnh vài giây, nghiêng đầu nghe ngóng tiếng nước chảy
xuống từ trên vách tường đá, tính toán nói, "Còn không đến bốn canh giờ, hắn
sẽ chết đấy..."
Nàng ta nói chắc nịch như vậy, dường như đã nhìn thấy Tần Diệc bị "Bỉ ách
độc" trong miệng ta nàng tra tấn đến chết thảm.
Cơ Ninh cúi xuống nhìn nàng ta, thanh âm lạnh lẽo như âm phong quanh quẩn
nơi này, "Vậy ngươi tốt nhất cầu nguyện hắn chết chậm một chút, tốt nhất là
không chết."
Nữ nhân kia hầu như cảm thấy lời Cơ Ninh nói càng buồn cười, giễu cợt, "Sao
nào, bằng không thì ngươi liền giết ta sao..."
Cơ Ninh không trả lời, nàng nói, "Bổn cung nghe nói, trong tín ngưỡng của các
ngươi, nếu là hận cực người nào đó, đợi sau khi người này chết đi liền ăn thi thể
hư thối đó, chờ đến kiếp sau, người này sẽ chết ở trong tay mình."
Hồ Quyết nữ nhân nghe vậy cổ quái cười một tiếng, "Không hổ là công chúa
Đại Kỳ,ngược lại biết rõ rất nhiều..."
"Thế nhưng là..." Nàng ho khan vài tiếng, trì hoãn trong chốc lát mới tức giận,
"Ngươi một tiểu nương tử nũng nịu như vậy.... Dám ăn thịt người chết sao?"
Cơ Ninh nhìn nàng, bình tĩnh nói, "Ai nói là Bổn cung Muốn ăn?"
Nữ nhân Hồ Quyết theo bản năng cảm thấy một luồng cảm giác băng hàn rét
buốt, nàng bỗng nhiên thu lại nụ cười, cảnh giác nói, "Ngươi muốn làm gì?"
Cơ Ninh nhìn nàng ta, tiếp tục mở miệng kích thích, "Bộ dáng người như vậy,
Bổn cung nhiên là muốn làm cái gì thì làm cái đó."
Tiếng nói nàng hạ xuống, nữ nhân Hồ Quyết đột nhiên ngước mắt nhìn về phía
đường hầm bên ngoài phòng tra tấn.
Một mùi tanh tưởi đậm đặc làm cho người buồn nôn truyền đến từ bên ngoài,
Cơ Ninh lấy tay bịt mũi, đứng xa chút ít.
Lúc lính canh ngục thẩm vấn tội phạm, phạm nhân không khống chế được là
chuyện thường xảy ra, uế vật máu thịt lăn lộn cùng một chỗ, bên trong phòng
tra tấn vì vậy thường thường tràn ngập mùi thối.
Nhưng giờ phút này, lính canh ngục bên ngoài phòng tra tấn lại không tự chủ
được mà ngừng hô hấp, móc ra từ trong lòng ngực một cái khăn che mặt màu
đen đã được thấm qua dược liệu buộc lại trên mặt, đến giám ngục cũng nhịn
không được nhăn mũi.
Chỉ là cái mùi vị kia thật sự rất khó ngửi, gọi là mùi hôi ngút trời cũng không
đủ.
Rất nhanh, cái nơi phát ra mùi tanh tưởi đó liền bị người dùng tấm ván gỗ giơ
lên bỏ vào trước mặt nữ nhân Hồ Quyết.
Tiểu Thập Tam và một gã sát thủ tướng phủ toàn thân hắc y buông tấm ván gỗ,
đứng ở sau lưng Cơ Ninh, thấp giọng nói, "Công chúa, người lật ra đi."
Hắn vốn làm nhiệm vụ bên ngoài, hai ngày trước đột nhiên nhận được thư của
Diệp Đình Mục, nói công chúa muốn hắn đi tìm một người.
Tiểu Thập Tam ngoại trừ Tần Diệc ra thì sợ nhất đúng là Diệp Đình Mục, trên
thư bảo hắn dùng hết khả năng hoàn thành mệnh lệnh của công chúa, hắn nào
dám lưu lại, trên đường đi chạy chết năm con khoái mã, đi tới địa phương mấy
tháng trước xử lý thi thể thích khách Hồ Quyết lật ra hơn mười cỗ thi thể, mới
lật được ra cái người này.
Hắn vốn muốn hỏi Cơ Ninh một chút muốn lấy người này làm gì, nhưng hắn
nhớ tới gì đó, đưa tay ngửi ngửi mùi vị trên người mình, nhăn mày, lôi kéo nam
nhân trang phục hắc y bên cạnh đứng xa chút ít.
Được rồi, xong chuyện rồi hỏi lại.
Tiểu Thập Tam giơ người nằm ngang trên ván gỗ lên, đúng là nam nhân mấy
tháng trước ám sát Cơ Ninh không thành, bị Tần Diệc chém đầu, chỉ tiếc lúc ấy
dù dũng mãnh như thế nào, đất vàng một mạch, bây giờ cũng đã thành một thi
thể hư thối.
Thi thể hắn đã thối rữa không còn hình dáng, khuôn mặt tứ chi lộ ra mang máu
xương trắng, bên trong máu thịt nát hết thậm chí có thể trông thấy giòi bọ màu
trắng đang gặm ăn.
Nhưng Hồ Quyết nữ nhân vẫn như cũ chỉ liếc đã nhận ra người kia là ai.
Đầu óc nàng ta như là bị đứt đoạn, sau khi an tĩnh mấy giây, đột nhiên mở to hai
mắt, sắc mặt bi thống há miệng ra, dường như đau nhức cùng cực muốn gào
khóc lại không có thể phát ra âm thanh.
Sau một lúc lâu, một tiếng kêu bị thống lao ra từ trong lồng ngực nàng ra, nghẹn
ngào khóc rống dùng ngôn ngữ Hồ Quyết hô hoán người phía trước, giãy giụa
tứ chi đứt rời cũng muốn tới gần nam nhân trên mặt đất, nhưng bị khóa sắt
không thể phá vỡ trên hai tay trói buộc.
Thanh âm nàng ta bi thương, lại không thể nghe được một tiếng đáp lời.
Thanh âm này xuyên thấu ngục giam, không ngừng vang vọng trong lòng đất
âm u lạnh lẽo này.
Nàng ta hai mắt sung huyết ngẩng đầu, sắc mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Cơ
Ninh, căm hận gào thét, "Ta Muốn giết ngươi! Ta Muốn giết ngươi!!!".
Cơ Ninh nắm chặt tay, lại chậm rãi buông ra, nàng thấy nữ nhân Hồ Quyết chật
vật thống khổ, thấp giọng nói, "Ta cho ngươi một khắc đồng hồ, nếu ngươi
không đưa ra cách giải dược và cách điều chế của bỉ ách độc, ta sẽ sai người cắt
thịt thối huynh trưởng ngươi, nhét vào trong miệng ngươi."
Thanh âm nàng nhẹ tênh lạnh nhạt, "Nghĩ kỹ rồi hãy nói, nói sai một vị thuốc,
ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt, chăm bón cho ngươi đến lúc ăn hết từng miếng
từng miếng thịt trên thi thể huynh trưởng ngươi mới thôi."
Tiểu Thập Tam bị bộ dáng này của Cơ Ninh kinh sợ, Cơ Ninh từ trước đến nay
đối với người khác đều ôn hòa hữu lễ, chưa bao giờ hùng hổ dọa người giống
như này.
Trong lúc nhất thời, hắn đột nhiên cảm thấy người trước mặt cùng người mua
kẹo cho hắn ăn đêm thất tịch là hai người khác nhau.
Cơ Ninh gần như không cho nữ nhân Hồ Quyết gần như tan vỡ trước mặt cơ hội
cự tuyệt, một hơi nói không ngừng, "Cái mũi của ngươi thính như vậy, dù cho
không biết, chắc hẳn cũng có thể ngửi ra ra cách điều chế độc dược kia. Chỉ
đáng tiếc là, nếu chỉ có độc dược, mà không xuất ra cách điều chế giải dược,
vậy thi thể huynh trưởng ngươi, lại chỉ có thể có một nửa được vào trong bụng
của ngươi."
Ngọn đèn hơi yếu rơi vào sau lưng nàng, cả người nàng như lâm vào bên trong
bóng tối âm u này, Tiểu Thập Tam hầu như không thấy rõ nét mặt nàng.
Hắn chỉ nghe thấy giọng nói của nàng gần như lãnh khốc, "Độc dược và giải
dược, thiếu một cái, hôm nay ngươi đều được nuốt xuống máu thịt huynh
trưởng ngươi."