Trong lúc Tần Diệc vật lộn ở cánh cửa sinh tử, đã xảy ra không ít chuyện.
Cơ Ninh bị tập kích lần thứ hai, Cơ Minh Phong cực kỳ tức giận, sáu quan viên
bố trí canh phòng đợt săn mùa thu này bởi vậy mà bị phạt tù, giam giữ ở Đại Lý
Tự, trước khi tra ra mọi chuyện, sợ là sẽ không có cơ hội được nhìn thấy trời
xanh sáng sủa.
Ngày ấy, thích khách Hồ Quyết bị Tần Diệc một cước đạp trọng thương, nhưng
không chết, bây giờ đang được giam giữ ở trong ngục chịu cực hình tra xét, phái
hai thái y chuyên trách giữ cho ả ta sống sót.
Tần Diệc nghe Cơ Ninh nói đến chỗ này, nhíu mày.
Hắn biết rõ thực lực của mình như thế nào, lúc đá một cước kia dùng mười
thành sức lực, mạnh mẽ đá vào ngực nữ nhân kia, đạp gãy nhiều xương của
nàng ta ngay tại chỗ.
Thân thể của nàng ta như cây gỗ khô bị bẻ ngoặt bay thẳng ra ngoài, phần lưng
đập lên thân cây rắn chắc, theo như kinh nghiệm Tần Diệc, nàng ta bị hao tổn
khí huyết bên sông, đáng ra không sống nổi, bây giờ nghe nói nàng ta vẫn
chống đỡ được, thật khiến Tần Diệc có chút ngoài ý muốn.
Cơ Ninh thấy mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, giải thích nói, "Ta sợ nàng ta ngừng thở,
đút cho nàng một viên Linh Hòa Đan."
Tần Diệc nghe vậy, mày giãn ra, trên mặt hắn mặc dù không có biểu lộ gì,
nhưng Cơ Ninh lại nhìn ra hết sạch suy nghĩ "Quả nhiên cũng không phải là võ
lực của ta thấp".
Nhưng rất nhanh, hắn nhíu chặt mày, rũ mắt không nói một lời mà nhìn Cơ
Ninh, trên mặt viết đầy "Ta thì sao?"
Cơ Ninh thấy thần sắc này của hắn, bất đắc dĩ nói, "Ta cũng cho ngươi ăn... Một
viên."
Đuôi lông mày Tần Diệc khẽ nhúc nhích, lúc này mới cho qua việc này.
Cơ Ninh vốn tưởng rằng tính tình hắn lãnh đạm, bây giờ xem ra, con chó nhỏ
giành ăn sợ cũng không so đo như hắn.
Tần Diệc ngủ hơn hai ngày, trên cằm nhú lên một vòng râu, hai ngày này ngoại
trừ ngự y, phần lớn là Cơ Ninh chăm sóc hắn.
Ngự y đương nhiên sẽ không bận tâm chuyện vô nghĩa như người bệnh hôn mê
sống dở chết dở có mọc râu dài như vậy hay không, mà Cơ Ninh chỉ biết vẽ
lông mày, làm sao để ý đến râu, nàng sợ đả thương hắn, cũng không có tùy tiện
động thủ.
Bây giờ cái cằm đầy râu của hắn sờ tới sờ lui đã thập phần khó giải quyết.
Vừa rồi Cơ Ninh bị chòm râu của hắn đâm đau, chỉ là lúc đó hẳn đang nghiêm
túc "Nếm nước mắt", Cơ Ninh cũng không lên tiếng nhắc nhở.
Giờ phút này, chờ Tần Diệc ăn một chút cháo thịt dễ dàng tiêu hóa, Cơ Ninh
Gọi người bưng nước ấm tới, lại tìm dụng cụ cắt gọt để cạo râu.
Tần Diệc ngồi ở đầu giường, nhìn Cơ Ninh bận việc trong trong ngoài ngoài,
hắn tóc dài không buộc, một đầu tóc đen rủ xuống đến eo, nhìn cực kỳ đen
nhánh mềm mại.
Cơ Ninh chỉ thấy qua bộ dáng hắn buộc tóc, lần này hắn bị thương, mới nhìn
thấy tư thế hắn xõa tóc như vậy, lúc hắn buộc tóc luôn luôn lộ ra vẻ lãnh đạm
anh tuấn, bây giờ thả tóc xuống, như dựng một lớp rèm, rủ xuống giấu đi đôi
mắt lăng lệ ác liệt kia, sắc mặt lại lộ ra có vài phần nhu hòa.
Cơ Ninh nhìn một lát, nhịn không được, thò tay sờ soạng một cái trên tóc hắn.
Ngón tay mảnh khảnh từ đỉnh đầu hắn rơi xuống, Tần Diệc nhướng mày, cảm
thấy động tác này của Cơ Ninh sao cũng không giống là đang sờ một người, mà
giống như đang vuốt ve một con chó lông dài.
Tần Diệc từng thấy mỗi quan viên đều nuôi một con chó lông dài màu vàng
trong nhà, mỏ nhọn mặt dài, xấu đến kỳ kỳ.
Tần Diệc sống còn khó khăn hơn cả nông phụ, mua một mảnh sân nhỏ nơi Dận
Đô tấc đất tấc vàng này hầu như đã tiêu hết hơn phân nửa tích góp của hắn, thật
sự không có tiền tài nhàn rỗi học thế gia công tử chăm sóc cho vẻ bề ngoài.
Hắn cũng không có loại ý nghĩ này.
Nhưng có tình hắn lại được trời sinh một đầu tóc đen dài mượt mà, khiến Cơ
Ninh cực kỳ hâm mộ không thôi.
Nên biết nàng thường ngày phí thật lớn công phu mới dưỡng ra mái tóc dày rậm
như vậy, còn cảm thấy không bằng Tần Diệc trời sinh như thế.
Nàng sờ soạng một cái lại một cái, Tần Diệc thấy nàng ưa thích, cầm lấy cây
đao dùng để cạo râu, cổ tay chuyển một cái, trực tiếp cắt nhúm tóc nàng đang
cầm kia xuống.
Ánh sáng thoảng qua đáy mắt, Cơ Ninh kinh ngạc trong chớp mắt, đáng tiếc
nói, "Á... sao lại cắt đứt chứ!"
Tần Diệc thấy nàng phản ứng như vậy, khó hiểu nói, "Không phải công chúa
thích sao?"
Hắn biểu lộ bình tĩnh, giọng điệu tự nhiên, dường như chỉ cần vào mắt Cơ Ninh,
cái gì ở trên người hắn cũng có thể chém xuống đưa cho nàng.
Cơ Ninh không nghĩ tới vì nguyên nhân này hắn mới cắt tóc đi.
Nàng cắn môi dưới, "Ta rất thích, nhưng cũng không cần chặt đứt à."
Nhúm tóc Tần Diệc cắt ra dài chừng cánh tay Cơ Ninh, nàng nhìn hồi lâu cũng
không biết cất ở đâu, cuối cùng cởi xuống túi thơm nhỏ bên người, đổ hương
liệu bên trong ra một nửa, thả tóc của hắn vào.
Tần Diệc thấy vậy, tình cảnh vui sướng trong lòng mới lộ ra, Cơ Ninh buộc kín
túi thơm rồi đưa cho hắn.
Nàng ôn nhu nói, "Ừm, về sau đừng" lại tùy tiện cắt đứt nữa, ngụ ý không tốt."
Tần Diệc trở mặt có thể so với lật sách, trong chớp mắt lại sầm mặt, không
nhận.
Cơ Ninh đưa túi thơm đến trước mặt hắn, "Cầm lấy nè."
Tần Diệc bình tĩnh nhìn nàng một lát, nghiêng đầu, đầy người có ý cự tuyệt, "Ta
không muốn”
Cơ Ninh nhìn nhìn túi thơm trong tay, khó hiểu nói, "Vì sao? Là cảm thấy hoa
văn thêu trên này không đẹp ư? Ta ngược lại rất thích đấy."
Tần Diệc nghe thấy lời này, tâm niệm vừa động.
Hắn cho rằng cái túi thơm này là Cơ Ninh tự tay thêu, bỗng nhiên thay đổi chủ
ý, đang định tiếp nhận, nhưng ngay sau đó hắn lại nghe Cơ Ninh nói, "Lúc ma
ma còn trẻ tuổi làm nữ công luôn thuận buồm xuôi gió, bây giờ kỹ năng thêu
càng là dày công tôi luyện, ngày thường bà ấy bề bộn nhiều việc vặt trong phủ,
quanh năm suốt tháng cũng thêu không được năm cái túi thơm, ngươi thật đúng
không muốn nó?"
Tay Tần Diệc mới giơ lên một nửa, lập tức lại rơi xuống suy sụp.
Bộ ngực hắn phập phồng, tựa như thở không ra hơi, âm thanh lạnh lùng nói,
"Công chúa không phải nói không thể tùy tiện tặng mấy thứ này cho nam nhân,
sao hiện tại lại không ngại nữa?"
Cơ Ninh có lý có cứ nói, "Bây giờ trong cái này là tóc của ngươi, không coi là
của ta."
Lời này nghe như thế nào cũng đều là không muốn có chút quan hệ nào cùng
hắn, Tần Diệc trầm mặc một lát, bỏ qua, mặt không chút thay đổi nói, "Nếu như
công chúa không thích, vậy ném đi đi."
Cơ Ninh nghe ra giọng điệu hắn nguội lạnh, nghi hoặc không hiểu nhìn hắn một
cái, đây là lại tức giận sao?
Hắn thật sự rất dễ dàng tức giận…
Cái túi thơm để một nhúm tóc của Tần Diệc kia cuối cùng vẫn cất ở trong hộp
gương của Cơ Ninh, nàng nói đây là giúp Tần Diệc bảo quản, nếu ngày nào đó
hắn muốn lấy về, tùy thời có thể tìm đến nàng lấy.
Tần Diệc không trả lời, cảm thấy chẳng bằng từ nay về sau ngủ một giấc không
dậy, miễn cho phải chịu không ít tức giận nói không ra lời từ nàng.
Cơ Ninh cất kỹ túi thơm, lại mang gương đồng tới.
Nàng giúp Tần Diệc giơ gương đồng, nhìn hắn nắm đao soi gương cạo râu. Tay
hắn thành thạo, tay trái dùng đao cũng cực kỳ lưu loát, lưỡi đao dán lên làn da
nhẹ nhàng cạo một cái, gốc râu đã rơi xuống.
Cơ Ninh lần đầu tiên thấy nam nhân cạo râu, rất là mới lạ, duỗi ngón tay ra sờ
soạng một cái trên cằm hắn, ngón tay non mềm nhẹ nhàng cọ qua cái cằm vừa
cạo của Tần Diệc, Tần Diệc ngước mắt nhìn nàng một cái, không để ý hành
động mờ ám của nàng.
Ánh mắt Cơ Ninh từ chòm râu ngắn cứng rắn của hắn dao động đến hai hàng
mày kiếm, nhịn không được cũng sờ soạng một cái.
Động tác của nàng cẩn thận, như là đang đụng vào vật gì đó mới lạ, có chút
ngạc nhiên nghĩ: Tại sao có thể có người đến lông mi cũng dài cũng đẹp mắt
như vậy.
Tần Diệc hốc mắt sâu xương lông mày cao, mày kiếm rậm rạp sắc bén, cực kỳ
có tính xâm lược. Cái gọi là trước mặt tùy tâm sinh, hắn trời sinh hẳn không
phải loại người lương thiện. Nhưng giờ phút này Cơ Ninh giống như đang chơi
một thứ đồ rất thú vị sờ soạng hắn nửa ngày, hắn lại không có phản ứng gì, tức
giận cũng không kêu một tiếng, mặc cho Cơ Ninh sờ loạn.
Tấm gương trong tay nàng bị lệch ra, Tần Diệc cũng không lên tiếng nhắc nhở
một câu, dường như bị nàng sờ mà nhu thuận.
Tần Diệc cạo râu xong, Cơ Ninh vắt khô khăn, giúp hắn xoa xoa mặt. Hai ngày
này lúc hắn hôn mê, thân thể khi lạnh khi nóng, nhất thời thân thể đông lạnh
như khối băng, mang chăn màn đắp lên hắn, đảo mắt lại bốc lên một thân mồ
hôi nóng.
Cơ Ninh dùng mu bàn tay dán lên trán Tần Diệc, giúp hắn kiểm tra nhiệt độ cơ
thể, lòng còn sợ hãi nói, "Lúc người mê man, ngự y xem qua miệng vết thương
của ngươi, nói ngươi trúng một loại độc xuất xứ từ Hồ Quyết, phát tác hung
mãnh, thập phần khó giải, nhưng sau khi từ từ quan sát, lại phát hiện ngươi vậy
mà vẫn kiên trì vượt qua được, rất là ngạc nhiên”.
Tần Diệc nghe được lời này, bỗng nhiên đã hiểu một phòng ngự y khi hắn tỉnh
dậy là xảy ra chuyện gì, xem ra coi hắn là một loại chứng bệnh nan y khó gặp
mà nghiên cứu.
Cơ Ninh gọi thị nữ thu dọn một chút, sau khi bọn người rời đi, tiếp tục nói, "Ta
sai người đưa một phong thư hỏi thăm Diệp đại nhân, hắn hồi âm cho ta, nói
thân thể ngươi vượt xa người thường, không sợ âm độc bình thường. Hắn cũng
không nói nguyên nhân tỉ mỉ, chỉ nói thế gian ít độc vật có thể đưa ngươi vào
chỗ chết."
Nàng nhíu mày nhìn hắn, "Nhưng ta hỏi ngự y, bọn hắn nói loại tình huống này
phần lớn là dùng độc quá nhiều làm cho thân thể sinh ra kháng thể đối với độc
dược, chuyện này có thật không vậy?"
Tần Diệc "Ừ" một tiếng, lời ít mà ý nhiều nói, "Trước kia lúc huấn luyện hưởng
qua vài lần độc."
Hắn nói vài lần, nhưng lúc ngự y nói với Cơ Ninh, nếu phải năm này tháng nọ
dùng độc, tất nhiên không đạt được hiệu quả kháng độc kinh người như vậy.
Cơ Ninh không tin lí do thoái thác của Tần Diệc, còn muốn nói điều gì, nhưng
Tần Diệc lại nhanh chóng chuyển chủ đề.
Hắn nhìn một vòng mọi nơi, "Xin hỏi quần áo lúc trước thuộc hạ mặc ở đâu?"
"Đưa đi giặt sạch rồi, " Cơ Ninh đưa hộp gỗ nhỏ ở ngăn tủ bên giường cho hắn,
"Đồ vật trong quần áo đều cất vào trong hộp này rồi."
Tần Diệc tiếp nhận cái hộp, đưa tay dựng cái khóa bạch ngọc lên, mở ra, đột
nhiên thần sắc cổ quái liếc nhìn Cơ Ninh, "Túi tiền của thuộc hạ cũng ở đây
chứ?"
Cơ Ninh còn chưa thoát khỏi cảm giác thương cảm cho hắn, giờ phút này thấy
ánh mắt hắn như vậy, nhất thời cảm xúc ngổn ngang trăm mối, đỏ mặt trừng
mắt liếc hắn một cái,
"Ngươi nói gì vậy, ta cũng không cầm túi tiền của ngươi!"
Tần Diệc lúc này mới thu hồi ánh mắt.
Trong hộp không có bao nhiêu thứ, một chuỗi châu báu, một túi tiền, và khuyên
tai ngọc Diệp Đình Mục đưa cho hắn.
Trong quần áo và giày của hắn còn cất giấu hai thanh đao, Cơ Ninh để cùng bội
kiếm của hắn ở chỗ khác.
Tần Diệc lấy túi tiền ra, tỉ mỉ nhìn hai lượt, như là cảm thấy Cơ Ninh sẽ thừa cơ
thay túi tiền bảo bối của hắn thành đồ giả.
Cơ Ninh không để ý hắn, nàng nhìn khuyên tai ngọc trong hộp của hắn, cẩn
thận lấy ra, hỏi hắn, "Cái hoa tại hồ ly này ngươi là có được từ đâu."
Tần Diệc có chút kinh ngạc Cơ Ninh có thể nhìn ra đây là một con hồ ly, hắn
giắt cái túi tiền cũ kỹ ở trên đai lưng hỏi, "Công chúa thích?"
Cơ Ninh lắc đầu, "Lúc nhỏ ta cũng có một cái, chỉ là về sau không tìm được."
Nàng dứt lời, dừng một chớp mắt, dùng ánh mắt vừa rồi Tần Diệc nhìn nàng
nhìn trở về.
Tần Diệc: "....?"
Cơ Ninh thử thăm dò nói, "Ngươi có phải nhặt từ chỗ nào hay không..."
Nàng còn chưa nói dứt lời, Tần Diệc đột nhiên đưa tay che yết hầu, kịch liệt ho
khan, đến thở đều phảng phất vô cùng khó khăn.
Cơ Ninh phát hiện không đúng, sắc mặt biến đổi, lập tức hét lớn ra ngoài,
"Người tới! Mời ngự y!!!"
Nàng sợ ngoài trướng không có người đợi, chuẩn bị ra bên ngoài gọi người.
Nhưng nàng mới đứng lên, cánh tay đã bị Tần Diệc nắm lấy rồi.
Hắn ho đến đầu cũng nâng không nổi, tóc rơi trên vai, gân trên trán nhô lên, cơ
bắp toàn thân căng thẳng, rõ ràng đã sử dụng không bao nhiêu sức lực, vậy mà
vẫn kéo Cơ Ninh không cho nàng rời đi. Miệng vết thương trên cánh tay bị vỡ,
máu tươi tràn ra, Cơ Ninh vội vàng giúp hắn che lại.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, lại ra bên ngoài kêu hai tiếng, nghe thấy ngoài
trướng có người lên tiếng, mới yên lòng ở bên hắn.
Tần Diệc họ đến khàn cả giọng, Cơ Ninh ngoại trừ thay hắn che lại tổn thương,
đến chạm hắn một cái cũng không dám.
Nàng vung tóc của hắn lên, thấy bên môi hắn có máu tràn ra.
Cơ Ninh hai mắt ướt át nhìn hắn, âm thanh phát run, "Sao lại đột nhiên như
vậy?"
Tần Diệc không thể trả lời nàng, mày hắn nhíu chặt, đột nhiên phun ra một
miệng lớn máu đen.
Vết máu đỏ sậm ở trên giường, vết máu lốm đa lốm đốm tản ra, dường như ở
trên giường, sinh ra một đóa hoa máu làm cho người ta sợ hãi.
Kỳ hạn ba ngày.
Cơ Ninh nhớ tới nữ nhân Hồ Quyết kia đã nói.
Nàng đột nhiên hiểu được đây là ý gì, người nọ lấy thời hạn ba ngày, cũng
không phải là nguyền rủa Tần Diệc nhịn không quá ba ngày.
Mà là vào ngày thứ ba, mới là thời điểm loại độc này phát tác lợi hại nhất.