Sau giờ ngọ trong cuồng phong gào thét, Tần Diệc mơ màng tỉnh lại từ trong
cơn mê.
Đầu óc hẳn như được rót đầy chì, thân thể mỏi mệt vô lực, như bị đông lạnh
một đêm trong hồ nước sâu.
Tần Diệc nhiều lần trọng thương chí mạng chạy trốn khỏi Quỷ Môn Quan, bây
giờ đã thuần thục đến mức có thể dựa vào trạng thái thân thể sau khi tỉnh lại để
phán đoán rốt cuộc đã hôn mê bao lâu.
Bụng hắn đói khát đau nhức, tứ chi không còn chút sức lực nào tê dại trướng
mỏi, ít nhất đã hai ngày trôi qua.
Khoảnh khắc mở mắt ra, trong tầm mắt Tần Diệc một mảnh mơ hồ, dường như
trước mắt là một tầng lụa trắng, không thấy rõ gì cả, đầu óc ong ong, như có
mấy trăm con côn trùng bay vù vù ngay cạnh tai.
Vừa mới tỉnh lại, đầu óc còn nặng nề chưa kịp hiểu rõ tình huống, đã vô thức
thò tay sờ vào vị trí mà hắn thường đặt kiếm bên cạnh người mình.
Cánh tay nặng như đeo sắt, vết thương bị vuốt sói cào càng đau đớn đến phát
run, hắn mất công chuyển tay qua, lại thấy bên cạnh trống không.
Lòng bàn tay thô ráp chạm vào tơ lụa mềm mại dưới thân, như là loại vải vóc
đắt đỏ chỉ nữ nhi gia mới có thể dùng.
Chỉ mới dùng chút sức, trán hắn lấm tấm đổ mồ hôi, rất nhanh, đã có người đè
tay của hắn xuống, người nọ tựa hồ nói cái gì đó, thanh âm già nua ôn hòa, như
đang trấn an hắn, sau đó một tay nhẹ nhàng đè lên mạch đập trên cổ tay hắn.
Người đến mặc dù có ý tốt, nhưng thần kinh Tần Diệc cũng không thư giãn vài
phần, hắn chậm chạp phát hiện ngoại trừ người giúp hắn bắt mạch này, bên
người còn có hơi thở của người khác.
Ý thức ngũ giác chậm chạp khôi phục, người nọ nâng hắn ngồi dậy từ trên
giường, dùng sức đè lên các nơi trên thân thể hắn, lại lật qua lật lại tay chân của
hắn.
Sau khi kiểm tra phát hiện hắn không có gì đáng ngại, người chẩn bệnh cho hắn
rời đi. Tiếp theo, tiếng nói chuyện vang lên, bọn hắn như là đang bẩm báo với
người nào đó, ngươi một lời ta một câu, thanh âm có chút mơ hồ như trước,
huyên náo làm Tần Diệc đau đầu, nhưng rất nhanh, thanh âm đáng ghét này đã
biến mất rồi.
Hắn nhắm mắt lại, thật lâu, sau khi khôi phục lại chậm rãi mở ra, tầm mắt rốt
cuộc trở nên rõ ràng vài phần, tiếng ong ong trong tại cũng dần dần rút đi.
Lúc này hắn mới nhìn rõ trước đó là một đám ngự y líu ríu náo loạn không
ngừng ở bên cạnh hắn.
Hoặc là nói, một phòng ngự y.
Trong doanh trướng rộng rãi, gần mười ngự y đưa lưng về phía hắn hướng về
một phương hướng khác hành lễ ngay ngắn.
Tần Diệc không nhìn thấy người được bọn hắn vây quanh, nhưng lại nghe ra
được thanh âm người nọ.
Nhẹ nhàng tinh tế ôn nhu, giọng có chút khàn khàn, như là vừa khóc.
"Làm phiền các vị đại nhân."
Chúng ngự y liền nói "Không dám", sau đó yên tĩnh lui ra khỏi doanh trướng.
Đám người tản ra, người bị mọi người ngăn cản đang lộ ra thân hình.
Nhưng cho dù người này không ra, Tần Diệc cũng có thể đoán được là ai.
Doanh trướng tinh xảo xa hoa, lụa tơ tằm mềm mại, ngoại trừ tiểu công chúa
Đại Kỳ cành vàng lá ngọc, sợ là không có người thứ hai.
Tần Diệc trông thấy Cơ Ninh đỏ mắt đi về phía hắn, nhưng đến gần, bước chân
nàng lại chậm lại, như là sợ quấy rầy hắn, cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống ở
bên giường.
Cơ Ninh không nhìn hắn, nàng nhúng ướt một cái khăn lụa sạch sẽ, sau đó thấm
lên trên bờ môi khô ráo của hắn, nước mát chảy vào trong miệng, khuôn miệng
hắn hiện tại đang vô cùng đắng chát.
Rất kỳ quái, tuy rằng nằm lâu như vậy, Tần Diệc vẫn không cảm thấy khát, nghĩ
đến trong lúc hắn mê man đã có người dùng loại phương pháp này đút cho hắn
đủ nước.
Cơ Ninh buông khăn, nói, "Vừa rồi ngự y cho ngươi uống thuốc, còn phải sau
một nén nhang mới có thể uống nước, nếu như ngươi khát, trước hết nhịn một
chút..."
Nàng nói đến đây, đột nhiên yết hầu tựa như mắc nghẹn, thanh âm dừng lại.
Tần Diệc trầm mặc nhìn Cơ Ninh, không trả lời, bởi vì Cơ Ninh đang khóc.
Nói là khóc cũng không thỏa đáng, thường khóc sẽ phát ra tiếng, nhưng nàng
khóc mà chẳng có âm thanh gì.
Dù là nhĩ lực của Tần Diệc xuất chúng, cũng không nghe thấy một chút tiếng
khóc nào. Chỉ nhìn thấy được nước mắt đang không ngừng trào ra từ khóe mắt
nàng.
Như một chuỗi ngọc trai, từng hạt từng hạt rơi xuống gương mặt, nàng rủ mắt
xuống, móc khăn ra lau, rồi lại như thế nào cũng lau không hết.
Một vài giọt rơi trên tay Tần Diệc, chảy vào khe hở, làm ướt lòng bàn tay của
hắn.
Tần Diệc không quan tâm, hắn thậm chí cũng không giơ tay lên giúp Cơ Ninh
lau nước mắt, mà lại dị thường chuyên chú rũ mắt xuống nhìn nàng, như đang
xem một vật gì đó vô cùng kỳ lạ.
Thậm chí còn cố ý nghiêng đầu để nhìn vẻ mặt nàng.
Sau nửa ngày, hắn mới giơ tay lên, duỗi ngón trỏ ra hứng một giọt nước mắt
trong suốt từ dưới mắt nàng, hắn cúi đầu nhìn giọt nước mắt kia một hồi lâu,
sau đó bỏ vào trong miệng mình.
Hắn dùng bằng tay phải, cũng chính là cái tay bị thương của hắn, phía dưới áo
lót màu trắng, cánh tay bị thương nặng vẫn còn đang băng bó.
Cơ Ninh bị động tác của hắn làm cho sợ tới mức tim đập nhảy lên, nàng vội
vàng nâng tay hắn, thả lại trên giường, vội la lên, "Ngươi làm cái gì vậy? Miệng
vết thương sẽ vỡ ra đấy."
Lúc ngự y giúp hắn băng bó miệng vết thương nơi cánh tay phải, tuyệt đối nhắc
nhở trước lúc thương thế tốt lên không thể dùng sức, không thể dính nước, nếu
không đời này có khả năng sẽ nắm không nổi kiếm, ai ngờ hắn cứ không khiến
người bớt lo như vậy, vừa tỉnh dậy đã lộn xộn.
Tần Diệc thấy nàng gấp đến độ lại rớt xuống vài giọt nước mắt nóng hổi, không
nói một lời đổi sang cánh tay kia lau đi nước mắt chảy ra dưới mắt nàng.
Tóm lại là thập phần cố chấp đối với nước mắt của nàng.
Cơ Ninh cầm chặt tay hắn, không cho hắn động, mở to hai mắt dịu dàng đẫm lệ,
không biết làm sao mà nhìn hắn, khóc nức nở, "Đã bị thương thành như vậy rồi,
ngươi còn muốn làm gì?"
Nàng khóc đến mắt mũi đỏ bừng, trên con mắt ánh nước long lanh, một khuôn
mặt hoa đào đều là quan tâm và lo lắng, quả nhiên vừa thấy đã thương, làm cho
nơi mềm mại trong lòng người chua nóng một mảnh.
Nhưng Tần Diệc lại không như thế, không thấy biểu lộ trên mặt hắn, nhưng tim
lại đập dồn dập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không cảm thấy rung động,
cũng không phải tình cảnh yêu thương, ngược lại cảm nhận được một loại hưng
phấn khó có thể tả nổi.
Hắn cẩn thận ngắm nhìn hốc mắt ướt át của Cơ Ninh, thanh âm khàn khàn nói,
"Lần đầu tiên có người khóc vì thuộc hạ, thuộc hạ nếm thử nước mắt là mùi vị
gì."
Hắn dứt lời, có chút đáng tiếc hỏi Cơ Ninh, "Vì sao công chúa không khóc
nữa?"
Chỉ có khuyên người ngừng khóc, nào có ai bảo người ta khóc đi. Cơ Ninh
không muốn để ý đến lời này của hắn, nàng khịt khịt mũi, nói, "Cũng có người
vì ngươi mà khóc, thí dụ như thời điểm mẹ ngươi sinh ra ngươi, lúc sinh nở nữ
tử nào cũng khóc cả, cũng coi như đã khóc vì ngươi rồi."
Tần Diệc nói, "Không có."
Cơ Ninh không tin, cảm thấy hắn nói lời này là vì lừa gạt nước mắt của nàng,
"Ngươi làm sao mà biết?"
Tần Diệc nói, "Bà ấy nói cho ta biết."
Thời điểm Tần Diệc còn bé bị mẹ dùng gậy trúc đánh đập cho sắp chết, cũng
từng tò mò về vấn đề này.
Người bên ngoài đều nói con trẻ là miếng thịt rớt xuống trên người mẫu thân,
không có chuyện không đau lòng, đánh lên người con, nhưng thương ở trong
lòng mẫu thân.
Có một lần hắn hỏi mẹ lúc bà đang nổi nóng, thời điểm đánh hắn có cảm thấy
đau không?
Lời này nghe kiểu gì cũng giống như đang cố tình gây hấn, bà ấy sửng sốt trong
chớp mắt, sau đó chộp lấy gậy trúc vụt càng ác liệt hơn.
Đất Tần lắm cát, ngũ cốc khó trồng, nàng có thể vì chuyên môn đánh hắn mà
tìm được một cây gậy trúc dẻo dai như thế, cũng đã bỏ ra không ít công phu.
Tần Diệc biết rõ lúc người đau lòng cũng sẽ khóc, vì vậy lại thay một câu khác
hỏi mẹ hắn.
Bọn họ nói người làm cha mẹ, yêu thương con là bản năng, mẹ đã từng khóc vì
con sao? Hắn từng nghe một nữ nhân gần nhà lúc sinh đẻ đau thấu ruột gan, lúc
đó chắc cũng không như bây giờ, thời điểm bà ấy sinh mình có lẽ nhiều ít gì
cũng từng chảy hai giọt nước mắt.
Nhưng những lời này không biết chạm vào chiếc vảy ngược nào trong lòng bà
ấy, bà ấy như nổi điên khàn cả giọng quát, "Vì cái thứ như ngươi mà khóc! Ta
điên rồi sao! A?! Thằng cha súc sinh của người dùng dao găm dây thừng tra tấn
ta, lúc sinh ra ngươi cũng tra tấn ta! Ta khóc vì ngươi?! Ta hận không thể khiến
cho tiểu súc sinh nhà ngươi nát trong bụng mình!!!"
Bà ấy tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, nhổ xuống cây trâm nhỏ dài trên
đầu, gấp gáp giống như muốn đâm xuống trên mặt hắn, Tần Diệc vô thức đưa
tay đỡ, trâm nhọn đâm vào cổ tay gầy gò của hắn, máu tươi tuôn ra, gần như
xuyên qua cả tay áo.
Cây trâm đó bà ấy dùng để phòng thân trên giường, có thể là vì bà ấy đã từng
chịu tra tấn của cha hắn, sợ lại gặp phải nam nhân thô bạo có ham mê ác liệt
ngược đãi mình, nghĩ đến thời điểm không nhịn được sẽ một nhát đâm chết đối
phương hoặc tự cắm vào cổ mình một cái, cho bản
thân thống khoái.
Không nghĩ tới lần đầu tiên dùng đến lại là trên người Tần Diệc.
Chỉ là những chuyện này đều không cần nói cho Cơ Ninh biết.
Nhưng không biết tại sao, ngắn ngủn mấy câu, Cơ Ninh cũng đoán được vài
phần.
Nàng cúi đầu nhìn về phía vết sẹo tròn giữa cổ tay Tần Diệc, vươn tay cẩn thận
từng li từng tí khẽ vuốt một cái, mày khẽ chau lại, "Bà ấy có phải đối với ngươi
không tốt hay không?" Không quan trọng được không, Tần Diệc nghĩ, nếu bản
thân ở vào vị trí của bà ấy, sau khi bị nam nhân tra tấn bắt buộc lại phải bất đắc
dĩ sinh ra đứa con của kẻ đó, sợ là cũng sẽ trở nên oán trời trách đất như bà ấy,
căm hận đứa bé vốn không nên ra đời này.
Nhưng vì lúc này lại nhìn thấy Cơ Ninh chảy hai giọt nước mắt thần tiên, hắn
mặt không đổi sắc nói dối, "Ừ" một tiếng.
Sắc mặt hắn trắng bệch, lông mày vốn dày rậm nay sâu hơn vài phần, lúc nhìn
người khác bị thương làm cho lòng người đau, duy chỉ có hắn, sau khi bị bệnh
khuôn mặt lại lộ ra vẻ lạnh lẽo ác liệt, lúc một đôi mắt đạm mạc nhìn chằm
chằm không chuyển vào người, làm cho lưng người phát lạnh, có một loại ảo
giác bị thợ săn nhìn chằm chằm vào.
Cơ Ninh vốn đã ngừng khóc, nhưng nghe hắn nói như vậy, nhất thời nước mắt
lại như hắn mong muốn chứa đầy hốc mắt.
Mục đích Tần Diệc thực hiện được, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào nàng
một lát, đột nhiên nghiêng thân thể về phía trước, lè lưỡi liếm một cái trên mặt
nàng.
Đầu lưỡi ướt át mềm mại liếm qua hai gò má non mềm giống như đóa hoa của
Cơ Ninh, một giọt nước mắt ấm nóng vừa chảy xuống dưới mắt nàng đã bị hắn
quấn một cái vào đầu lưỡi.
Là vị mặn.
Hắn ghé sát lại rất gần, thè lưỡi ra liến xong cũng không lui ra, cùng gương mặt
Cơ Ninh chỉ vẻn vẹn cách hắn trong gang tấc.
Hắn liếm một cái còn chưa đủ, quay đầu lại muốn liếm thêm nữa trên mặt Cơ
Ninh.
Tay phải trọng thương của hắn chống ở trên mặt giường, chỉ vì muốn nếm thử
vài giọt nước mắt của nàng mà đến tay cũng không cần.
Cơ Ninh sợ tới mức mơ hồ, liền tranh thủ lúc hắn quay về dựa lưng vào giường,
khóc nói,
"Ngươi sao cứ tuyệt không nghe lời vậy, đừng lộn xộn nữa..."
Yết hầu hắn lăn một vòng, nuốt vào bụng những giọt nước mắt mà hắn đã tốn
công mất sức mới có được, hỏi nàng, "Nếu thuộc hạ không động, công chúa có
thể tự mình dựa vào để cho thuộc hạ ăn nước mắt không?"
Cơ Ninh không hiểu được hắn là thể loại háo sắc gì đây, nhưng nàng lại nhìn ra
được hắn không phải đang nói đùa, nàng trầm mặc một lát, hỏi hắn, "Nếu để
cho ngươi ăn, ngươi sẽ chịu nghe lời sao?"
Tần Diệc trả lời không chút suy nghĩ, "Nghe."
Cơ Ninh nghe vậy, ngồi tới gần chút ít, nâng một chân lên quỳ trên giường, thật
đúng là dựa vào phía hắn.
Trên lông mi nàng tất cả là những giọt nước mắt li ti, óng ánh sáng long lanh,
Tần Diệc thấy mà yết hầu thắt chặt.
Cơ Ninh vốn cho rằng hắn chỉ liếm liến nước mắt trên mặt nàng, nhưng hắn
nhìn trong chốc lát, đầu lưỡi mềm mại kia vậy mà đã rơi vào trên da mắt nàng.
Nàng run lên một cái, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại.
Tần Diệc buông thõng mắt, thè lưỡi ra liếm lên mí mắt mỏng mềm non nớt của
nàng, lại liếm khóe mắt dài nhỏ, đầu lưỡi nóng ướt cuốn lấy lông mi cong vút
dày rậm, lưu lại xúc cảm ẩm ướt không nói ra lời.
Hắn liến cực kỳ nghiêm túc, bên trái xong lại nếm bên phải, cánh môi mỏng
mềm dán trên mắt nàng nhẹ nhàng mút, mút từng chút từng chút, ăn sạch sẽ
nước mắt tràn ra trong hốc mắt nàng.