Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 23

Sau đó, Cơ Ninh trong tình trạng kiệt sức vùi ở trong ngực Tần Diệc, mắt nửa

khép, nhìn qua giống như sắp ngủ rồi.

Tần Diệc ôm lấy nàng, cũng không nói chuyện, im lặng thu thập đống bừa bộn

mình làm ra.

Búi tóc phức tạp tinh xảo trên đầu Cơ Ninh đã tản ra không còn hình dạng ban

đầu, Tần Diệc thay nàng gỡ xuống từng cái trâm cài.

Tóc đen tản ra, hắn lại dùng tay làm lược, thay nàng búi sơ một đầu tóc rối bời.

Hắn rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, nhìn như thảnh thơi thanh nhàn, kì

thực động tác trên tay cũng không hề dừng lại.

Hắn làm xong tóc cho Cơ Ninh, lại thay nàng xoa bóp eo bụng đau xót căng

trướng, ngón tay thon dài thô ráp chà qua vòng eo non mềm của nàng, tìm được

huyệt đạo bên hông ấn xuống không nặng không nhẹ, khiến cho Cơ Ninh không

quá thoải mái "A..." lên một tiếng.

Nàng đang mơ màng ngủ thì bị hắn bóp tỉnh, bắt lấy tay Tần Diệc, tội nghiệp

nói, "Nhẹ một chút, ngươi dùng sức quá..."

Nàng vừa rồi được Tần Diệc hầu hạ thoải mái, gần như nàng muốn Tần Diệc

làm cho chỗ nào hắn liền làm chỗ đó, muốn hắn hôn hắn liền hôn, Muốn hắn

ngậm hắn liền ngậm.

Hắn như là đột nhiên thay đổi tính tình, cho dù Cơ Ninh bảo hắn dừng lại giữa

đường, hắn cũng có thể nín nhịn đợi nàng nghỉ ngơi mấy hơi thở.

Lần đầu Cơ Ninh nếm được tư vị cá nước thân mật, miệng vừa khóc lóc lại

ngâm nga, kêu đến lợi hại, lúc này nói chuyện hữu khí vô lực, thanh âm khản

đặc không giống bình thường.

Tần Diệc nghe lời thả lỏng lực bóp, ánh mắt lướt qua khuôn mặt mỹ lệ của

nàng, lại duỗi một ngón tay ra chạm một cái lên bờ mi dài cong vút của nàng,

mang đi một ít hạt nước. Không biết là nước mắt nàng tràn ra, hay là lúc hoang

đường vừa rồi bị bọt nước bắn lên.

Động tác hắn rất nhẹ, giống như đang chăm sóc một em bé mới sinh, ôn nhu

khiến cho Cơ Ninh cảm thấy Tần Diệc có chút hồn vía lên mây.

Tai nàng đè lên bộ ngực của hắn, nghe thấy nhịp đập trái tim nhanh bất thường

của hắn, không giống biểu hiện bình tĩnh như vẻ ngoài của hắn.

Cơ Ninh cẩn thận suy nghĩ một chút, phát hiện không chỉ lúc này, hình như bắt

đầu từ lúc nàng hôn hắn một cái, hắn vẫn ở trong trạng thái lơ lửng như vậy.

Như là bị yểm bùa.

Cơ Ninh ngẩng đầu lên từ frong lòng ngực hắn, hai con ngươi trong vắt chống

lại đôi mắt màu sắc nhạt nhẽo của hắn, nói khẽ, "Tần Diệc, tim ngươi đập thật

nhanh."

Nàng nói xong, xòe bàn tay ra dán lên ngực trái hắn, cảm thụ tiết tấu tim hắn

đập, "Ngươi nghe, thình thình thình thịch đấy..."

Nàng nó rồi, nhớ tới bản thân vừa rồi quấn quít lấy hắn không tha, có chút xấu

hổ thấp giọng hỏi hắn, "Có phải... Bởi vì quá mệt mỏi hay không?"

Tần Diệc rũ mắt, nhìn chằm chằm vào bờ môi liên tục đóng mở của nàng, căn

bản không chú ý tới nàng nói gì, thuận miệng "Ừ" một tiếng trả lời nàng.

Cặp môi của Cơ Ninh đầy đặn hơn bình thường, môi dưới hơi dày hơn môi trên

một tí, dáng môi rõ ràng, vừa hồng hào lại trơn bóng, giống như cánh hoa đào

ngày xuân dính sương sớm.

Nàng có một thói quen xấu, ngày thường động một chút lại thích cắn môi, lúc

cắn hàm răng cũng không lộ ra ngoài, môi dưới thoáng nhấp vào ở bên trong

môi trên, răng dán vào bờ môi, lúc hé miệng ra, chỗ bị cắn qua sẽ bởi vì tạm

thời bị thiếu máu mà trắng tựa trân châu.

Nhưng rất nhanh, nó đã bị sắc đỏ lấn át trở lại.

Cánh môi nàng non nớt, có khi cắn mạnh quá, còn có thể hơi hơi sưng lên, nhìn

giống như bị người dùng sức hôn qua.

Cơ Ninh không biết Tần Diệc nhìn chằm chằm vào môi của nàng tâm thần lơ

lửng trên trời, vẫn còn nói chuyện với hắn, "Nếu như ngươi mệt, vậy buông ta

ra đi, ta đè ngươi như vậy, ngươi không nghỉ ngơi tốt được."

Nàng nói xong, sắp bò xuống từ trên người Tần Diệc, nhưng mới động một cái,

trên lưng đã truyền đến một luồng sức mạnh, sau đó, một tay đột nhiên nắm

cằm của nàng, xoay mặt nàng trở về.

Cơ Ninh sững sờ ngẩng đầu, thấy Tần Diệc rủ mắt xuống, mặt không thay đổi

nhìn chằm chằm vào môi nàng, đột nhiên duỗi ngón cái ra cọ xát một cái trên

môi dưới của nàng.

Hắn dùng sức có chút nặng, ngón tay ép tới cánh môi của nàng đến thay đổi

hình dạng, ngón tay qua da môi, giống như là muốn chà đi một lớp da trên môi

nàng.

Sắc mặt hắn tỉnh táo, nhưng bàn tay giữ lấy nàng lại siết rất chặt, Cơ Ninh

không rõ ràng cho lắm, "Sao vậy?"

Tần Diệc không nói chuyện, hắn nhìn ngón cái mình vừa cọ qua cánh môi nàng,

đột nhiên lè lưỡi liếm một cái.

Có một loại cảm giác như con sói hoang dã trước lúc ăn chậm rãi mài móng

vuốt.

Cơ Ninh mở to mắt, đột nhiên lỗ tai đỏ lên, nàng ấp úng, "Tần Diệc, ngươi,

ngươi đây là đang làm cái gì?"

Tần Diệc không đáp.

Hắn giơ tay lên bên gáy mình dò xét chốc lát, phát giác được nhịp đập hỗn loạn

dưới da, mày cau lại thật chặt.

Sau đó hắn đổi sang ngón tay khác, cũng cọ xát một cái trên cánh môi Cơ Ninh,

tương tự lại lè lưỡi liếm một cái trên đầu ngón tay.

Làm xong hết thảy, hắn lại sờ lên động mạch bản thân, phát hiện nhảy càng

nhanh hơn.

Hắn thả tay xuống, trả lời nàng, "Không làm gì cả, nếm thử mùi vị mà thôi."

Cử chỉ này của hắn này rất khó không khiến người nghĩ nhiều, Cơ Ninh nhớ tới

phản ứng trì độn của hắn xuất hiện sau nụ hôn của bản thân, hoảng hốt hiểu ra

cái gì, nàng giơ tay lên vịn bờ vai của hắn, chậm rãi tới gần gương mặt hắn,

"Tần Diệc, có phải ngươi muốn hôn ta không?"

Mùi thơm rõ ràng lướt nhẹ qua cằm hắn, sắc mặt Cơ Ninh ngượng ngùng, động

tác lại lớn gan, nàng nhìn khuôn mặt tuấn dật lành lạnh của hắn, lại sinh ra chút

ít cảm thụ sắc mê tâm khiếu.

Có lẽ là bởi vì lần này Tần Diệc khiến cho nàng rất thoải mái, nàng ôm lấy phần

gáy hắn, nói khẽ, "Không sao đâu, nếu ngươi muốn, cũng có thể hôn..."

Cơ Ninh nói chưa hết lời, đột nhiên phát hiện trên eo truyền lại một luồng sức

mạnh không cách nào bỏ qua, nhưng không phải ôm về phía người hắn.

Tần Diệc đúng là bóp lấy eo nàng nhấc nàng ngồi trở về.

Hắn nghiêng đầu tránh nàng, bàn tay vẫn tiếp tục bóp eo, trầm giọng nói,

"Không hôn, ta sẽ bối rối.’’

Hai người rửa ráy sạch sẽ, Tần Diệc sớm lên bờ, hắn rút một cái áo trong ra lau

nước trên người, mặc quần áo tử tế, động tác đột nhiên ngừng lại, thần sắc

nghiêm túc ngẩng đầu nhìn hướng về rừng rậm đen sì phía trước.

Hình như là trong rừng có cái gì đó đang tại gần.

Trong màn đêm bất tận, trăng sáng treo cao, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, phía

trên suối nước nóng cũng không có cây rừng che chắn, Cơ Ninh ngồi trong

nước, ngửa mặt nhìn về phía mặt trăng sáng ngời trên đỉnh đầu, cảm thán nói,

"Hôm nay mặt trăng thật tròn."

Nàng vừa dứt lời, Tần Diệc đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, chụp nàng ra từ

trong suối nước.

Bọt nước bắn tung toé, Cơ Ninh kinh hô rơi xuống đất, Tần Diệc từ trên mặt đất

nắm lấy áo khoác lông hồ ly nhanh chóng choàng lên trên người nàng, rồi sau

đó rút trường kiếm đang cắm trong đất.

Một tiếng kêu vang như rồng ngâm phát ra từ trong vỏ kiếm, Tần Diệc nhanh

chóng nói, "Đứng ở sau lưng thuộc hạ."

Cơ Ninh căn bản chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, nhưng nghe lời đứng ở

phía sau hắn, thò đầu ra nhìn về phía hắn đang quan sát.

Mấy đôi mắt sói âm u sáng xanh lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở

trong rừng, như mười con đom đóm thành đôi chậm chạp bay ra, ánh sáng kia

càng ngày càng gần, bay vào dưới ánh trăng sáng rỡ, đập vào trong mắt, là năm

con sói hoang thèm thuồng nhe răng.

Cơ Ninh lui về phía sau nửa bước, không tự giác nắm áo khoác lông hồ ly trong

tay.

Phụ cận nơi trú quân đã được chuyên gia xua đuổi côn trùng dã thú, dã thú trong

núi sớm đã bị vây đuổi đến khu vực săn bắn xác định, nơi này vì sao lại có một

đàn sói xuất hiện?!

Chớ nói cả đàn sói, cho dù là một con thỏ cũng không nên có.

Nhưng rất nhanh, Cơ Ninh đã có đáp án.

Đế giày giẫm qua lá khô, phát ra âm thanh lào xào, một nữ nhân Hồ Quyết da

ngăm đen cao gầy từ sau đàn sói dạo bước đi ra, nàng đang đang mặc áo vải gọn

gàng, tay cầm một đôi loan đao, hận ý trước mắt nhìn chằm chằm vào Tần Diệc.

Đây là một trong số những thích khách Hồ Quyết vào ngày Cơ Ninh gặp chuyện

đã đào tẩu.

Tần Diệc nhớ kỹ nàng ta.

Có lẽ là bản năng sát thủ, ngày ấy lúc nàng đào tẩu chẳng qua là từ xa nhìn hắn

một cái, Tần Diệc đã phỏng đoán được nàng sẽ đến trả thù, chỉ là không nghĩ tới

sẽ vào tối nay.

Bản thân Tần Diệc không có chí hướng rộng lớn gì, hắn dự đoán kết cục hợp lý

nhất cả đời này của bản thân chính là trong trong quá trình làm nhiệm vụ bị

người khác chém chết, hoặc là chết bởi một nguyên nhân ly kỳ nào đó vào thời

khắc hắn không tưởng tượng đến, dù sao cũng trốn không thoát một chữ chết.

Nhưng duy chỉ có không phải là đêm nay.

Mắt hắn nhìn nữ nhân cùng đàn sói đang tới gần phía trước, nắm chặt trường

kiếm frong tay.

Tối nay không được, tối nay hắn vừa mới không biết tốt xấu mà cự tuyệt một nụ

hôn.

Cơ Ninh tự biết bản thân giúp không được gì, nàng lui về sau hai bước, đứng xa

một chút.

Tần Diệc chưa nói chạy, nàng sẽ không tự tiện chủ trương, chỉ lo lắng nói với

Tần Diệc, "Tần Diệc, ngươi phải cẩn thận."

Tần Diệc gật đầu, rồi nói một câu với Cơ Ninh, "Công chúa đừng rời thuộc hạ

quá xa."

Cơ Ninh ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng.

Nữ nhân Hồ Quyết nhìn hai người, cười lạnh một tiếng, nàng giơ tay lên, ngón

tay để vào miệng, đầu lưỡi uốn lên, phát ra một tiếng kỳ dị như chim hót.

Đàn sói dường như bị thanh âm này sai khiến, lập nối tiếp nhau chạy về phía hai

người. Bọn sói này hiển nhiên đã được nghiêm chỉnh huấn luyện, thời điểm tới

gần, chúng nó bỗng nhiên thay đổi tốc độ và phương hướng, Tần Diệc liếc nhìn

chung quanh, phát hiện đàn sói giống như là muốn vây quanh bọn họ.

Tần Diệc rùng mình, kéo Cơ Ninh vào trong ngực bế lên, cánh tay nâng mông

nàng, ôm nàng nhanh chóng lui về phía sau vài bước, nhanh chóng nói một câu

bên tai nàng, "Ôm chặt, nhắm mắt." Cơ Ninh nghe lời nhắm mắt lại, rất nhanh,

nàng đã nghe bên tai truyền đến một tiếng kiếm ngân vang, ngay sau đó liền

cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp tanh đặc ở trên mặt mình, sau đó là

thanh âm vật nặng rơi xuống đất.

Nàng ôm thật chặt Tần Diệc, cố nén không thở mạnh, cũng không dám lên tiếng

quấy rầy hắn, ngược lại Tần Diệc lúc rút kiếm ra từ trong thân thể một con sói

đã rất nhanh quét mắt liếc về phía nàng.

Như là lo lắng nàng sợ hãi.

Nhưng cũng may, nàng ở trong loại thời khắc này dù sao vẫn rất tín nhiệm hắn.

Đàn sói nhìn thi thể đồng bọn run rẩy ngã xuống đất, có chút sợ hãi nằm úp sấp

thân thể.

Nữ nhân kia thấy vậy, lại huýt ra âm thanh bén nhọn, rồi sau đó ẩn sâu vào

trong rừng, biến mất không thấy.

Bốn con sói còn lại nghe tiếng, tựa như phát điên nhao nhao gầm lên đánh về

phía Tần Diệc.

Hai con một trước một sau, trái phải hai bên một con.

Sức bật của lũ sói rất mạnh, dáng người kiện tráng, đảo mắt đã nhảy đến trước

người Tần Diệc.

Mũi chân Tần Diệc chuyển một cái, nghiêng người bảo vệ Cơ Ninh ở phía sau,

trở tay đâm tới hướng bên phải, mũi kiếm đâm vào máu thịt, hắn phải lùi một

bước rút kiếm khỏi sói hoang, lòng bàn chân chuyển động, lại lấy tốc độ như

chớp giật giơ cánh tay lên chém ngang qua hai con sói.

Trong nháy mắt bốn con sói gục ngã.

Thời điểm hắn tiếp nhận huấn luyện, một mình đối mặt qua ba con mãnh hổ,

năm con sói với hắn mà nói không coi là gì.

Lúc hắn rút kiếm ra chuẩn bị đâm về con sói xám phía trước, đã thấy nữ nhân

Hồ Quyết biến mất kia thừa cơ chạm tới đỉnh đầu hắn, dáng người kiện tráng từ

đầu cành bên trái nhảy xuống, loan đạo trong tay đang hướng về Cơ Ninh hắn

ôm.

Tần Diệc biến sắc, bất đắc dĩ che chở nghiêng người Cơ Ninh thối lui, cổ tay

chuyển một cái, giơ kiếm lên đón nhận hai lưỡi dao của nàng ta.

Vũ khí chạm nhau, phát ra một tiếng vang chói tai, đồng thời móng vuốt sói

đâm vào cánh tay phải của hắn, truyền đến đau đớn bén nhọn

Nữ nhân kia treo trên không trung, chỉ gác loan đạo ở trên thân kiếm của hắn ổn

định thân hình, nàng giương mắt nhìn Tần Diệc, lộ ra một nụ cười gần như điên

loạn.

Tần Diệc không để ý con sói hoang sẽ về tới tổn thương hắn, mà cánh tay thu

lực, chờ trước khi nữ nhân rơi xuống đất, nhấc chân dùng hết toàn lực đá vào

ngực nữ nhân Hồ Quyết kia, đạp bay nàng ta ra ngoài, "Bịch" một tiếng lưng

nàng ta va vào một thân cây rắn chắc.

Lá cây rơi xuống, nàng lấy tay chống đỡ, mãnh liệt phun ra ngụm máu tươi,

không thể đứng lên.

Tần Diệc vung kiếm, triệt hạ một con sói cuối cùng, chậm chạp để Cơ Ninh

xuống.

Cánh tay trên lưng thu lại, Cơ Ninh mở mắt ra, trông thấy Tần Diệc một thân

máu tươi đi về phía nữ nhân Hồ Quyết dưới cây.

Hắn đá văng song đạo của nàng ta, dùng chân trở mình ả, trường kiếm trên tay

vung lên, lưu loát cắt đứt gân tay gân chân ả.

Máu tươi từ phía sau miệng vết thương tuôn ra không ngừng, nữ nhân Hồ Quyết

thê lương đau nhức kêu ra tiếng. Nhưng mà một lát sau, nàng lại giật ra khóe

miệng, lộ ra một nụ cười đắc ý.

Tần Diệc mặt không thay đổi nhìn nữ nhân Hồ Quyết, âm thanh lạnh lùng nói,

"Người nào mở đường thay ngươi?"

Trong núi này ba quân đóng giữ, nếu không người tương trợ, một người Hồ

Quyết như nàng ta nhất định không có khả năng lẫn vào nơi này.

Nữ nhân kia hai mắt ứa máu, căm hận nhìn Tần Diệc, nàng không trả lời hắn,

mà dùng âm điệu không mấy lưu loát nói, "Ngươi giết ta... Huynh trưởng, ta

muốn ngươi cùng... Chôn cất..." Có lẽ bên trong khí bị thương tổn, máu tuôn ra

đến cổ họng, nàng thống khổ ho khan vài tiếng,

chống đỡ một hơi ác ý thong thả nói, "Trong vòng ba ngày... Ta cùng với huynh

trưởng... Chờ ngươi dưới mặt đất, chắc chắn ngươi.....Xé ra từng mảnh..."

Bọt máu tuôn ra từ khóe miệng, nàng như là thở không ra hơi, thống khổ miệng

mở rộng, một lát sau đã nhắm nghiền hai mắt.

Ba ngày…

Tần Diệc nhíu mày, cúi đầu nhìn về phía vết thương bị cào trên cánh tay mình,

vải bị xé rách, ba vết cào sâu thấy tận xương, máu chảy không ngừng, quanh

mép da là một màu xanh tím đáng sợ.

Trên móng vuốt sói có độc.

Đột nhiên, cảm giác mê muội mãnh liệt kéo tới, thần sắc Tần Diệc thay đổi, lấy

kiếm chống lấy quỳ một chân trên đất, che ngực phun ra một bụng máu. "Tần

Diệc!" Sau lưng truyền đến tiếng hô lo lắng của Cơ Ninh.

Tần Diệc Muốn quay đầu liếc mắt nhìn, nhưng toàn thân đã mất đi sức lực, vào

lúc trước khi nhắm mắt lại, hắn chỉ nhìn thấy một đôi chân trần trắng nõn giẫm

qua vũng máu chạy về phía mình.

Trong một cái chớp mắt mất đi ý thức kia, trong đầu Tần Diệc chỉ hiện lên một

ý niệm trong đầu.

Đáng ra nên để nàng hôn.
Bình Luận (0)
Comment