Cơ Ninh ngồi ở trên người Tần Diệc, nước suối gần như tràn qua đầu v*, nàng
nhìn trên thịt vú mình đều là dấu răng do hắn gặm cắn, đau cũng không phải rất
đau, nhưng nhìn lại hết sức khó chịu.
Hắn cầm tinh con Sói sao, sao xuống miệng nặng như vậy.
Cơ Ninh tủi thân nâng tay lên sờ sờ đầu v* sưng đỏ, chỉ cảm thấy chỗ này bị
Tần Diệc mút đến mức chết lặng trướng to đau nhức, đâu còn dám để mặc hắn
làm ẩu. Nhưng mà chính bản thân nàng, lúc này toàn thân như nhũn ra, lại
không có nhiều sức lực.
côn th*t đè lên thân dưới khiến nàng kinh hãi, gậy th*t ngoặt vểnh lên từ giữa
đùi vươn ra một đoạn, chọc chọc vào mông nàng.
Cơ Ninh nhìn thoáng qua dưới thân, nước suối dập dềnh, thấy cũng không rõ
ràng.
Tần Diệc thấy nàng lề mà lề mề không biết đang suy nghĩ cái gì, đè lên bắp đùi
của nàng, thẳng lưng cọ xát trước sau trong tiểu huyệt nàng.
Cơ Ninh nhịn không được khẽ ‘ưm’ một tiếng, "Đừng, đừng cọ xát..."
Nàng vịn đầu vai Tần Diệc quỳ thẳng đùi, dương v*t dưới mông cũng bắt đầu
vểnh lên theo, một cây gậy tráng kiện đỏ thẫm, như một con rồng diễu võ
dương oai thẳng người dò xét từ trong rừng cỏ màu đen.
Cơ Ninh tò mò vươn tay, trước dùng ngón tay sờ lên khe thịt nhỏ đang khép lại
dưới người mình, rồi dùng ngón giữa và ngón cái vòng thành một vòng đo đạc
kích thước của đồ vật kia.
Nàng sờ mó cẩn thận, từ quy đầu cứng rắn vểnh lên chạm tới phần gốc tráng
kiện, ngón tay cũng vòng không hết.
Tần Diệc bị nàng mò cho dương v*t nhảy xuống, cái miệng nhỏ trên đỉnh không
ngừng đóng mở, hình như có nước chảy ra, hắn cắn răng, thúc giục nói, "Công
chúa nếu còn không nhanh lên, thuộc hạ sẽ trực tiếp cắm vào đấy."
Bộ lông hơi cứng như cọng rơm đâm vào trong lòng bàn tay Cơ Ninh, nàng thu
tay lại, mặt lộ vẻ sầu khổ, lòng còn sợ hãi nói, "Quá lớn, ăn không vô mất..."
Lần trước làm chuyện đó Cơ Ninh cũng không thấy được rõ ràng, mặc dù biết
cây đồ vật này của hắn hắn vừa thô vừa to, thế nhưng không nghĩ tới nó sẽ to
như cây gậy th*t của con lừa vậy.
Đồ vật này Tần Diệc so sánh với thứ nàng nhìn thấy trong sách vở, không nói
khác nhau một trời một vực, thế nhưng hoàn toàn không giống nhau.
Vật vẽ trong sách thật dài nho nhỏ, rõ ràng cũng rất thanh tú.
Tần Diệc nghe xong nàng nói, tức giận đến gân xanh chỗ cổ đều xông ra, hắn
bóp lấy âm đế hồng hào cứng lên của nàng, âm thanh lạnh lùng nói,
"Lần đầu công chúa cũng có thể ăn vào hơn phân nửa dương v*t, lần này sao lại
ăn không vô?"
Tần Diệc vừa nói, vừa dùng ngón tay kẹp lên âm đế non nớt cứng rắn của nàng
dùng sức chà xát, xoa cho Cơ Ninh chân mềm nhũn ngã lên trên người hắn, tiểu
huyệt từng hồi co rút.
Giọng điệu hắn chìm xuống, "Công chúa không muốn ăn, hay là ăn không vô?"
Nước nóng rót vào trong huyệt lại bị tiểu huyệt co lại nhổ ra, Tần Diệc nhìn
chằm chằm vào khe thịt nho nhỏ kia, hận không thể trực tiếp cắm dương v*t
vào, đẩy nước suối vào trong bụng của nàng làm nàng.
Cắm cho bụng nàng nhô lên, như một phu nhân trẻ tuổi mang thai.
Cơ Ninh bị hắn khiến cho chân mềm, hai tay ôm vai hắn, than nhẹ nói, "Nhưng,
Ưm... A...... Nhưng người lớn lên không đúng, căn bản không giống trong sách
vở..."
Người khác gặp được loại tình huống này sẽ dùng giọng điệu ôn nhu dỗ dành
đối phương vài câu, kêu hai tiếng "Tình yêu", " Bảo bối " dỗ ngon dỗ ngọt.
Nhưng Tần Diệc từng trải qua một lần bị Cơ Ninh dùng xong rồi ném, cảm thấy
lần này nàng sẽ lặp lại chiêu cũ.
Lúc trước người ôm lấy hắn muốn làm là nàng, giờ phút này người lùi bước
không tiến tới cũng là nàng, Tần Diệc đã đến mức toàn thân mồ hôi nóng,
dương v*t đều sắp thiêu cháy rồi, sao còn nghĩ tới kiên nhẫn hầu hạ người xong
sẽ dỗ dành bằng mấy câu này.
Hắn nhất thời khó thở, bóp eo Cơ Ninh, ngước mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào
nàng, đè nén tức giận nói, "Công chúa có phải cảm thấy đùa nghịch thuộc hạ
thú vị hay không?"
Hắn có rất ít thời điểm tâm tình phập phồng như vậy, lồng ngực phập phồng
kịch liệt, hai mắt tức giận đến đỏ bừng, sẹo trên thân đều giống như trở nên dữ
tợn hơn.
Cơ Ninh bị khí thế của hắn làm sợ tới mức ngón chân cũng bắt đầu co lại, nàng
trơ mắt nhìn đồ vật dưới nước kia cũng như đang tức giận lung lay lên xuống
một cái, hơn nữa còn giống như trở nên lớn hơn một chút.
Cơ Ninh tự biết tránh không khỏi, nàng cúi người nịnh nọt cọ xát một cái bên
cạnh trán Tần Diệc, giọng điệu nhất thời mang theo ý tứ dỗ dành, "Ngươi đừng
tức giận nữa, A.... Ngươi tức giận một cái nó lại càng trở nên lớn hơn..."
Tần Diệc bị nàng cọ cho sửng sốt một chớp mắt, giữa mày lại thật sự buông
lỏng ra. Còn đang tức giận hay không Cơ Ninh cũng phân biệt không rõ ràng
lắm, nhưng ít nhất khuôn mặt lạnh của Tần Diệc nhìn chằm chằm vào nàng.
Thậm chí, động tác trên tay cũng dịu dàng hơn chút ít.
Thân thể Cơ Ninh hơi hơi nghiêng về phía trước, đỡ lấy vai Tần Diệc, cầm lấy
gậy th*t vểnh cao chống lên giữa hai chân nàng.
Nàng chậm rãi quỳ gối ngồi xuống, nhưng bởi vì quá khẩn trương chỗ kia cũng
kẹp chặt cực nhanh, cửa huyệt hôn lên quy đầu thô vểnh, ăn non nửa đã bị ép ra
ngoài.
Cố gắng mấy lần, đúng là đến quy đầu cũng nuốt không vào, thử lại mấy lần, cơ
bụng Tần Diệc cũng bị nàng làm cho cứng đến phát run, vào thời điểm gậy th*t
trượt ra lần thứ năm, hắn giữ lấy eo Cơ Ninh, khó có thể tự kiềm chế mà nhấp
lên trên một cái.
Hắn sợ đã thương Cơ Ninh, động cũng cực kỳ khắc chế.
Hắn tự cho là hành động của mình đã cực kỳ khắc chế rồi.
Quy đầu to lớn cứng rắn mãnh liệt nghiền vào huyệt đạo, bắp đùi Cơ Ninh run
lên, vòng eo thoát lực, bỗng nhiên ngồi xuống một đoạn.
"Á... Ôi ư a..." Không biết đội lên chỗ nào, Cơ Ninh phát ra một tiếng giống như
khóc ngâm, thịt mềm bên trong bị kích thích mà liên tục co rút, tựa như phát
điên mút lấy gậy th*t mẫn cảm chắc chắn của hắn.
Nàng cắn môi, trong nháy mắt nước mắt ứa ra, nhưng lần này cũng không giống
như chỉ vì đau, bởi vì Tần Diệc cảm nhận được trong cơ thể nàng nháy mắt đã
tuôn ra một luồng dịch thể ẩm ướt dính nóng, toàn bộ tưới lên dương v*t của
hắn.
Bên trong nàng vừa chặt lại vừa nóng, giống như một trương cái miệng nhỏ
nhắn bị cưỡng ép căng ra quấn mút lấy hắn, thịt non mềm dán vào quy đầu cắn
mút, co rụt lại khẽ động, vẫn còn dâm đãng mà nuốt hắn vào bên trong động
tiêu hồn.
Tần Diệc lăn lăn yết hầu khô đến thấy đau, trong đầu đột nhiên toát ra ba chữ
kia.
Bình sinh lần thứ hai nếm đến tư vị nữ nhân, tình huống của Tần Diệc cũng
không tốt hơn bao nhiêu so với Cơ Ninh, khóe môi hắn mím chặt, cúi đầu, gắt
gao nhìn chằm chằm vào cửa huyệt phấn diễm bị căng ra của nàng, nhịn không
được, hông lại nhướng lên nhẹ nhàng đâm vào
một cái.
"Ôi..." Cơ Ninh vô thức bắt lấy đuôi tóc hắn dùng sức giật một cái, sau khi kịp
phản ứng, lại buông lỏng tay rất nhanh, đổi thành bấu víu vào lưng hắn.
Chuỗi hạt khuyên tai bạch ngọc trên tai nàng còn chưa lấy xuống, trâm cài tinh
xảo đắt đỏ trên tóc vẫn chưa tháo ra, Tần Diệc nhấp mạnh một cái, chuỗi hạt
trên người nàng liền theo đó lay động, chuỗi ngọc trân châu đụng vào nhau,
phát ra tiếng vang nhẹ nhàng êm tai, nhưng ở trong tai Tần Diệc, lại không bằng
tiếng khóc động lòng người giờ phút này của nàng.
Nàng vẫn đang khóc, giống như lần ở hành cung, Tần Diệc cắm vào cái đã bắt
đầu khóc, khóc đến lợi hại, như phải chịu oan ức, hoặc như là đơn thuần bị Tần
Diệc làm cho chịu không được.
"Tần Diệc, A... A..." Hai tay nàng vòng quanh cần cổ hắn, khóc sướt mướt gọi
tên hắn, bờ mông được hắn một tay bưng lấy, từ trên xuống dưới khuấy động
trên gậy th*t của hắn.
Mặt nước dập dềnh dữ dội, nước suối dũng mãnh vào trong huyệt lại bị dương
vật ép đi ra, động tác của Tần Diệc đã rất chậm, so sánh lần trước làm quá mãnh
liệt thì đã ôn nhu gấp trăm lần.
Nhưng vật kia của hắn quá to, Cơ Ninh vẫn có chút chịu không nổi, nàng cầm
lấy tay của hắn, mang theo hắn đi sờ một chỗ dưới bụng bản thân, giống như là
muốn xuyên qua da thịt chạm vào chỗ sâu trong âm đ*o, đáng thương nói, "Ở
đây..."
Tần Diệc cúi đầu nhìn thoáng qua, côn th*t đều đặn cắm vào lại rút ra, thọc vào
khiến bụng của nàng cũng gồ lên, nơi ngón tay Cơ Ninh xoa lên, đúng là chỗ
gậy th*t nhô lên.
Tần Diệc ấn xuống một cái vào chỗ đó, động tác chậm lại, "Đau à?"
Cơ Ninh lắc đầu, phập phồng phập phồng cưỡi dưới háng hắn, khóc nói, "Nơi
đây rất thoải mái, A... Ưm... Ngươi lại lần nữa,... Mạnh một chút..."
Động tác Tần Diệc ngưng một cái, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, tính khí của
hắn vô cùng quái dị, gần như nghiến răng nói ra một câu, "Công chúa nếu như
ngày nào đó bị thuộc hạ làm đến chết, đó cũng là người tự tìm."
Hắn dứt lời, tay ôm eo Cơ Ninh nhấn xuống một cái, đồng thời dùng lực cắm
vào toàn bộ.
Túi trứng to lớn sung mãn đè lên cửa huyệt của nàng, môi phấn của Cơ Ninh
khẽ mở, nhưng nhất thời bị làm đến mức không còn thanh âm, hơn nửa ngày,
mới tràn ra nửa tiếng khóc ròng rên rỉ nhỏ vụn từ trong miệng.
Cặp mông ngạo nghễ ưỡn lên đánh vào phần đùi rắn chắc của nam nhân, Tần
Diệc đưa cánh tay từ dưới đùi Cơ Ninh xuyên qua, khuỷu tay đè lên đầu gối của
nàng, hai tay ôm eo nàng, ôm lấy cả người nàng mà làm, dương v*t to dài thẳng
tiến ra vào, mỗi một lần đều đụng vào chỗ sâu nhất mới lui ra bên ngoài.
Cơ Ninh bị hắn cắm vào từng cái từng cái, hai luồng thịt nhũ trắng nõn thoảng
qua trước mắt Tần Diệc, lại bị hắn há miệng ăn lung tung mấy miếng, gấp gáp
như trẻ mới sinh bú sữa mẹ, giống như là muốn hút nàng ra sữa.
"Tần Diệc, Tần Diệc... A...... Quá sâu... Ôi..."
Móng tay sơn đỏ chộp vào vai lưng hắn, cào ra vết máu, không biết là bởi vì bị
nàng hút quá thoải mái hay là căn bản cảm giác không thấy đau nhức, Tần Diệc
sửng sốt không nói tiếng nào, cho dù Cơ Ninh cào lên lưng hắn máu thịt mơ hồ.
Hai tay Cơ Ninh phát run ôm cổ Tần Diệc, nói không rõ là vì nịnh nọt hắn hay
là vì nguyên nhân gì khác, nàng ngửa đầu nhẹ nhàng hôn vào khóe miệng hắn,
khóc cầu xin, "Tần Diệc, hic.. Ngươi nhẹ chút được không..."
Lông mi nàng run rẩy dán gương mặt ửng hồng lên gò má hắn, vừa khóc vừa
hôn hắn, "Quá mạnh rồi... Ôi... Sắp làm hư..."
Cơ Ninh chỉ là theo bản năng sử dụng hạ sách nịnh hót hắn, nhưng trong chớp
mắt lúc cánh môi mềm mại dán lên bên miệng hắn, Tần Diệc đã thật sự ngừng
lại.
Phản ứng đó rất là kỳ quái, trên mặt không có gì biểu lộ như xưa, nhưng lại lộ ra
một chút mê mang, mất định hướng, như là bị nụ hôn đột nhiên xuất hiện của
Cơ Ninh nện cho váng đầu.
Mà loại phản ứng này đối với một sát thủ mà nói là chí mạng.
Trên thực tế cái này thậm chí không tính là một nụ hôn, vị trí Cơ Ninh hôn vào
chỉ tới gần cằm hắn, môi chỉ sượt qua khóe miệng hắn, nhưng làm cho Tần Diệc
bỗng nhiên ngừng lại tất cả động tác.
Hắn cực kỳ chậm chạp nhíu nhíu mày, ánh mắt rơi vào người Cơ Ninh, yết hầu
lăn lăn lên xuống, tựa hồ muốn hỏi cái gì đó, lại không thể hỏi ra lời.
Đồ vật trong huyệt còn cứng rắn mà nhìn chằm chằm vào bụng dưới Cơ Ninh,
nàng mở to đôi mắt ẩm ướt màu đỏ nhìn hắn, khôi phục lại cúi đầu xuống nhẹ
nhàng chạm một cái trên môi hắn, tội nghiệp nói, "Cứ như vậy, chầm chậm làm,
được không."
Tần Diệc cảm thấy nơi trung tâm trái tim không hiểu sao bắt đầu đau xót, như là
cảm nhận sau khi hắn bị người cắm một đao vào lồng ngực.
Máu huyết từng luồng từng luồng mãnh liệt tuôn chảy, không đau, nhưng rất
nóng, giống như có nham thạch sôi trào nóng chảy đổ vào, nhanh chóng mà
đến, chấn động màng nhĩ tim đập mãnh liệt.
Hắn siết chặt cánh tay, nghênh tiếp Cơ Ninh dịu dàng nhìn về phía hắn, cái gì
cũng không nói.
Không cự tuyệt Cơ Ninh, nhưng cũng chưa đáp ứng nàng.
Nhưng Cơ Ninh có thể cảm nhận được đồ vật trong thân thể hắn chậm lại, khoái
cảm ôn hòa từ từ xông tới, nàng tinh tế nằm trên đầu vai hắn, trong ý thức
hoảng hốt nhận ra lần đầu tiên trong lúc làm tình Tần Diệc nghe lời nàng như
vậy.