Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 29

Diệp Đình Mục tuổi gần bốn mươi, bất tỉnh trên đường vẫn là lần đầu tiên.

Khi hắn tỉnh lại thì, đã ở trong phủ chính mình, trong phòng yên tĩnh im ắng,

mặt trời sáng rỡ.

Nhưng Diệp Đình Mục có thể cảm giác được trong phòng ngoại trừ hắn còn có

một người.

Cơ Minh Phong cúi đầu nhìn Diệp Đình Mục nằm ở trên giường, chậm rãi nói,

"Nếu như tỉnh rồi, không ngồi dậy hành lễ với trẫm sao?"

Diệp Đình Mục nhìn như tha thứ, kì thực cực kỳ ghen tị, trong chuyện của nàng

từ trước đến nay lòng dạ hẹp hòi, không chấp nhận một hạt cát.

Dưới mắt trong phòng chỉ có hai người, Cơ Minh Phong phỏng đoán hắn có lẽ

sẽ tổn hại tôn ti, bi phẫn cùng cực chất vấn nàng một phen, thật không nghĩ hắn

lại nghe xong nàng nói, vén chăn lên, mặt trắng bệch nghiêm trang từ trên

giường chống đỡ ngồi dậy.

Biểu lộ nghiêm túc thật như muốn cho nàng đại lễ ba bái chín lạy.

Cơ Minh Phong còn mặc xiêm y bữa tiệc, nàng đóng cửa sổ lại, cất bước đến

gần, "Được rồi, nằm đi, đừng đợi lát nữa lại ngất đi. Ngự y nói ngươi đoạn thời

gian gần đây vất vả quá độ, không được nghỉ ngơi, thêm tính khí nóng giận

công tâm, mới nhất thời nôn ra máu bất tỉnh. Rốt cuộc là đã ba mươi tám tuổi,

không bằng với lúc trẻ, thừa tướng còn là…"

Cơ Minh Phong dừng nói, nàng thấy Diệp Đình Mục không chỉ không ngừng

lại, ngược lại đè lên vạt áo quỳ trên mặt đất, thật đúng cúi người bái lạy.

Nàng hơi nhíu mày: "Ngươi làm gì vậy?"

Từ lúc Cơ Minh Phong đăng cơ, đã miễn cho Diệp Đình Mục lúc riêng tư

không cần quỳ lạy, hơn mười năm nay, đây là lần đầu tiên hắn chắp tay lạy nàng

lúc chỉ có hai người. Thanh âm Diệp Đình Mục có chút khàn khàn, nói lời

ngược lại rành mạch mỗi chữ mỗi câu.

"Thân thể thần yếu ớt nhiều bệnh, vô lực lại tiếp tục phân ưu vì bệ hạ, khẩn cầu

về hưu, an hưởng lúc tuổi già."

Lời này vừa ra, Cơ Minh Phong thật sự sửng sốt trong chốc lát, sau đó một

luồng lửa giận không hiểu sao bỗng nhiên cuốn tới, nàng nghĩ tới Diệp Đình

Mục có lẽ sẽ náo loạn một trận lớn, nhưng chỉ không nghĩ tới hắn lại muốn từ

quan.

Thanh âm nàng chìm xuống, "Chỉ là một gã nam sủng, ngươi đã muốn từ quan,

nếu đám đại thần kia dâng lên nhiều hơn mấy người, ngươi chẳng phải là muốn

tìm cái chết."

Diệp Đình Mục không lên tiếng.

Cơ Minh Phong cười lạnh một tiếng, nàng cúi đầu nhìn hắn, "Ngươi là cảm thấy

Đại Kỳ không có thừa tướng ngươi không được, hay là trẫm rời không được trợ

lực của ngươi?"

Diệp Đình Mục trầm mặc thật lâu, thấp giọng hỏi nàng, "Bệ hạ thật đúng là rời

không được thần sao?"

Hắn quả nhiên là bệnh đến mức đầu óc hôn mê, lời này cũng hỏi lên. Cơ Minh

Phong nhìn xiêm y trên lưng hắn bị mồ hôi thấm ướt, thoáng thả nhẹ giọng

điệu, "Nằm xuống đi, chuyện từ quan trẫm coi như chỉ là ngươi nhất thời hồ đồ.

Diệp Đình Mục không nhúc nhích.

Cơ Minh Phong đề cao thanh âm, "Nằm xuống!"

Diệp Đình Mục chậm rãi đứng dậy, như một mảnh gỗ lấy hết sức lực trở về trên

giường. Hắn từ trước đến nay thanh cao bướng bỉnh, Cơ Minh Phong lần đầu

tiên thấy bộ dáng hắn âm đạm như vậy.

Cơ Minh Phong nói, "Trẫm chính là người đứng đầu một quốc gia, ngươi muốn

trẫm cả đời vì ngươi không bố trí hậu cung sao?"

Diệp Đình Mục nhắm mắt lại, yết hầu lăn lăn, nuốt xuống chua xót sắp vọt lên

cổ họng, hỏi nàng, "Ta đối với bệ hạ mà nói, cuối cùng được tính là cái gì?"

Thanh âm hắn thấp như gió ngâm, như là không còn sức lực, Cơ Minh Phong

suýt nữa không nghe rõ hắn đang nói cái gì.

Hắn đã cố hết sức ngăn chặn tâm tình không khống chế được của mình, nhưng

vẫn đè nén không được tình cảnh bị thương đau xé ruột gan.

Âm thanh hắn khàn khàn, khôi phục hỏi nàng, "Chúng ta hơn hai mươi năm

nay, lại tính là cái gì đây?"

Hắn quay đầu, không muốn thất thố trước mặt Cơ Minh Phong, nhưng lại ngăn

không được nước mắt nóng hổi chảy ra khóe mắt.

Hắn hôm nay ba mươi tám tuổi, cũng không phải là nhóc con mười bốn mười

lăm tuổi, từ sau khi Cơ Minh Phong xưng đế, Diệp Đình Mục một mực biểu

hiện thành thạo, không nóng không vội, Cơ Minh Phong chưa từng cảm thấy

con hồ ly xinh đẹp túc trí đa mưu này cũng có ngày khóc như vậy.

Nhưng hồi tưởng lại, bản thân tựa hồ đã để cho hắn khóc rất nhiều lần.

Nàng nhớ lần đầu tiên hắn rơi lệ, là bởi vì mình sinh hạ Cơ Yến Thanh nhưng

không báo cho hắn biết.

Lúc ấy Diệp Đình Mục thuần phục tiên đế, tuổi còn trẻ đã chịu khổ sai, rời xa

đất Tần, ngàn dặm xa xôi đầy cõi lòng mừng rỡ tới gặp nàng, lúc trong quân

doanh trông thấy nàng nắm tay đứa bé hai tuổi, mới biết được hóa ra hắn đã có

một đứa con gái.

Mà trong thư của nàng chưa bao giờ đề cập một chữ.

Lúc còn rất trẻ tuổi đó, xa không thể so với ổn trọng hôm nay, thanh niên hai

mươi tuổi trước mắt ẩm ướt nước mắt, vừa ủy khuất vừa thống khổ nhìn nàng,

coi nàng như độc phụ ném phu lưu lại nữ.

Cũng là từ đó về sau, Diệp Đình Mục liền thay đổi, tâm tư vùi càng ngày càng

sâu, về chuyện của nàng nên biết nên hiểu phải nhìn thấy tận mắt.

Có khi trong đêm Cơ Minh Phong tỉnh lại từ trong mộng, đã phát hiện hắn mở

to đôi mắt tựa giếng sâu, sâu tối nhìn nàng, tay gắt gao siết chặt, giữ lấy eo

nàng, giống như là phải khóa nàng trên giường, khiến nàng đi không được.

Như là bị nàng đùa giỡn đến sợ.

Cơ Minh Phong có dã tâm, cũng không coi trọng tư tình nhi nữ, Diệp Đình Mục

vẫn luôn biết rõ, thật không nghĩ nhiều năm đã qua, bây giờ sắp phải nhìn nàng

yêu người khác.

Hắn làm sao chịu được.

Hắn đưa tay che đôi mắt đỏ bừng, thanh âm khàn khàn nói, "Mong Muốn ban

đầu của ta, nếu ta may mắn sống đến sáu mươi, có thể cùng bệ hạ bên nhau

ngắm tuyết Đại Kỳ, đời này vô danh vô phận, cũng coi như đầu bạc cùng bệ hạ.

Đến lúc đó nếu trời cao chăm sóc, có thể trông thấy một vị trong hai vị công

chúa đăng cơ xưng đế, cũng coi như hưởng phúc con cháu."

Hắn nói rất chậm, dường như lạnh lẽo thấm vào tim gan, đau thương thống khổ

khó nói thành lời.

"Ta có lúc cũng nghĩ, nếu năm đó không gặp được bệ hạ, kiếp này có thể không

phải như vậy hay không, nhưng vừa nghĩ tới, lại cảm thấy đau lòng khó chịu, hô

hấp không được.

Đời này ta chẳng cầu gì khác, chỉ dựa vào hai mong ước này chống đỡ, nhưng

bệ hạ bây giờ lại chọn giai nhân khác..."

Hắn nói đến đây, trong lời nói đã mang theo ý khóc giấu không được, thật lâu,

hắn mới nghẹn ngào mờ mịt hỏi nàng, "Ta giờ đây biết phải làm thế nào…

Bệ hạ muốn ta ở lại Dận Đô ngày, ngày ngày nhìn bệ hạ thân mật cùng người

khác sao?"
Bình Luận (0)
Comment