Mặc dù trên cổ đã nổi gân xanh, Diệp Đình Mục vẫn đè nén không khóc ra
thành tiếng, chỉ thấy lồng ngực hắn phập phồng không ổn định, từng giọt nước
mắt nóng bỏng chảy ra từ kẽ tay hắn, làm ướt tóc mai đen nhánh của hắn.
Người đã sắp bốn mươi rồi, vốn đã nhìn thấy sinh tử, hưởng qua ly biệt, nhưng
hôm nay lại bị thương đến mức như ruột gan cũng đứt đoạn.
Cơ Minh Phong không thể nhìn Diệp Đình Mục khóc, ngờ vực vô căn cứ cũng
được, kiêng kị cũng được, hắn vừa khóc, lòng dạ nàng liền khó chịu, dường như
cũng muốn rơi lệ theo.
Cẩn thận nghĩ đến, những năm này, hắn xác thực cũng rất ít khi cầu xin điều gì.
Thật lâu sau, cuối cùng Cơ Minh Phong than nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên
giường, nàng thấp giọng hỏi hắn: "Ta thân mật cùng người khác bao giờ?"
Hắn lúc còn trẻ đã ái mộ nàng, cảm giác của nàng cũng không phải là không có,
chỉ là trong lòng quá nhiều chuyện quốc gia đại sự, so sánh với hắn, cuối cùng
lại lộ ra vài phần bội bạc.
Nhưng ngoài hắn ra, những năm này thực sự chưa bao giờ ở bên người khác.
Diệp Đình Mục không trả lời, khóe môi hắn mím lại cứng ngắc, che lấy hai mắt,
một tay chống trên giường, nắm đấm chặt, bất lực như ở trong lao tù.
Cơ Minh Phong chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chứng kiến cảnh tượng như vậy trên
người hắn.
Nàng đưa tay lau đi nước mắt ẩm ướt trên tóc mai của hắn, "Đừng khóc, tuổi
như vậy rồi, sao còn khóc giống như một đứa bé..."
Một tay nàng chống bên gáy hắn, cúi người, đưa tay chụp lên mu bàn tay cân
xứng của hắn, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi khô ráo của hắn.
Xúc cảm mềm mại dán lên cánh môi, hô hấp Diệp Đình Mục trì trệ, bị Cơ Minh
Phong ôm vào trong ngực.
"Đừng khóc..."
Nàng kéo bàn tay của hắn xuống, nhìn qua đôi mắt khóc đến đỏ bừng, hai mắt
biểu lộ rõ bi ai, cam chịu số phận hôn lên, thấp giọng nói, "Ngươi không thích,
ta không gặp hắn ta là được, cần gì khóc thành như vậy..."
Nàng quả nhiên là không có biện pháp với Diệp Đình Mục thút thít nỉ non,
giọng điệu nói chuyện nhu hòa, quả thực có chút ý vị dỗ dành hắn.
Diệp Đình Mục kiêu căng từ trước đến nay, là người cho dù bị cắt đứt xương
cốt đau đến toàn thân đổ mồ hôi ẩm ướt cũng không chịu kêu một tiếng, hắn
đơn độc trên con đường tình yêu, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hai mươi
hai năm, cam tâm tình nguyện chịu đựng như
cũ.
Cơ Minh Phong nói, "Ngươi đột nhiên té xỉu ở đầu đường, người hầu của ngươi
nóng lòng như lửa đốt mà vào phủ cầu y, thần sắc thái độ bối rối kia như ngươi
sắp chết rồi vậy, ngươi không biết lúc đó ta lo lắng bao nhiêu."
Nàng nhẹ nhàng hôn lên nước mắt hắn, tiếp tục nói, "Bây giờ cả triều văn võ
đều biết ngươi tức thì nóng giận công tâm, bị tức giận đến phun máu, sau này
vào triều sợ là ngươi sẽ bị không ít chê cười..."
Cơ Minh Phong nói đến chỗ này, bỗng nhiên ngừng lại, ngược lại hỏi hắn, "Từ
chức sao? Còn thật là muốn chào từ biệt?"
Cơ Minh Phong thật là có một bộ dỗ dành người, dưới sự dỗ ngon dỗ ngọt của
nàng, quả thực muốn nhấn chìm Diệp Đình Mục chết luôn trong đó.
Nghĩ đến hẳn toàn bộ công lực dỗ dành người của Cơ Ninh là từ nàng.
Nàng vừa hôn hắn, vừa nói nhỏ, "Nam tử kia lớn lên có vài phần tương tự cùng
ngươi, nghĩ đến không phải ngẫu nhiên, vả lại để hắn ở hậu cung, để cho người
theo dõi hắn, xem là ai đưa hắn vào."
Thần sắc nàng có chút bất đắc dĩ, "Ngươi lắm mưu nhiều kế như yêu quái, sao
bây giờ đến tầng này cũng nhìn không ra."
Nàng nói rất nhiều, nhưng Diệp Đình Mục lại chỉ quan tâm đến câu nói mở đầu
của nàng không tha.
Hẳn bình tĩnh nhìn nàng, hỏi, "Bệ hạ thật đúng không đụng vào hắn sao?"
"Quân không nói đùa, hắn chẳng qua may mắn lớn lên tương tự hai phần với
ngươi, ta mới nhìn thoáng qua, sao bì kịp được ngươi."
Diệp Đình Mục hơi rung động, ngoài miệng cũng đang lôi chuyện cũ, "Nhưng
bệ hạ nói ta đã không còn trẻ tuổi, mà hắn bây giờ phong nhã hào hoa.."
Cơ Minh Phong cười cười, "Ta so với ngươi còn nhiều hơn một tuổi, nếu như
ngươi già, ta đây chẳng phải là càng già hơn. Còn nữa trẻ tuổi có tác dụng gì,
ngây ngô ngây thơ, không hề có khí độ gì đáng nói, vậy có thể so sánh với thừa
tướng sao."
Thấy Diệp Đình Mục rốt cuộc ngừng rơi nước mắt, nàng thả mềm thanh âm,
"Lúc trước săn được con hồ ly đỏ kia, vẫn còn để ở trong kho chứa vải, bây giờ
mùa đông sắp đến rồi, ta sai người làm áo khoác lông hồ ly cho ngươi."
Nàng cũng không phải là hỏi thăm, hẳn là đã quyết định muốn cho người làm
một bộ y phục cho hắn.
Diệp Đình Mục hỏi, "Là hồ ly đỏ mà công chúa vừa ý sao?"
Cơ Minh Phong không đáp, chỉ nói, "Ngươi mặc màu đỏ đẹp mắt, chỉ khí độ
ung dung trầm ổn như ngươi, mới lấn át được màu đỏ rực rỡ đó."
Không có một phụ thân nào sẽ giật đồ cùng con gái, nhưng Diệp Đình Mục lại
không Muốn từ chối.
Hắn đưa tay ôm lấy Cơ Minh Phong, nhắm mắt lại vùi mặt sâu vào cần cổ nàng,
hơi thở nóng rực phun lên làn da nàng, thanh âm khó chịu buồn bực truyền tới
từ trong cổ nàng. "Lần trước bệ hạ nói lời này, gạt ta mặc áo đỏ hai mươi
năm..."
Cơ Minh Phong hôn tóc mai ướt đẫm của hắn, thầm nói một câu sắc đẹp hại
nước, nói, "Vậy mặc hai mươi năm nữa cho ta xem đi."
Chuyện Diệp Đình Mục hôn mê ít ngày sau đã truyền đến trong tai Tần Diệc,
hắn nghe xong sắc mặt bình tĩnh, dường như cũng không quan tâm, nhưng đợi
lúc Cơ Ninh quay người về phía nhà Bếp kiểm tra thuốc, hắn mới chậm rì bò
xuống từ trên giường, thay xiêm y, đi ra chuồng ngựa dắt một con ngựa, lảo đảo
đi ra bên ngoài phủ.
Nghĩ một chút là biết hắn muốn đến nơi đâu.
Nhưng vận khí hẳn không tốt, còn chưa ra khỏi cửa phủ đã bị Cơ Ninh vội vã
chạy tới bắt được.
Phía sau nàng còn có người chăn ngựa mật báo đi theo.
Cơ Ninh nhíu mày, cầm theo váy đến gần, từ trong tay hắn kéo dây cương về,
giao ngựa cho người chăn ngựa. Nàng cũng không nói chuyện, lôi kéo Tần Diệc
trở về.
Tần Diệc nhìn bên mặt nàng nổi giận đùng đùng, ngón tay gõ lên lòng bàn tay
nàng một cái: "Công chúa tức giận à?"
Cơ Ninh cầm chặt ngón tay phát lạnh của hắn, không cho hắn động.
"Ngươi đã biết sẽ chọc cho ta tức giận, vì sao còn làm như vậy."
Tần Diệc giải thích nói, "Thuộc hạ chỉ là đi liếc mắt nhìn, nếu nghĩa phụ không
sao, thuộc hạ sẽ lập tức trở về."
Cơ Ninh không buông tha, "Đã bảo người đã tỉnh rồi, ngươi gấp như vậy lại có
thể thế nào. Còn nữa ta cũng không phải là không cho ngươi đi, nhưng thân thể
người suy yếu như vậy, đâu còn có thể cưỡi ngựa. Đợi người uống thuốc, ta và
ngươi ngồi xe ngựa đi tướng phủ bái kiến Diệp đại nhân là được."
Tần Diệc nghe vậy, bỗng nhiên chân ghìm lại, đứng lại không đi nữa. Hắn cầm
ngược tay Cơ Ninh, nhẹ nhàng kéo một cái, nhẹ nhàng kéo Cơ Ninh đang
không hề phòng bị vào trong ngực.
Cơ Ninh không biết lại là câu nói kia chọc phải hắn, nàng không rõ ràng lắm mà
nói, "Làm cái gì?"
Tần Diệc cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng, lông mày nhíu chặt, "Thân thể
thuộc hạ suy yếu?’’
Cơ Ninh dùng một ánh mắt biết rõ còn cố hỏi nhìn hắn, "Ngươi tỉnh lại mấy
ngày, mới xuống được giường, đi được vài bước đường, ngự y cũng nói trong
cơ thể ngươi còn còn sót lại vài phần độc, làm sao không hao tổn khí huyết?"
Nàng nói rất có lý, nhưng Tần Diệc cũng không biết sao nghe không lọt, hắn
trầm mặc không nói, ánh mắt tuần tra hai biểu lộ rất nghiêm túc trên mặt nàng,
chậm rãi buông lỏng tay ra.
Bộ dáng kia, như là đang suy nghĩ cái chủ ý hư hỏng nào đó.
Mùa thu trời se lạnh, tổn thương trên cánh tay phải Tần Diệc đã bắt đầu chậm
rãi đóng vảy, sau khi Cơ Ninh giúp hắn băng bó một lần nữa, còn gọi người
bưng thuốc đã nấu xong tiến đến.
Nàng ngồi ở trên ghế, dùng cái muỗng quấy quấy trong chén thuốc, tỉ mỉ giúp
hắn thổi nguội.
Tần Diệc không thích vị thuốc, bình thường uống thuốc rất nhanh, như là đang
uống rượu, bưng một cái liền buồn bực, uống xong còn phải nhặt mấy viên hoa
quả khô chua chát nhét trong miệng, át vị cay đắng.
Tuy nói không ai thích uống thuốc, nhưng có thể chán ghét hơn hắn, hẳn là
không nhiều.
Cơ Ninh khó hiểu, hỏi hắn, "Vì sao ngươi chán ghét uống thuốc như vậy?"
Tần Diệc ngồi ở trên giường, đang nhìn xem mấy quả chua từ trong chén hoa
quả khô, hắn trả lời cũng không ngẩng đầu lên, "Khi còn bé thuộc hạ thường
giúp mẹ sắc thuốc, cứ thế trên người lúc nào cũng có mùi vị thuốc đắng, ngửi
mà tâm phiền."
Cơ Ninh lo lắng nói, "Thân thể bà ấy không tốt sao?"
Tần Diệc suy nghĩ một chút đến mẹ mình vừa thấy nam nhân đã lập tức trở nên
nhu nhược yếu đuối, đáp: "Coi như là vậy."
Tần Diệc rất ít nói đến chuyện lúc trước của mình, Cơ Ninh hiếu kỳ, lại hỏi,
"Mẫu thân ngươi tên là gì? Tên của ngươi là bà ấy đặt cho hả?"
Sau khi Tần Diệc nghe xong, tay dừng một chớp mắt, chỉ trả lời câu hỏi đầu,
"Mọi người gọi bà ấy là Thất Nương."
"Cái tên thật là tiêu sái, bởi vì thứ tự trong nhà nên đặt là lão Thất sao?"
"Không phải" Tần Diệc lựa ra một ít quả chua ném vào trong miệng, chậm rãi
nói: "Là vì có lần bà ấy tiếp bảy người khách cùng một lúc."
Tin tức trong lời nói này quá phức tạp, Cơ Ninh sửng sốt một cái chớp mắt, lập
tức giật mình trừng lớn mắt, "Bà, bà ấy là..."
Tần Diệc nói tiếp lời nàng: "Kỹ nữ."
Cơ Ninh không nghĩ tới mẫu thân Tần Diệc vốn là dùng cái này mưu sinh, nàng
lẩm bẩm nói:
"Bảy người sao? Tất nhiên thật không dễ chịu...
Tần Diệc nhìn nàng cau mày, nói, "Không phải, bà ấy rất vui vẻ, thỉnh thoảng
vẫn đề cập đến, nói bảy người đàn ông kia đều rất dịu dàng nhẹ nhàng, đều có
tư vị."
Tâm tình bi thương vừa mới bốc lên của Cơ Ninh lập tức biến mất không dấu
vết, nàng không biết nói cái gì, mãi sau mới tán thưởng một câu "Úi chà..."
Đợi Tần Diệc nuốt quả chua trong miệng xuống, Cơ Ninh đưa thuốc đã thổi
nguội cho hắn, "Ừ."
Hai người ngồi đối diện nhau, Tần Diệc nhìn bát thuốc đắng đen sì, chưa nhận,
ngược lại nói câu thật không rõ ràng, "Thuộc hạ bị thương."
Ngày xưa hắn uống thuốc cũng không cần người thúc giục, bưng đến là uống,
hôm nay đột nhiên lại phát bệnh gì.
Cơ Ninh đương nhiên biết rõ hắn bị thương, nhưng hôm nay hắn không báo
trước đã chạy ra ngoài, Cơ Ninh không thèm quan tâm đến hắn, nàng nói: "Tay
trái ngươi không bị thương, tự mình bưng uống đi."
Tần Diệc thế nhưng ngồi không nhúc nhích, hắn nhàn nhạt rũ mí mắt, nói ". Khí
huyết thuộc hạ chưa đủ, thân thể suy yếu, không còn khí lực."
Cơ Ninh: "..."
Nàng thấy Tần Diệc mặt không biểu tình, cam chịu số phận cầm lấy cái muỗng,
múc một muôi thuốc đắng đen đặc đưa lên bên môi hắn.
Tần Diệc cúi đầu kề sát tay nàng uống hết thuốc, nàng thấy hắn thả lỏng lông
mày và lông mi, nhịn không được lẩm bẩm một câu, "Tần Diệc... Ngươi đúng là
trẻ con."