Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 31

Sau nửa nén hương, Tần Diệc và Cơ Ninh ngồi xe ngựa tiến về tướng phủ.

Tần Diệc ít khi ngồi xe ngựa, thân hình cao lớn chen lấn trong xe ngựa tinh xảo

của Cơ Ninh, hai cái chân dài có chút khó để.

Lần này với Tần Diệc mà nói là trở về phủ, mà với Cơ Ninh mà nói lại là tùy

tiện tới cửa, trước đây nàng không có cơ hội trình bái thiếp lên, chỉ kịp chuẩn bị

một phần lễ mọn.

Một hộp thuốc gấm lụa đỏ bao quanh, nhìn bình thường không có gì lạ, nhưng

bên trong lại tràn đầy các loại dưỡng dược liệu trân quý bổ dưỡng khó có được.

Thừa tướng Đại Kỳ, cánh tay phải của hoàng thượng, về công về tư, Cơ Ninh

đều hy vọng thân thể Diệp Đình Mục khoẻ mạnh.

Tần Diệc trong khoảng thời gian này kiên trì mỗi ngày một chén giải dược, các

loại thuốc bổ được hầm cách thủy uống như nước canh, uống nhiều đến mức

hắn cảm giác trong đầu mình đều được thấm đầy bột thuốc.

Bây giờ ngửi thấy vị thuốc là khó chịu.

Hắn cau mày khẽ dựa đầu trên vách xe, nhắm mắt lại bắt đầu giả chết.

Cơ Ninh thấy hắn có vẻ thân thể không khỏe, hỏi vội, "Làm sao vậy?"

Tần Diệc mặt lạnh, một bộ dạng phải chết không sống, "Choáng váng đầu."

Cơ Ninh có chút lo lắng sờ lên trán hắn, lại kiểm tra độ nóng vành tai hắn,

không sờ được mồ hôi lạnh cũng không thấy nóng lên.

Nàng yên lòng, "Chắc là bởi vì ngươi ít khi ngồi xe ngựa, cho nên mới váng

đầu, lấy độc trị độc, ngồi nhiều vài lần sẽ không choáng nữa."

Cơ Ninh nói qua, lấy ra một ngăn trái cây tươi từ rương đồ ăn bên cạnh, băng để

ở phía dưới hộp, mặt ngoài vỏ trái cây kết đầy sương trắng, dính nước, thập

phần mới lạ.

Cơ Ninh từ trong đó chọn lấy một quả táo băng chua ngọt mới lạ, nhét vào trong

miệng Tần Diệc, "Nếm thử cái này."

Nàng thấy quai hàm Tần Diệc động đậy vài cái, hỏi hắn, "Ăn ngon không? Khi

còn bé nếu ta bị váng đầu, ăn chút đồ vật chua ngọt sẽ dễ chịu hơn rất nhiều."

Sắc mặt Tần Diệc có chỗ giảm bớt, nhưng lông mày vẫn chưa thả lỏng.

Cơ Ninh thấy thế, lại chọn lấy một quả nhét vào trong miệng hắn.

Trên đường ngựa xe như nước, xe ngựa đi rất chậm, đoạn đường này còn phải

đi một hai khắc chuông canh giờ.

Nếu không giảm bớt được, sợ là hắn sẽ nôn hết nước thuốc từ trong bụng ra.

Cơ Ninh thấy đầu Tần Diệc chống lên thùng xe cứng rắn, vịn đầu hắn, để cho

hắn tựa vào đầu vai bản thân.

Mới để được một hồi, cái đầu trên vai đã bắt đầu chuyển động không an phận.

Tần Diệc như sói đói ngửi được vị thịt, mở mắt ra, nhìn nhìn chằm chằm vào

vạt áo quấn ngực của Cơ Ninh.

Cơ Ninh trông thấy ánh mắt của hắn, lập tức cảm thấy rất không ổn. Hai ngày

nay hắn thường dùng ánh mắt nóng bỏng tựa như quỷ đói nhìn nàng, toàn bộ

suy nghĩ trong lòng sáng loáng bày ra trên mặt.

Nàng nhẹ đẩy khẽ hắn một chút, "Tần Diệc, ngươi, ngươi đứng lên..."

Người bị đẩy không chỉ không bị đẩy ra, còn bắt lấy tay nàng, "Không phải

công chúa bảo thuộc hạ dựa vào đấy sao?"

Cơ Ninh giãy giấy tay, "Ta, ta đổi ý rồi."

Nàng đùa giỡn hắn, Tần Diệc cũng giỡn nàng, hắn nói, "Thân thể thuộc hạ suy

yếu, không dậy nổi."

Hôm nay trời không quá lạnh, bên ngoài Cơ Ninh choàng một cái áo khoác

nhung, bên trong mặc áo mỏng, một thân quần áo màu hồng phấn.

Cửa xe ngựa đóng chặt, một nước nóng đặt trên giường, trong xe không lạnh,

nàng đã cởi áo khoác nhung xuống đặt ở một bên, ai ngờ bây giờ lại cho Tần

Diệc cơ hội làm càn.

Hắn cúi đầu tới gần ngực Cơ Ninh, chóp mũi cọ cọ xiêm y của nàng, mũi thở

mấp máy, cẩn thận ngửi ngửi, "Nơi đây của công chúa sao lại có một mùi sữa

thơm?"

Cơ Ninh bặm môi dưới, thấp giọng nói, "Chỗ này của con gái không phải là mùi

sữa, còn có thể là mùi vị gì."

Dáng người nàng thon mềm, thịt xương có độ cân xứng, cánh tay eo nhỏ tinh tế,

nơi nên nhiều thịt cũng nhiều đến đẫy đà.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày Cơ Ninh đều uống một ly sữa dê chưa bao giờ ngừng,

bây giờ tuổi mới như vậy, cái vú đã sung mãn như là phu nhân đã từng sinh đẻ,

hai luồng ngực sữa trắng như tuyết nặng trịch chen lấn trong quần áo, vải vóc

dường như sắp bị căng đến nổ bung.

Tần Diệc hít ngửi không ngừng trên ngực nàng, lại hỏi, "Bầu vú" công chúa lớn

như vậy, được nam nhân hút nhiều hơn, có thể chảy ra sữa như một phụ nữ có

thai hay không? Sữa lấp đầy ở bên trong, trướng đến mức đầu v* sưng to lên,

mới sờ nhẹ một cái đã bắt đầu phun sữa rồi?"

Cơ Ninh nghe hắn càng nói càng không yên lòng, phủ nhận nói, "Không biết..."

Nàng ngửa ra sau tránh hắn, khẩn trương giảm thấp thanh âm xuống, "Tần, Tần

Diệc, đừng cọ xát, còn trên đường đấy..."

Tiếng người huyên náo ngoài cửa sổ, dọc theo đường tiếng rao bán hàng rong

truyền vào trong tai, Cơ Ninh sợ hãi liên tục co lại về phía sau.

Nhưng thùng xe chỉ lớn như vậy, nàng có thể co lại đến nơi nào.

Cái mũi cao thẳng hơi hơi ép vào thịt mềm, Tần Diệc cọ lấy vạt áo của nàng,

như là muốn cọ mở váy của nàng, vùi mặt vào giữa khe vú nàng.

Cơ Ninh bị Tần Diệc cọ mà nhộn nhạo, không biếu chóp mũi hắn cọ qua chỗ

nào, nàng cắn môi, bỗng nhiên khó chịu phát ra một tiếng giọng mũi nũng nịu.

Vừa yêu kiều lại dâm đãng, làm cho khí huyết Tần Diệc dâng lên, dương v*t

cứng rắn.

Hắn ngước mắt nhìn về phía Cơ Ninh, thấy mặt nàng màu đỏ nhuận, đôi mắt ẩm

ướt sáng long lanh, hắn còn chưa làm gì cả, nàng cũng đã là một bộ dáng bắt

đầu phóng túng. Dưới quần áo, đầu v* nhọn màu đỏ dần dần đứng lên, nhô ra

một đường cong trên vải vóc mềm mại.

"Bầu vú" của công chúa cứng ngắc." Tần Diệc nói.

Hắn duỗi hai ngón tay ra, muốn nắm đầu v* sữa chà xát một cái, nhưng bàn tay

đến một nửa, lại chậm rãi ngừng lại.

Biển người như thủy triều trên đường bắt đầu khởi động, xe ngựa lúc nhanh lúc

chậm, lay động tâm tư Tần Diệc, hắn bực bội nhắm mắt lại, gục đầu xuống, hiển

nhiên váng đầu vô cùng.

Không làm được việc tỉ mỉ, hắn dứt khoát một phát bắt được cái vú của Cơ

Ninh, không có kết cấu gì lấy tay dùng lực mạnh bắt đầu xoa nắn.

Toàn thân Cơ Ninh run lên, sao nghĩ được Tần Diệc lớn gan như vậy, nàng nhất

thời không biết nên thuận theo hắn hay là bảo hắn dừng lại.

Hắn nhào nặn vô cùng thô bạo, năm ngón tay cách vải vóc chìm vào bầu ngực

sữa non mềm mại, nắm rồi sẽ không muốn buông tay, hai cái đã vò rối xiêm y

Cơ Ninh rồi.

Cơ Ninh đưa tay chụp lên mu bàn tay hắn, không cho hắn động, nàng vội vàng

hấp tấp nói, "Đừng, ưm... Nhẹ một chút, bóp nhăn xiêm y, đợi chút nữa sao ta

gặp người khác được..."

Công chúa Đại Kỳ ở trước mặt người khác cũng nên bận tâm đến dung nhan,

nàng nhíu mày đẩy đầu vai Tần Diệc ra, thương lượng cùng hắn, "Tần, Tần

Diệc, ngươi chậm một chút, ưm... Ta không chuẩn bị xiêm y khác, ngươi như

vậy, đợi lát nữa sẽ bị người nhìn ra được..."

Đầu Tần Diệc choáng váng cũng muốn làm nàng, sao sẽ nghe lời từ chối như

vậy, hắn nói, "Công chúa không xuống xe ngựa là được, đồ vật thuộc hạ thay

người đưa cho nghĩa phụ." Hắn nói qua, hé miệng để sát vào một bên vắng vẻ

kia, rõ ràng sờ vài cái còn chưa đủ, còn muốn cắn lên miệng.

Cơ Ninh lập tức đưa tay che ngực, nàng không biết làm sao, chỉ có thể đỏ mặt

thỏa hiệp với hắn, "Ngươi, ngươi đợi lát nữa... Nếu như ngươi không ngừng

được, vậy đợi ta cởi bỏ xiêm y, ngươi lại làm tiếp..."

Nàng vừa nói ra lời này, người vừa rồi khuyên như thế nào cũng không nghe,

lập tức ngừng lại.

Cơ Ninh là thật sự sợ váy bị làm nhãn, nàng cẩn thận vuốt lên lớp váy trước

ngực, buông dây thắt lưng ra rồi kéo vạt áo.

Không cởi ra toàn bộ, chỉ lộ ra hai luồng vú mềm mại trắng như tuyết.

Vạt áo kẹt ở dưới bầu ngực, hai đầu v* non nớt cứng rắn vểnh lên đứng thẳng,

vừa đỏ lại diễm lệ.

Như một người mẹ đang cho con nhỏ bú sữa.

Nhưng nơi này làm gì có trẻ còn, chỉ có một nam nhân nhìn chằm chằm muốn

ăn bầu vũ nữ nhân.

Hai gò má Cơ Ninh đỏ bừng nâng bầu ngực sữa, có chút bất đắc dĩ nhìn Tần

Diệc, "Được, được rồi, ngươi chậm một chút, sẽ đau nhức... A hic..."

Cơ Ninh còn chưa dứt lời, Tần Diệc đã trực tiếp vùi mặt vào bầu ngực phía bên

phải của nàng.

Một khuôn mặt tuấn tú áp vào, há mồm ngậm lấy đầu v*, lập tức nuốt cắn như

hổ đói, hút vang lên âm thanh chụt chụt, làm sao nghe vào lời của nàng.

Cơ Ninh bị hắn hút cho vòng eo phát run, bụng dưới như dâng lên một ngọn lửa

bỏng cháy.

Bầu ngực bên trái Tần Diệc cũng không buông tha, bàn tay với lên, như lúc

trước không nhẹ không nặng bắt đầu xoa nắn.

Lòng bàn tay hắn cực nóng, rõ ràng đã dùng bàn tay trái không quen cầm kiếm,

nhưng cũng đầy nốt chai dày trong lòng bàn tay, da tay thô ráp cọ qua đầu v*

non mềm, vô cùng tê dại.

Cơ Ninh suýt nữa nhịn không được kêu ra tiếng.

Đi qua một con đường có ổ gà không bằng phẳng, xe ngựa lắc lư vài cái, Tần

Diệc hít sâu mấy hơi, mày nhăn lại càng ngày càng sâu.

Thân thể hắn rõ ràng cực kỳ khó chịu, lại còn muốn ăn vu Cơ Ninh, dường như

không ăn bữa này sẽ không có bữa sau, cắn không chịu nhả ra.

Đầu lưỡi bao lấy đầu nhũ sưng đỏ nảy sinh ác độc hút vào, hàm răng cắn quầng

vú lên, kéo túm, kéo i vú đến mức biến hình rồi lại thả trở về, nước bọt chảy ra,

thuận theo bầu ngực trắng như tuyết không ngừng chảy xuống, cũng không biết

học ở đâu ra thủ đoạn này, hạ lưu dâm mỹ đến cực điểm.

Bầu vú đáng thương rất nhanh bị hắn ăn cho ẩm ướt không chịu nổi, Cơ Ninh sợ

khiến quần áo ướt sũng, vội vươn tay bưng lấy cái vú, tinh tế nói, "Ngươi chậm

một chút, A...... Quần áo sắp bị ướt..."

Giọng điệu tội nghiệp, nhưng động tác kia thoạt nhìn, như là nàng đang cầm

bầu vú chủ động muốn hắn ăn.

Tần Diệc nâng một chân Cơ Ninh lên để trên bàn nhỏ, vòng eo chen vào giữa

hai chân nàng, đặt nàng ở nơi trống trải của thùng xe, ôm eo nàng đi chứa một

cái khác.

Cơ Ninh vốn cho là mình đã biết rõ hắn vài phần, bây giờ lại cảm thấy mọi thứ

đều khó hiểu.

Rõ ràng lúc trước khi nàng tắm suối nước nóng trong núi hắn vẫn luôn sợ nàng

bị người khác nhìn thấy thân thể, bây giờ đáng ra không nên ăn vú nàng ngay

trên đường.

Suy nghĩ của hắn sao lại khó đoán đến vậy.

Tần Diệc nào biết được Cơ Ninh đang suy nghĩ gì, hắn vùi mặt vào giữa hai khe

núi của nàng, giống như là vô cùng mê đắm bộ ngực của nàng, còn để mặt cọ

xát vài cái trên vú nàng.

Cọ xong, sờ đến quả táo băng lúc nãy Cơ Ninh đưa ra, hai miếng cắn nát thịt

quả, đầu lưỡi hắn lựa hạt táo, Cơ Ninh nhìn hắn dừng lại ăn táo, cho là hắn khó

chịu lợi hại, không nhĩ hắn vậy mà cắn hạt táo, dùng hạt táo cứng rắn thô ráp đi

mài lên đầu v* sưng to của nàng.

"Um... A......"

Đau ngứa chưa bao giờ có truyền đến từ trước ngực, Cơ Ninh đưa tay che

miệng lại, dưới thânbỗng nhiên tuôn ra một dịch thể động tình nóng bỏng.

Nàng đến đầu lưỡi Tần Diệc cũng chịu không nổi, sao nhịn được cái này, nhưng

Tần Diệc cọ hai cái, như là cảm thấy còn chưa đủ, nhíu lông mày lại phun

miếng táo băng trong miệng ra.

Hai hạt táo cứng rắn cọ xát đầu v*, mài đến toàn thân Cơ Ninh đổ mồ hôi, nàng

bất lực ôm lấy đầu Tần Diệc, co chân đáng thương nói, "Tần Diệc, ngừng lại...

Ừ... Không muốn ăn... Sắp rách da..."

Nàng có vẻ sắp khóc rồi, Tần Diệc cảm thụ được quỹ đạo xe ngựa chạy, phát

hiện sắp đến tướng phủ, cũng thực nghe lời nàng.

Hắn lưu luyến hôn vài cái trên bầu vú của nàng, hỏi, "Nếu thuộc hạ dừng lại giờ

phút này, công chúa trở về trả lại cho thuộc hạ ăn sao?"

đầu v* Cơ Ninh vẫn còn bị ngậm trong miệng hắn, sao có thể nói cái chữ

"Không", nàng nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh tinh tế như gió, "... Ừ."

Tần Diệc được nàng nhận lời, phun hạt táo ra, chôn mặt ở ngực nàng, dựa vào

bất động.

Chỉ là đầu v* bị cắn sưng đáng thương, vẫn còn bị ngậm ở trong miệng hắn.
Bình Luận (0)
Comment