Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 32

Diệp Đình Mục bị bệnh liệt giường, theo lý, số lượng quan viên nhân cơ hội này

nịnh nọt ton hót với hắn hẳn cũng không ít.

Càng nhớ đến nửa năm trước Diệp Đình Mục bệnh nhẹ một trận, số người đưa

bái thiếp lên tỏ vẻ quan tâm nhiều đến cơ hồ sắp san bằng cánh của tướng phủ.

Nhưng ngày hôm nay, lúc Cơ Ninh và Tần Diệc đến tướng phủ, tướng phủ vốn

nên đông như trẩy hội lại là kín cổng cao tường.

Ở cửa ra vào là hai tượng kỳ lân uy phong lẫm lẫm trấn tọa trái phải, cánh cửa

màu đỏ thắm đóng chặt, trong phủ yên tĩnh đến mức nghe không được một chút

âm thanh nào.

Trừ khi khách tôn quý đến thăm, khách nhân bình thường cũng không đi cửa

chính. Cơ Ninh vốn định vượt qua đi tới cửa hông, Tần Diệc lại gọi xa phu

ngừng lại.

Thời điểm hẳn phân phó, mặt còn chôn ở giữa vú Cơ Ninh, miệng mút một viên

chu quả hồng hào non nớt, thanh âm khó chịu trầm khàn, cố ý lắng nghe còn

mang theo tiếng nước. Cơ Ninh sợ người chăn ngựa nghe được, đỏ mặt đẩy hắn,

nhỏ giọng thúc giục nói.

"Ngồi dậy."

Mặt Tần Diệc đã bị bầu vú Cơ Ninh ép đỏ lên, hắn ngẩng đầu lên từ ngực nâng,

ảnh mắt như mắt sói, màu xanh yếu ớt nhìn chằm chằm vào quả non sưng đỏ

kia của nàng, một bộ dáng sói đói chưa ăn no.

Cơ Ninh giờ phút này không thèm để ý tới hắn, nàng xoay người sang chỗ khác,

quay lưng về phía hắn mặc xong xiêm y, dọn dẹp trong xe chỉ trong chốc lát,

chờ nhìn không ra khác thưởng gì trên mặt, mới xuống xe ngựa cùng Tần Diệc.

Tần Diệc cầm theo hộp thuốc kia, tiến lên gõ chuông cửa, hai gã canh cửa mở

cửa lớn ra từ bên trong, đến người tới còn chưa thấy rõ, đã mở miệng nói, "Đại

nhân không khỏe, hôm nay tướng phủ không tiếp khách..."

Lời còn chưa dứt đã vòng lại, "Á á á... Tần đại nhân!"

Từ trước tới nay Tần Diệc hồi phủ chi thich leo tưởng, hạ nhân thường đến

bóng người của hắn còn chưa thấy thì hắn đã tới trước mặt Diệp Đình Mục, đã

bao giờ quy củ gõ cửa rồi mới vào.

Vả lại cho dù là đứng đắn gõ cửa, cững không nên đi cửa chính.

Gã canh cửa đang muốn giải thích một phen, chợt nhìn thấy sau lưng Tần Diệc

còn có một vị mỹ nhân quý giá đoan trang.

Người canh của tướng phủ nảy một ít năng lực nhìn người vẫn có, lúc này phân

biệt quỷ lạy ở hai bên, cung kính nói: "Bái kiến Công Chúa Điện Hạ."

Cơ Ninh đưa tay ý bảo bọn hắn đứng lên, dịu dàng hỏi: "Thân thể Diệp đại nhân

còn chưa chuyển biển tốt sao?"

Hai người liếc nhau, ấp úng nói không nên lời, bọn hắn nghĩ đến tình huống

trong phủ. cũng chưa tiến vào thông báo, chỉ giữ kín như bưng nói một câu:

"Người đi vào nhìn một cái là biết."

Dứt lời, đón hai người vào.

Tần Diệc nhíu lông mày, hắn sinh sống ở tướng phủ hơn mười năm. nơi đây hắn

rất quen thuộc, chỉ là bầu không khi trong phủ hôm nay hiển nhiên không quá

bình thường, bình tình đến mức có chút khác thường.

Tần Diệc dẫn Cơ Ninh đi vào, trên đường đi đến nộ bộc cũng không gặp mấy,

ngược lại mỗi khi đi qua một đoạn đường, liền trông thấy mấy tên hộ vệ mặc

thường phục cầm thương đứng canh.

Bọn hắn trông thấy Cơ Ninh và Tần Diệc, cũng không ngăn trở.

Cơ Ninh không thể phát hiện chỗ tầm thường của những hộ vệ nảy, nhưng Tần

Diệc biết rõ từng cọng cây ngọn có tướng phủ. biết rõ bọn hắn cũng không phải

là người tướng phủ.

Đảm "Hộ vệ" này mỗi người thân cao tám thước. hình thể khôi ngô, bộ dáng

trang nghiêm lạnh lùng.

Tần Diệc dò xét nhìn mấy lần. nhận ra thân phận của bọn hắn.

Cấm quân Hoàng Thành chịu trách nhiệm bảo hộ an nguy Nữ Đế.

Đến gần viện Hành Vân nơi Diệp Đình Mục cư trú, lại có thêm một đội cấm

quân khi thế lạnh lùng đứng lặng ở ngoài viện. vậy sân nhỏ lại kín bưng không

kẽ hở.

Cơ Ninh thấy bọn họ mặc trang phục cấm quân, lúc này mới phát hiện ra chỗ

không đúng.

Cửa sân viện Hành Vân mở rộng ra, thủ lĩnh cấm quân Tiêu Lâm Bắc trông Cơ

Ninh cùng Tần Diệc từ đằng xa đi tới, đi nhanh nghênh đón.

Tiêu gia chính là thế gia võ tướng, Tiêu Lâm Bắc bảy tuổi đã bắt đầu trà trộn

vào quân doanh lăn lộn, binh chủng, quân pháp, tuổi còn nhỏ đã thuộc như lòng

bàn tay.

Sau đó, hắn theo Tiêu lão tướng quân chinh chiến chiến trường, làm quen với

trưởng công chúa Cơ Minh Phong tôi luyện ở biên phong, về sau Cơ Minh

Phong xưng đế, hắn lại vâng mệnh dạy bảo binh pháp thương pháp cho Cơ Yến

Thanh nhỏ tuổi.

Lúc Tiêu Lâm Bắc gặp Cơ Minh Phong tuổi còn trẻ tư thế oai hùng, dạy Cơ Yến

Thanh có thể nói hết lòng hết dạ, ra tay cũng không lưu tình chút nào.

Cơ Yến Thanh từ nhỏ xương cốt cứng rắn, đơn giản dưới tay hắn đã trở thành

một võ tướng.

Bây giờ Cơ Yến Thanh thay hắn trấn thủ biên cương, hắn liền lưu lại Dận Đô

làm thủ lĩnh cấm quân, chính là tâm phúc của Cơ Minh Phong.

Nói cách khác, chỉ cần nơi có Cơ Minh Phong, nhất định có thể tìm gặp bóng

dáng của hắn.

Nghĩ đến đã có người mật báo với hắn, Tiêu Lâm Bắc trông thấy Cơ Ninh xuất

hiện ở nơi này cũng không kinh ngạc, nhưng sắc mặt đã có điềm cổ quái.

Hẳn chắp tay nói. "Điện hạ, Tần đại nhân."

Sắc mặt Tần Diệc bình tĩnh gật đầu, ngược lại Cơ Ninh cực kỳ kinh ngạc nhìn

hắn. "Sao Tiêu Thống lĩnh lại ở chỗ này? Mẫu Hoàng phái ngươi tới đây sao?"

Tiêu Lâm Bắc sờ sở cái mũi, hắn nhìn cấm quản cao lớn thô kệch chung quanh.

mời hai người tới nơi yên tình nói chuyện.

Vị trí hắn chọn rất tốt, mấy người đứng ở góc tường phía sau của. Tiêu Lâm Bắc

quay đâu lại nhìn cửa phòng đóng chặt, bối rối "Khục" một tiếng, hạ giọng nói.

"Chuyện này, thuộc hạ đi theo bệ hạ cùng đến đây, bệ hạ đang ở bên trong....

Làm việc, nếu như công chúa có chuyện, không ngại đợi một lát?"

Cơ Ninh như là có chút không quan tâm lời Tiêu Lâm Bắc nói, hỏi hắn, "Mẫu

Hoàng ở nơi nào?"

Tiêu Lâm Bắc chỉ xuống cửa phòng đóng chặt phía sau hắn.

Trời xanh mây trắng. Ban ngày, cửa đóng then cài, nhìn như thế nào cũng không

bình thường.

Chuyện của Cơ Minh Phong và Diệp Đinh Mục vốn không cần phải cho Cơ

Ninh biết rõ, nhưng hôm nay Cơ Ninh cùng đến tướng phủ rồi, giấu giếm cũng

khó mà giấu nổi nữa.

Cho dù có thể lừa gạt được Cơ Ninh, Tần Diệc bên người nàng khẳng định cũng

nhìn ra không đúng, không chừng quay đầu đã nói cho nàng biết rồi.

Tiêu Lâm Bắc dứt khoát sẽ không uổng phí thời gian.

Cơ Ninh không biết viện này là chỗ ở của Diệp Đinh Mục, nàng như là đầu óc

chưa kịp suy nghĩ, ma xui quỷ khiến hỏi một câu, "Mẫu Hoàng đến tướng phủ

làm gì vậy, bà ấy thường đến tướng phủ sao?"

Tiêu Lâm Bắc không có trả lời câu trước, cùng không dám đáp lại.

Hắn nhìn cặp mắt trong suốt của Cơ Ninh, uyển chuyển nói. "Bệ hạ không

thưởng tới, chỉ là hai ngày này thừa tướng bị bệnh, bệ hạ chỉ đến thăm trong

chốc lát."

Cơ Ninh ngây thơ mở to hai mắt, quay đầu nhìn về phía Tần Diệc, còn chưa mở

miệng, Tần Diệc đã nói cho nàng: "Viện này là chỗ ở ncủa ghĩa phụ "

Cơ Ninh nghe không hiểu, lại nói câu: "Bệ hạ giờ phút này đang ở trong phòng

cùng nghĩa phụ..."

Hắn dừng trong nháy mắt, học Tiêu Lâm Bắc, mặt không thay đổi nghiêm túc

nói. "Làm việc."

Cũng không biết Tần Diệc sao có thể mở miệng nói hai chữ "Làm việc" vốn rất

nghiêm túc trở nên không sạch sẽ. Luật pháp đương triều, nghị luận về Nữ Đế là

tử tội.

Tiêu Lâm Bắc nghe vậy trước mắt đen thui, ngay cả chỗ làm việc nào cũng đã

nghĩ kỹ.

Hắn nói bù: "Chắc là đang bàn chuyện công việc."

Một câu nói giấu đầu hở đuôi.

Hắn vừa mới nói xong, bỗng nhiên nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh

thanh thúy của đồ sứ bị ném vụn, chỉ một tiếng, như là người ở bên trong không

cẩn thận đánh nát.

Phàm là người từng ôm nữ nhân đè lên bàn, đều có thể nghe ra thanh âm này là

xảy ra chuyện gì.

Nhưng Cơ Ninh không biết rõ tình hình, nàng lo lắng an nguy Cơ Minh Phong,

lập tức cầm váy chuẩn bị tiến vào trong phòng.

Tiêu Lâm Bắc tay mắt lanh lẹ chặn nàng lại, hạ giọng, vội la lên, "Công chúa!

Bệ hạ không có việc gì."

Hắn nói vừa xong, chỉ nghe thấy bên trong một tiếng kêu rên ẩn chưa đau đớn.

Khăn khăn đè nén, trút ra từ trong khe cửa. Thốt ra nửa tiếng, như là nhịn không

được, nặn từ trong cổ họng đi ra. Nhưng cũng đủ để mọi người phân biệt được

đó là thanh âm một nam nhân.

Tiêu Lâm Bắc khô khốc nói, "Đúng không, điện hạ người nghe, là tiếng của

thừa tướng."

Lúc này Cơ Ninh mới như chợt nhận ra điều gì đó, nàng chớp chớp mắt, tiêu

hóa một hồi lâu chuyện mẫu thân mình đang đóng cửa khi dễ trọng thần trong

triều.

Và lại xem phản ứng Tiêu Lâm Bắc, cái này còn không phải lần đầu tiên.

Như vậy, đã có thể giải thích rõ ràng hôm nay vì sao tướng phủ lại sâm nghiêm

yên tĩnh. Dù sao chuyện Nữ Đế gian díu với thừa tướng, hoàn toàn không tiện

truyền cho thế nhận biết được.

Cơ Ninh giả bộ trấn định đưa hộp thuốc Tẩn Diệc mang theo đưa cho Tiêu Lâm

Bắc, lắp bắp nói, "Đây là, là một ít dược liệu tường thân kiện thể, phiền Tiêu

Thống lĩnh thay ta chuyển cho Diệp đại nhân, ta, ta đi về trước."

Tiêu Lâm Bắc nghe thấy bốn chữ "Cường thân kiện thể" mà lông mày nhảy

dựng, hắn tiếp nhận dược liệu, trong nội tâm không ngừng cười khổ.

Hắn nghĩ đến như thế làm sao mà giao thứ đó cho Diệp Đinh Mục trước mặt Cơ

Minh Phong, lại phải giải thích như thế nào về chuyện Cơ Ninh đã tới, ngoài

miệng lại rất nghe lời nói, "Điện hạ đi thong thả."

Cơ Ninh làm sao cùng không nghĩ tới hôm nay sẽ gặp phải chuyện riêng tư của

mẫu thân minh, nàng mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, cầm theo váy bước nhanh

đi lên phía trước,.

Tần Diệc thân cao chân dài, chậm rì rì theo ở sau lưng nàng, còn có lòng dạ

thanh thần

nhắc nhở Cơ Ninh coi chừng dưới chân.

Cơ Ninh trong đầu rối như tơ vò, nàng dừng lại, nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi Tần

Diệc, "Việc này ngươi hiểu rõ tình hình sao?”

Tần Diệc liếc mắt nhìn vành tai như sắp nhỏ máu của nàng, chi tiết nói. "Nghĩa

phụ có lúc đi cả đêm sáng sớm mới về, thuộc hạ đoán được một chút."

Cơ Ninh rất có ý hưng sư vấn tội. "Vậy vì sao người không nói cho ta biết

sớm?"

Tần Diệc nghiêm mặt, "Công chúa không hỏi."

Cơ Ninh nhíu mày nhìn hắn.

Tần Diệc lập tức đổi giọng, "Thuộc hạ sai rồi."

Cơ Ninh còn muốn nói cái gì, ánh mắt đảo qua tóc Tần Diệc. rồi sắc mặt lại

hoảng hốt ngây ngẩn cả người.

Nàng đột nhiên nhớ tới ngày ấy trong doanh trướng, sau khi tỉnh lại Tần Diệc

cắt lấy một luồng tóc đen mềm mại tặng nàng, được nàng giữ ở trong túi hương.

Lực lượng liên tưởng của nàng dù sao vẫn kinh người, nàng lại nhớ tới hắn coi

túi thơm cũ nát như trận bảo, còn khuyên tai ngọc không biết lại lịch kia nữa…

Cuối cùng nhớ tới cẩu bản thân hỏi Tần Diệc.

Bông tai hồ ly này ngươi có được từ đâu...

Cơ Ninh cũng có một cái hoa tại hồ ly đứt tay đứt chân, A tỷ nói cho nàng biết,

đó là của một người vô cùng quan trọng cho nàng ấy.

Cơ Ninh hỏi người quan trọng nào, A tỷ nói là mẫu thân.

Lúc Cơ Ninh cầm lấy hoa tai kia đến hỏi Cơ Minh Phong, bà ấy trầm mặc một

lát rồi mới trả lời nàng, "Đúng, con giữ cẩn thận, đừng để mất."

Cơ Ninh nói với Tần Diệc nàng ném hoa tai đi, chỉ là nói đùa, kì thực cái hoa tai

kia còn nguyên vẹn đặt ở trong hộp gương của nàng.

Khi nàng nhìn thấy hoa tai của Tần Diệc, phỏng đoán dân gian hẳn là có bản vẽ

một con hồ ly đứt tay đứt chân, vì vậy hắn cũng có một cái.

Nhưng giờ phút này cẩn thận nghĩ đến, Tần Diệc sao sẽ mang một cái khuyên

tai ngọc bình thường ở trên người, hắn đeo trên người ngoại trừ đao kiếm vũ

khí, chắc hẳn là vật mà hắn trân trọng.

Khuyên tai ngọc hồ ly kia khác với của nàng, nhìn còn rất mới, hình dáng lăng

lệ ác liệt, so với đao pháp khắc gỗ của hắn cũng rất khác biệt, hiển nhiên cũng

không phải do hắn khắc ra.

Còn có người nào sẽ tặng hắn một cái khuyên tai ngọc hồ ly đứt tay đứt chân

con, còn khiến hắn coi trọng như thế.

Càng nghĩ, chỉ có thể có một người.

Nghĩa phụ hẳn kính trọng, Diệp Đình Mục.

Cơ Ninh quay đầu lại nhìn về phía viện Hành Vân nơi xa, trong lòng đột nhiên

hiện ra một phỏng đoán, nàng kiệt lực chịu đựng suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng,

thấp giọng hỏi, "Tần Diệc, ta cùng với thừa tướng, trông tương tự nhau không?"

Tần Diệc nhìn đôi mắt như ẩn chứa xuân tình của Cơ Ninh, nhẹ nhàng gật đầu
Bình Luận (0)
Comment