Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 33

Diệp Đình Mục từng có một mặt dây chuyền hồ ly bạch ngọc được chế tác vô

cùng tinh xảo, ôn nhuận tỉ mỉ, là cực phẩm trong ngọc.

Vòng ngọc này là Cơ Minh Phong tặng cho hắn của còn tình cảm mặn nồng

thuở thiếu niên, lúc đó hắn còn ít tuổi, cũng đã bộc lộ tài năng trong triều, lại

quanh năm một thân áo trắng, Cơ Minh Phong luôn nói hắn là con tiểu hồ ly trẻ

tuổi lắm mưu nhiều kế.

Nàng tốn tâm tư khó khăn tìm được một khối mỹ ngọc. chọn người tay nghề

giỏi tạo hình thành một con Bạch Hồ Ly thần thái linh động, tặng cho hắn vào

ngày sinh nhật.

Hai người chung đu.ng thì ít mà xa cách thì nhiều, Diệp Đình Mục liền ngày

ngày đeo cái vòng hồ ly đó ở trước ngực, nhìn vật nhớ người.

Đêm cung biến đó, vòng hồ ly trước ngực rơi xuống cứng rắn thay hắn ngăn cản

một đao.

Từ đó, một con Bạch Hồ xinh đẹp biến thành một con hồ ly đáng thương thiếu

tay gãy chân.

Hoàng tộc sinh ra nhiều người vô tình. Thần tử quỳ lạy dưới triều đình, và Đế

Vương ngồi trên ghế rồng vĩnh viễn cách một cầu thang không thể nào vượt

qua.

Diệp Đình Mục đã lựa chọn giúp nàng ổn định triều dã, nên không làm được

người bên gối của Cơ Minh Phong.

Hẳn từ khi đó đã phỏng đoán, tình cảm hai người đang hạnh phúc như vậy cũng

có thể đi tới tình trạng nghi kỵ chia cách.

Chuyện cung biến đã thành, Diệp Đình Mục khoác một thân máu tươi, đạp lên

nắng sớm đi đến phủ công chúa Cơ Minh Phong, đưa hoa hồ ly không trọn vẹn

kia cho Cơ Ninh còn nằm trong tã lót, lại đưa ngọc bội gia truyền của mình cho

Cơ Yến Thanh đã hiểu việc đời.

Đó là hai đồ vật hắn bình sinh coi trọng nhất, cũng là bằng chứng duy nhất có

thể phân biệt rõ thân phận của hắn, đều để lại cho hai con gái của hắn.

Cơ Minh Phong nhìn thấu hắn, bà nói không sai, Diệp Đình Mục đích xác là

một con hồ ly.

Hắn cam nguyện lui ở vị trí thần từ, kiệt lực phụ tá Cơ Minh Phong, cũng không

phải là chỉ cao thanh khiết, cái gì cũng không thay minh mưu đồ.

Hắn biết Tần Diệc bên cạnh Cơ Ninh, liền tự tay khắc một khuyên tai ngọc hồ

ly tặng cho Tần Diệc, là Muốn Cơ Ninh vào thời khắc lơ đãng từ cái hoa tại nhỏ

bé này đoán ra thân phận phụ thân của hắn.

Diệp Đình Mục là một gã si tình không tử thủ đoạn, nếu có một ngày Cơ Minh

Phong thật sự không cần hắn nữa, hắn sẽ có ý định chẳng biết xấu hổ mà lấy hai

đứa con gái với tư cách "The đánh bạc", muốn nữ nhi của hắn thay hắn tìm về

công bằng.

Hắn muốn làm Cơ Minh Phong cuối cùng cũng không bỏ xuống được, nam

nhân đáng thương nhất, muốn Cơ Minh Phong yêu ai yêu cả đường đi, thương

hắn, đau hắn, yêu hắn. Cho dù là bất đắc dĩ.

Cơ Ninh cùng Diệp Đinh Mục mặt mày tương tự nhau. sợ cùng chỉ có Tần Diệc

với ảnh mắt vượt quá mức bình thường củng sức quan sát như vậy mới có thể

phát hiện vài phần.

Bằng không thì, văn võ bá quan sợ là đã sớm phát giác được hai vị công chúa

Đại Kỳ đều cùng đương triều thừa tướng sinh ra đã có tướng cha con rồi.

Sau khi Cơ Ninh tự đoán được quan hệ của mình và Diệp Đình Mục có lẽ

không giống bình thường. nỗi lòng nhất thời thật sự khó có thể bình tĩnh.

Nàng trở lại trong phủ. lập tức lấy bút viết phong thư. sai người mang đến đất

Tần cho Cơ Yến Thanh.

Việc này không phải chuyện đùa, không thể bằng suy đoán mà tùy tiện khẳng

định. Mà Cơ Minh Phong lại không nói cho Cơ Ninh phụ thân nàng là ai. nghĩ

đến hẳn là không muốn Cơ Ninh biết được.

Vì vậy. Cơ Ninh đành phải cầu trợ A tỷ của nàng ở phía xa biên cương.

Sau khi Cơ Ninh gửi thư, lại lấy khuyên tai ngọc của mình ra. so sánh với cái

của Tần Diệc một phen.

Nàng xem hai cái hoa tại hồ ly frong tay giống như đúc. ngã xuống giường hân

hoan mặt mày hớn hở.

Tần Diệc lần đầu tiên thấy nàng vui vẻ đến nỗi ngay cả dáng vẻ cũng không để

ý, hắn đứng ở đầu giường, nghiêng người tựa ở trên cột giường, cúi đầu nhìn

nàng nói, "Bệ hạ gạt công chúa, công chúa không tức giận sao?"

Cơ Ninh lắc đầu. Nàng được Cơ Minh Phong nâng ở lòng bàn tay lớn lên, từ

nhỏ thấy Cơ Minh Phong thức khuya dậy sớm. xử lý quốc sự. đối với Cơ Minh

Phong ngoại trừ kính trọng chính là yêu thương, làm sao dễ dàng tức giận được.

Nàng tín nhiệm nói, "Mẫu Hoàng làm như vậy, chắc chắn có lý do của bà ấy."

"Lý do gì?

Cơ Ninh suy nghĩ một chút, "Cá và bàn chân gấu không thể cùng có được, nếu

Diệp đại nhân quả nhiên là cha ta, vậy hắn làm cha ta, liền không thể làm thần

tử của Mẫu Hoàng. Lúc trước Mẫu Hoàng đăng cơ, triều đình bất ổn, biên

cương chưa định, Diệp đại nhân lỏng có chí lớn, bụng có Càn Khôn, tất nhiên là

nên vì bà ấy bày mưu tính kế, trợ giúp người củng cố non sông, nơi của hắn đâu

phải trong hậu cung, triều đình mới là chiến trưởng thuộc về hắn."

Cơ Ninh ngước mắt nhìn hắn, "Ta nói như vậy, ngươi hiểu chưa?"

Tần Diệc như chẳng nghe lọt, hắn suy nghĩ một lát, ngược lại hỏi câu một vấn

đề không liên quan, "Công chúa rất thích nghĩa phụ?"

được."

Cơ Ninh gật đầu, "Đương nhiên, Diệp đại nhân là người hiền năng, là trăm năm

khó

Nhưng mà "Thích" trong miệng Tần Diệc cùng thích mà Cơ Ninh lý giải cho

hắn tura hồ không giống nhau, mày hắn càng vặn cảng sâu, nhướng mí mắt lên,

"Công chúa chẳng lẽ không sợ nghĩa phụ sao?"

Cơ Ninh sửng sốt một chút, không kịp phản ứng vì sao hẳn hỏi như vậy, nhưng

Tần Diệc lập tức cho nàng đáp án.

"Lúc công chúa và thuộc hạ quen biết không lâu. biết rõ thuộc hạ là thừa tướng

phải tới bảo hộ công chúa, từ trước đến nay trốn tránh thuộc hạ."

giọng điệu hẳn lạnh hơn cả thu hàn. "Thuộc hạ vốn tưởng rằng công chúa không

thích thuộc hạ là vì tướng phủ "Tiếng xấu đồn xa " bây giờ nghe công chúa nói,

hóa ra là công chúa lại không có ý kiến gì đối với tướng phủ."

giọng điệu hẳn chim xuống, "Xem ra là bản thân thuộc hạ sinh ra mặt xanh nanh

vàng. làm công chúa sinh ghét."

Thói quen Tần Diệc lúc nào cũng mang vẻ mặt quan tài quái gở, trong miệng thì

trách cứ bản thân mình không phải, nhưng từng lời đang chỉ trích Cơ Ninh lúc

trước cự tuyệt hắn ngàn dặm, đối xử nguội lạnh với hắn.

Hắn nói cũng thật nghiêm túc, mà không tự xét lại bản thân ngày thường treo

một khuôn mặt như kẻ góa vợ dọa người dọa chủ.

Cơ Ninh căn bản không nghĩ tới Tần Diệc sẽ nói đến chuyện lúc trước, nàng lập

tức ngồi dậy từ trên giường. ngửa mặt nhìn hắn. cuống quít nói, "Ta cũng không

cảm thấy người mặt xanh nanh vàng, cũng không ghét ngươi."

"Lúc mới gặp cũng không ngại sao?"

Cơ Ninh nhớ tới tình cảnh máu tanh kia, không khỏi trầm mặc một chớp mắt.

Trong một cái chớp mắt ngắn ngủn này, lại để cho người nào đó sắc mặt lạnh ba

phần.

Hắn mỗi lần tức giận đều đặc biệt khó dỗ dành. Cơ Ninh lập tức giải thích nói,

"Lúc ấy ta cũng không phải là ghét người, chỉ là người ở trên xe ngựa của ta

giết người trước mặt ta, có chút sợ hãi. Người cũng biết. ta rất sợ máu."

Tần Diệc không lên tiếng. Cơ Ninh cũng không hiểu được sao tự dưng hắn lại

xù lông lên như vậy.

Nàng chậm rãi chớp chớp mắt, ôn nhu hỏi. "Tần Diệc, người lại tức giận sao?"

Tiếng nàng hạ xuống, gần cổ Tần Diệc đập mạnh, hơi thở cũng dồn dập một

thoáng.

Lông mày hẳn nhíu chặt. "Lại?"

"Ta cũng không phải có ý này..."

Cơ Ninh thầm nói lỡ miệng. Muốn đi kéo tay hắn, nhưng Tần Diệc rồi lại quay

người, tránh né.

Vẻ mặt hắn hiện rõ "Nếu như tính khí thuộc hạ khó chịu, vậy công chúa còn

chạm vào thuộc hạ làm cái gì?".

Công chúa Cơ Ninh cao quý, tính cách ôn hòa, đối xử rộng rãi với mọi người,

người bên cạnh cho tới bây giờ đều thuận theo nàng, kính yêu nàng. Nàng lớn

như vậy rồi, Tần Diệc người tính khí xấu nhất bên người chính là không chỉ

không thuận theo nàng còn có thể phát cáu với nàng.

Lại nói tiếp có chút kỳ quái. nhưng có đôi khi Cơ Ninh cảm giác, tính tỉnh Tần

Diệc giống như một đứa bé được nuông chiều sinh hư.

Hắn nhìn có vẻ tâm tư lạnh nhạt, kì thực rất nhỏ mọn, Cơ Ninh chẳng qua bởi vì

Diệp Đình Mục nở vài tiếng cười, nói vài lời khen mọi người đều biết. Hẳn

cũng có thể nhắc đến chuyện hai người mới lần đầu gặp gỡ, lại trắng trợn ăn

dấm chua.

Nhưng Cơ Ninh nghĩ đi nghĩ lại, cảm giác lúc trước mình đối với Tần Diệc thật

sự không tính là hiền lành.

Nàng không chạm được tay Tần Diệc, liền đi kéo y phục của hắn, kéo kéo tựa

như làm nũng. "Không nên tức giận, còn bệnh đấy, tức giận đến hỏng thân thể

làm sao bây giờ."

Tần Diệc không ăn bộ này.

Tối thiểu hiện tại không ăn.

Nhưng sau một khắc, hắn có điểm cứng không nổi nữa.

Bởi vì Cơ Ninh duỗi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của hắn, lôi kéo về

phía trước người nàng.

Nàng vừa hơi dùng lực, ba hồn bảy vía Tần Diệc đều hốt hoảng mà đều nhẹ

nhàng bước hai bước về phía nàng.

Một thân xương cứng lập tức mềm nhùn.

Hắn cầm chặt tay của nàng, trầm giọng nói, "Công chúa Muốn làm gì?"

Cơ Ninh đỏ mặt, ngượng ngùng nhìn hắn. dụ dỗ nói. "... Ta cho ngươi liếm liến,

ngươi đừng tức giận nữa, được không?"

Cũng không biết là Cơ Ninh biểu đạt có sai hay là Tần Diệc lý giải sai rồi.

Ý Cơ Ninh là liếm hắn, làm cho hắn cũng nếm thử tư vị bị người lè lưỡi ra liếm.

Tuy nói ngực nam nhân cũng không sung mãn như nữ nhân, nhưng đung đung

một cái, cũng sẽ cảm thấy tê dại thoải mái.

Nhưng Tần Diệc lại trực tiếp bắt đầu cởi xiêm y Cơ Ninh.

Cơ Ninh không hề phòng bị. bị hắn kéo tàn đai lưng, nàng mờ mịt nhìn Tần

Diệc. "Làm gì vậy?"

Trên mặt Tần Diệc không có biểu lộ gì, động tác cởi quần áo nàng ngược lại rất

lưu loát, "Không phải công chúa tự nói muốn cho thuộc hạ liếm liến."

Diệp Đình Mục đoán chừng không nghĩ tới nghĩa từ lạnh tâm lạnh mặt của

mình ở trước mặt nữ nhân là một bộ dạng không có cốt khí như vậy, một câu

của Cơ Ninh, hắn liền quên cải sạch sẽ bản thân mình vì sao lại tức giận.

Đầy đầu chỉ còn lại có chút ít ý tưởng lộn xộn thấp kém.

Hắn nói xong, duỗi tay nắm chặt cái vụ" Cơ Ninh dùng sức xoa nhẹ một chút,

thân thể Cơ Ninh khẽ run, không khỏi tinh tế ngâm một tiếng. "Ta, ta không

phải có ý này..."

Tần Diệc mặc kệ những thứ này. hắn nhìn đầu v* đỏ tươi đứng thẳng dưới lớp

vải vóc hơi mỏng xoay người cắn một cái.

Như là cảm thấy cái tư thế này cắn chưa đủ tận hứng, hắn quỳ gối trên mặt đất.

giơ lên tay vịn lưng Cơ Ninh, khiến nàng nâng cao ngực đẩy cái vụ" minh vào

trong miệng hắn.

Rõ ràng hôm qua hắn còn có vẻ tinh thần mệt mỏi, làm loại sự tình này lại rất có

khí lực.

Đầu lông xù chôn ở ngực nàng, môi lưỡi cùng sử dụng, hô hấp vừa vội vừa

nặng, dường như còn nếm không được vị nữa này sẽ phải chết đói.

Tần Diệc giờ phút này không cần bận tâm sẽ làm dơ xiêm y Cơ Ninh hay

không, ăn vú ăn cũng thập phần ra sức, nước bọt ướt nhẹp vải vóc trắng như

tuyết, ướt đẫm dán phía dưới bầu vú non mềm, ôm lấy người liếm láp.

Lúc trước một trận hoang đường trên xe ngựa, dấu răng trên vụ" Cơ Ninh còn

chưa biến mất, cái vu" giờ phút này bị hắn mu"t rồi lại nuốt lại cắn, thật sự có

chút khó chịu.

Cơ Ninh nhíu mày đẩy hắn, chân thon dài treo ở mép giường, khó chịu cong lên

lại rơi xuống.

Làn da nàng non nớt, chịu không được Tần Diệc giống như sói con chưa từng

ăn sữa gặm loạn. Nàng lung tung Gọi hắn, "Tần Diệc, Tần Diệc, đau..."

Tần Diệc nghe tiếng, kéo vạt áo của nàng ra nhìn coi, trên vú trắng như tuyết

đích xác đỏ lên một mảnh, địa phương bị cắn sâu còn có chút tím xanh, đầu v*

non nớt cứng rắn cũng sắp bị hắn ăn hỏng.

Cơ Ninh đáng thương nhìn hắn, lên án nói, "Thời điểm mỗi lần ngươi làm, đều

cắn thật hung..."

Tần Diệc nghe vậy, định nói ra cái gì đó. Nhưng hắn dấu ở trong ngực, không

lên tiếng.

Hắn mấy tháng mới được ăn một bữa thịt, hai phần canh thịt hôm nay bơi qua

cửa sinh tử một lần mới đổi về đước, ăn vội vàng chút là không nên sao?

Hắn ở cái tuổi này, theo lý con cũng nên có một đám rồi, duy chỉ có hắn mới

phá thân, vị thỏ con còn chưa nếm được mấy lần.

Cơ Ninh dứt lời, một cánh tay chống đỡ trên giường, vươn tay ra sờ hàm răng

của hắn.

Tần Diệc lại không đề phòng, cũng không trốn tránh, hai ngón tay mảnh khảnh

của Cơ Ninh thuận theo hai bên môi mỏng của hắn đơn giản trượt vào.

Cơ Ninh sờ soạng một vòng trong miệng hắn, bị hắn nắm lấy cơ hội liếm vài

cái.

Nàng không để ý, ngón tay đu.ng phải răng nanh hẳn, mài mài. Nàng sửng sốt

một chớp mắt, lại hơi hơi cạy mở hàm răng hắn nhìn vào.

Răng nanh cũng không phải rất dài, lại hết sức sắc nhọn, Cơ Ninh rút tay về,

thầm nghĩ, khó trách hắn cắn người đau nhức như vậy.

Lòng nàng còn sợ hãi nói, "Hàm răng ngươi thật nhọn, về sau không được cắn

ta nữa."

Tần Diệc không đáp ứng, hắn cũng không nhận lời nàng chuyện mình làm

không được.

Hắn nhìn không chuyển mắt Cơ Ninh quần áo không chỉnh tề, hỏi, "Vậy công

chúa để cho thuộc hạ ăn địa phương khác?"

Cơ Ninh có chút do dự, Tần Diệc cũng đã vươn tay tách hai chân của nàng ra,

cách quần lót mỏng dính dùng sức sờ soạng một cái tiểu huyệt đã ướt át của

nàng.

Ngón tay đè ép, đầu ngón tay xâm nhập tiểu huyệt, chen vào bên trong làm

nước chảy ra.

Tần Diệc cong ngón giữa lên, dùng xương ngón tay chống đỡ âm đế mẫn cảm

yếu ớt của nàng, nhìn Cơ Ninh run run rẩy rẩy "A..." một tiếng, hắn trầm giọng

nói, "Lần đầu tiên thuộc hạ liến chỗ này, công chúa bị đầu lưỡi cũng có thể

phun nước, vừa khóc vừa kêu, giống như tè ra vậy, làm ướt đẫm giường thuộc

hạ, đêm về thuộc hạ ngủ còn có mùi khai."

Hắn cầm chặt eo Cơ Ninh khẽ kéo về trước người, khiến nàng tách hai chân ra,

khe mông nửa treo, sáng loáng lộ ra tiểu huyệt đỏ tươi thấm ướt.

Hắn nâng mông nàng lên, lè lưỡi, mặt chôn xuống dưới, lưỡi cách huyệt thịt đỏ

tươi trước mắt một đường khoảng cách, chậm rãi làm tư thế liếp láp từ dưới lên

trên.

Hắn không chạm vào nàng, chỉ là một động tác, lại làm cho huyệt thịt của Cơ

Ninh mãnh liệt co rút vài cái, run run rẩy rẩy chảy ra một luồng d*m thủy.

Với thị giác Tần Diệc, đương nhiên là thấy rất rõ ràng, hai con ngươi nhạt nhẽo

lạnh lùng nhìn chằm chằm Cơ Ninh, hắn ngẩng đầu, thấp giọng mở miệng,

dường như đang mê hoặc nàng, "Công chúa có muốn lại thử một lần?
Bình Luận (0)
Comment