Tần Diệc nhìn như lạnh tâm lạnh phổi, kì thực rất thích bộ dáng này của Cơ
Ninh, chỉ cần nàng nói lời nhẹ nhàng dỗ dành hơn mấy câu, Tần Diệc rất khó cự
tuyệt nổi.
Hắn nhìn trước người Cơ Ninh ngửa mặt nhìn hắn đồ vật cứng đến đau nhức
vẫn còn nằm giữa tay nàng rõ ràng nhảy một cái trên bàn tay non mềm của
nàng, hắn không có biểu hiện gì, không lên tiếng, coi như là ngầm đồng ý.
Cơ Ninh biết được tính nết của hắn, không hỏi nhiều hơn nữa, nàng lôi kéo vạt
áo xuống, lộ ra bầu ngực mập mềm sung mãn giống như phụ nữ đã sinh nở, học
tư thế bên trong tranh, thoáng nâng cao ngực, ngón tay mảnh khảnh nắm dương
vật to lớn ngoặt vểnh lên từ dưới lên trên đút vào giữa hai khe núi.
Vật kia của hắn thô to cứng rắn mà nóng bỏng khóa trong bầu ngực cảm xúc hết
sức rõ ràng, Cơ Ninh làm đủ tư thế, cắn môi dưới. "Như vậy hắn cũng sẽ rất
thoải mái ngươi động đi..."
Tần Diệc cúi đầu nhìn hình ảnh dâm đãng này, yết hầu chuyển động, cảm thấy
hôm nay mạng cũng giao trên người Cơ Ninh rồi.
Hắn nhìn chằm chằm vào hai luồng thịt vú mềm mại đẫy đà trầm giọng hỏi.
"Công chúa học được cái này từ đâu?"
Cơ Ninh nói đúng sự thật, "Trong tranh vẽ."
Nữ tử chưa gã chồng trước hôn nhân lại xem qua tranh vẽ bất luận ở đâu đều sẽ
bị chế nhạo một phen nhưng sau khi nghe xong Tần Diệc lại trầm mặc một lát
hỏi câu kỳ quái. "Bên trong có chữ viết sao?"
Hắn hỏi như vậy, như là từ trước đến nay chưa từng xem qua những dâm từ
diễm họa này, Cơ Ninh chần chờ gật đầu, "Có vài câu, chẳng qua phần lớn đều
là tranh vẽ"
Nàng nói xong, bỗng nhiên hiểu được Tần Diệc muốn làm gì, nhấc chân nhẹ đá
một cái trên bàn chân hắn, thấy ánh mắt Tần Diệc từ ngực chuyển tới trên mặt
nàng, nàng cau cặp lông mày đen dài, giọng điệu hơi có vài phần nghiêm khắc.
"Ngươi có phải muốn tranh vẽ để xem hay không?"
Không chờ Tần Diệc trả lời, nàng lại nói, "Không cho ngươi xem, bên trong có
nữ tử xinh đẹp trần truồng"
Tần Diệc bị đạp một cước không có phản ứng gì lúc nghe thấy lời này ánh mắt
lại bỗng nhiên nhảy một cái, hắn đưa tay xoa núi vú đỏ xinh trước ngực Cơ
Ninh lại không cự tuyệt mà dị thường nghe lời "A" một tiếng.
Cơ Ninh được đáp ứng, lại bắt đầu thúc giục hắn, "Ừm... Đừng có bóp nữa,
nhanh chút làm cho bắn ra đi, trong tranh vẽ có viết ngồi lâu như vậy eo sẽ
đau..."
Đều nói tay nữ tử như cây cỏ mềm mại, da thịt mềm mại nõn nà. Công Chúa
Phù Quang kim chi ngọc diệp Đại Kỷ của cảng lớn làn da nàng tinh tế tỉ mỉ như
son ngọc. cái vú trước ngực càng đặc biệt non mềm, xúc cảm hơi khác so với
nơi khác trên cơ thể, mềm mại trắng nõn, hai luồng thịt vú nhẹ nhàng chúi
xuống, dương v*t đỏ thẫm to dài liền có thể đơn giản vui vào.
Chỉ là vật kia của Tần Diệc quá dài, vú bao không hết, giữa hai khe núi cao thấp
luôn sẽ lộ ra một đoạn, nhìn làm cho người ta hết sức sợ hãi.
Tình cảnh trước mắt không biết Tần Diệc đã vọng tưởng ở trong mộng bao
nhiêu lần, hắn nửa phần cũng không chịu đựng, động eo lên cọ xát lên xuống
ngay tại giữa khe vú của Cơ Ninh động tác của hắn thô lỗ, không đầy một lát
Cơ Ninh đã cảm thấy làn da bị đồ vật của hắn mài cho vừa nóng vừa tê dại.
Nàng cúi đầu nhìn dương v*t ẩm ướt xấu xí vừa thô vừa to, trên chóp mũi đều là
mùi vật kia, thầm nghĩ: Chảy thật nhiều nước, là sắp ra rồi sao…
Nàng nghĩ đến sớm làm bắn ra, sớm chấm dứt, còn đang cầm cái vú ép chặt đồ
vật kia, như là đang ép dương tinh của hắn.
Tần Diệc thấy vậy hàm răng nghiến chặt, hắn xoa đầu v* của nàng, dùng sức
bấm một cái, hông đưa đẩy càng lúc càng nhanh, lúc quy đầu chui ra khe hở bầu
vú, gần như sắp đụng vào cằm Cơ Ninh.
Hắn hung ác nói. "Thuộc hạ sớm muộn cũng sẽ làm cho vú của công chúa chạy
ra sữa."
Cơ Ninh đẩy hắn ra chọc chọc tay, "Còn nói mê sảng..."
Trong phòng một mảnh xuân sắc dâm mỹ, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một
hồi thanh âm bước chân chạy vội.
Tần Diệc nghe thấy được nhưng không để ý. Tiếng bước chân kia dần dần tới
gần, thanh âm Phi Thu từ ngoài cửa truyền đến, "Công chúa! Đã xảy ra
chuyện!"
Cơ Ninh nghe tiếng lại càng hoảng sợ, mắt thấy Phi Thu sắp đẩy cửa vào. nàng
liếc nhìn Tần Diệc, đang muốn đứng lên. lại bị Tần Diệc đè xuống một chút,
hắn vừa xoa nắn bầu vú Cơ Ninh vừa làm bầu vú của nàng trầm thấp thở gấp
nói. "Đóng cửa rồi...
Nàng không vào được."
Quả nhiên. Phi Thu đẩy cửa không ra nghi ngờ tiếng gọi "Công chúa?"
Cơ Ninh trong phủ chẳng mấy khi đóng cửa cài then nàng giả làm thanh âm mơ
mơ màng màng, "Sao, làm sao vậy Phi Thu, ta đang ngủ..."
Phi Thu tựa hồ không phát hiện giọng điệu Cơ Ninh khác thường, nàng dán vào
cửa thấp giọng nói, "Công chúa, đã xảy ra chuyện! Thích khách Hồ Quyết kia
chết ở trong ngục!"
Cơ Ninh nghe thấy chuyện này sợ run một cái chớp mắt, lấy ánh mắt ý bảo Tần
Diệc trước hết ngừng lại đã, nhưng Tần Diệc đâu chịu, Cơ Ninh nhỏ giọng nói,
"Đợi lát nữa làm tiếp đi. A..., nhẹ chút, đừng bóp... Đang nói chính sự!"
Nhưng chuyện này nào có đạo lý bỏ dở nửa chừng, mặc cho ai bị quấy rầy vào
lúc này tâm tình cũng sẽ không tốt. Tần Diệc đẩy nhanh tốc độ, bụng dưới cứng
rắn đánh lên ngực Cơ Ninh, sóng ngực lay động, vang lên một mảnh thanh âm
"Bốp bốp", hắn không nhanh nói, "Chết thì cũng chết rồi, trong lao ngục, A...
Hừm... Trọng phạm ngoài ý muốn bỏ mình còn thiếu sao?"
Hắn thần sắc bình tĩnh, mặt băng lạnh được giống như là muốn giết người, hết
lần này tới lần khác như là sắp bắn, thoải mái khó tả, một câu nói đứt quãng, thở
gấp không ngừng.
Cơ Ninh gấp đến độ bịt miệng của hắn. hạ giọng nói, "Đừng kêu, sẽ bị nghe
thấy được!"
Ngoài cửa Phi Thu vẫn còn không ngừng truyền đạt tin tức nghe được. Bên
trong của Tần Diệc thò tay đang làm hai luồng thịt vú, đụng đến Cơ Ninh ngồi
cũng ngồi không vững. Mồ hôi thuận theo cằm lăn xuống, hắn thẻ lưỡi ra liến
lòng bàn tay Cơ Ninh, không nhịn được nói, "Bảo nàng ta cút!"
Người ngoài cửa so sánh với người trước mắt này, hiển nhiên người trước mắt
càng khó ứng phó hơn. Cơ Ninh không còn biện pháp, đành phải đuổi Phi Thu,
"Việc này ta đã biết. Phi Thu, ngươi, ngươi trước đi làm việc đi..."
Sau khi Phi Thu rời đi, Tần Diệc cảng thêm không kiêng nể gì, Cơ Ninh lại giúp
hắn làm một hồi thật lâu, xương sống thắt lưng và tay nàng mệt mỏi, trong khe
ngực mềm tất cả đều là đồ vật Tần Diệc bắn ra, tinh dịch nồng đặc treo ở trên
thịt vú trắng nõn, trên xiêm y tất cả đều là vết tinh lốm đốm.
Tần Diệc nhìn đống lộn xộn bản thân làm ra, gọi người mang nước ấm đến, tự
giác hầu hạ Cơ Ninh tắm rửa sạch sẽ, lại giúp nàng chọn một bộ quần áo để
thay.
Chờ đến đã hầu hạ nàng thư thái, mới dùng nước mà nàng vừa dùng qua đã
không còn ấm áp. Tắm táp qua loa cho bản thân, Tần Diệc nói không sai, số
lượng trọng phạm đột tử trong ngục tù cũng không ít, thích khách Hồ Quyết
chết do độc quy ẩn sẵn trong cơ thể, cái độc quỷ kia cần những dược vật khác
dẫn phát, trước lúc phát độc không dấu hiệu gì thái y trước giờ không thể phát
hiện ra.
Trước đây, thích khách bị Tần Diệc đánh thành trọng thương, sau đó bị giam giữ
trong ngục, mỗi ngày lại chịu cực hình, dựa vào uống thuốc giữ mạng, sáng nay
lính canh ngục rót hết một chén canh thuốc, buổi chiều đã không còn hơi thở.
Cơ Ninh trước đây dự liệu được người giật dây hơn phân nửa sẽ ra tay với tên
thích khách kia lo lắng lính canh ngục bị mua chuộc, vẫn còn sắp xếp trong lao
một gà trong phạm làm cơ sở ngầm. Nhưng đối với phương pháp xử lý diệt
khẩu lại vượt quá dự liệu của nàng.
Tần Diệc thấy Cơ Ninh mặt mày ủ rũ đi qua đi lại trong phòng, hỏi, "Công chúa
còn đang suy nghĩ chuyện thích khách?
Cơ Ninh gật đầu. "Ta đang suy nghĩ là ai hạ loại độc kỳ lạ như vậy trong trong
cơ thể thích khách."
Nàng nói qua, bỗng nhiên dừng lại, nghiêng người gõ một cái lên bàn của Tần
Diệc, nghiêm túc nói. "Luyện chữ phải chuyên tâm, đừng nói chuyện."
Những ngày này Tần Diệc dường thương rảnh rỗi đến vô vị hắn đã quen sử
dụng kiếm, không có kiếm bên người liền cảm thấy không thoải mái, ba phen
mấy bận muốn lấy lại bội kiếm từ trong phòng Cơ Ninh.
Nhưng thương thế của hắn chưa lành. Cơ Ninh để mắt tới hắn đặc biệt nhanh,
thấy hắn toàn thân không được tự nhiên, đành phải tìm một chút chuyện khác
cho hắn làm.
Nàng cảm thấy Tần Diệc giống như một con sói cũng không phải là không có
đạo lý lúc hắn bị đói khiếm khuyết kiên nhẫn, tính khí không tốt, một khi ăn
uống no đủ, vô luận Cơ Ninh sai khiến hắn như thế nào, hắn cũng sẽ không cự
tuyệt.
Hắn đã ngồi trước bàn luyện chữ gần một canh giờ rồi, thực sự chưa từng than
mệt chỉ là lúc trước ăn quá no bụng, ngẫu nhiên lại lười biếng giương mắt nhìn
nàng.
Tần Diệc là một kỳ tài luyện võ, viết chữ lại là một lời khó nói hết.
Hắn học rất là nghiêm túc, viết cũng cực kỳ tự tin, nhưng chữ dưới ngòi bút lại
xấu vô
cùng kỳ quặc.
Học được hai ngày, chỉ nhìn một cách đơn thuần cái chữ "Tần" trong "Tần
Diệc" kia đã viết ra được ba bốn kiểu.
Bút tích của hắn ngây ngô, chữ viết to ra giống như trẻ con lần đầu học viết, Cơ
Ninh đứng ở phía sau hắn, nhìn tờ giấy đầy chữ của hắn, lại nhìn trăm văn tự
bản thân ghi cho hắn, cảm giác sâu sắc con đường luyện chữ của hắn còn có
một đoạn rất dài.
Kỳ thật điều này cũng không trách được Tần Diệc, lúc hắn ở tướng phủ huấn
luyện, ký hiệu truyền tin thường dùng phần lớn như một vài bức hình nhỏ, khác
biệt rất lớn với nét bút ngoằn ngoèo của văn tự, bắt đầu luyện chắc chắn sẽ
phiền toái hơn một chút so với người bình thường.
Cơ Ninh nhìn một lát, bỗng nhiên nhìn thấy trên một trang giấy phía dưới tờ
giấy hẳn đang viết có một ít nét mực loang lổ.
Nàng nghi ngờ "Hả?" một tiếng, cẩn thận rút ra, Cơ Ninh có chút kinh ngạc
nhìn trang giấy kia, thình lình thấy trên giấy chằng chịt chữ.
So với những chữ khác lại ngay ngắn không ít, hiển nhiên là nghiêm túc luyện
hồi lâu.
Cơ Ninh sửng sốt một thời gian thật dài, bởi vì một trang giấy kia đều là "Cơ
Ninh" và "Phù Quang".
Nam tử viết tên nữ tử trên giấy là ý gì nàng cũng không phải là không rõ ràng
lắm, tai Cơ Ninh có chút nóng lên, nàng hỏi, "Ngươi, ngươi học từ đâu đấy, ta
còn chưa dạy ngươi mấy chữ này?"
Tần Diệc dường như không nghĩ tới muốn che dấu, phản ứng thập phần thản
nhiên, hắn liếc mắt rồi lại thu hồi ánh mắt, nói "Hôm sinh nhật nghĩa phụ, người
từng viết trên thiếp mời công chúa mấy chữ này, lúc ấy thuộc hạ đứng ở bên
cạnh, nhìn lướt qua, liền nhớ kỹ."
Cơ Ninh không khỏi thở dài, "Thật là trí nhớ lợi hại, khi còn bé nếu ngươi được
đi học vỡ lòng từ sớm thì bây giờ tất nhiên đã thông minh hơn người."
Nàng nói xong đột nhiên kịp phản ứng dụng ý khác của lời này, trong lòng "Lộp
bộp" nhảy dựng.
Quả nhiên, Tần Diệc dừng bút lại, nhíu mày nhìn nàng, thanh âm hơi trầm,
"Công chúa đang cảm thấy thuộc hạ bây giờ chưa đủ thông minh?"
Cơ Ninh vô tội nhìn xem hắn, "Ta, ta cũng không phải là có ý này..."
Nàng vội vàng đánh lạc hướng chủ đề, thuận miệng hỏi, "Thừa tướng họ Diệp
vì sao người họ Tần? Là theo họ cha mẹ sao?"
"Không phải, " Tần Diệc tiếp tục viết mấy chữ như gà bới trên giấy, "Năm đó
nghĩa phụ tử đến đất Tần mang ta về Dận Đô, liền lấy họ Tần."
"Vậy từ Diệc thì sao? Là có ý gì."
Ngòi bút Tần Diệc vẫn không ngừng, trả lời, "Khi còn bé ta có một đoạn thời
gian rất dài bị gọi là "Diệc nô " Sau khi nghĩa phụ mua ta về, nói chữ "Nô"
không tốt, liền lấy tên Tần Diệc."
Cơ Ninh gật gật đầu, ngồi xuống ở trước mặt hắn, lại hỏi, "Diệc Nô là ý gì? Là
nhũ danh của người sao?" Ngòi bút Tần Diệc ngừng lại, viết xong chữ "Diệc"
cuối, "Cho là vậy đi."
Cơ Ninh phát hiện Tần Diệc tựa hồ không muốn nói đến chuyện này nhẹ "A"
một tiếng không hỏi nữa.