Lúc Cơ Ninh được Lý ma ma kêu dậy, nàng mới ngủ được một lát.
Nàng mơ hồ hỏi, "Ma ma? Làm sao vậy?"
Lý ma ma than thở lắc đầu nói. "Đã xảy ra chuyện rồi công chúa, Tần thị vệ đả
thương Phi Thụ."
Cơ Ninh nghe vậy sửng sốt một chớp mắt, phản ứng cũng không như Lý ma ma
suy nghĩ là giật mình hoặc lo lắng, ngược lại trầm mặc một lát, rồi sau đó dị
thường trầm tĩnh nói, "Ta đã biết."
Dường như có đoán trước đối với chuyện này.
Đèn lồng trong nội viện sáng tỏ, tụ tập hơn hai mươi tên nô bộc.
Phi Thu chật vật nằm rạp trên mặt đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh, khóc kêu đau
đớn, bỏ cũng không bỏ được, mà Tần Diệc nắm kiếm, thờ ơ đứng ở trước mặt
nàng.
Như một Sát Thần.
Những người hầu khác đều đứng ở xa, bởi vì sợ hài Tần Diệc mà không dám
lên trước. Trong phủ có thể áp chế hắn ngoại trừ công chúa, không còn ai khác.
Cơ Ninh vội vã đi ra, choàng một kiện áo ngoài trên người, sau khi nàng thấy
Phi Thu sửng sốt
một cái chớp mắt, bước lên phía trước, giọng điệu sốt ruột nói, "Phi Thu"
Nàng ngồi xổm xuống. lên tiếng nói, "Thất thần làm cái gì, đi gọi thái y!"
Cơ Ninh và Phi Thu chủ tớ tình thâm là chuyện mà mọi người trong phủ đều
biết, mọi người thấy Cơ Ninh lo lắng đến tận đây, cũng không cảm thấy kỳ quái,
nhưng trong lòng nhịn không được nghĩ Phi Thu bị thương thành như vậy Tần
Diệc sẽ phải chịu loại trừng phạt nào.
Chỉ có Lý ma ma cảm thấy phản ứng của Cơ Ninh có chút bất đồng với trong
phòng lúc này, nhưng bà cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ khuyên nhủ. "Công
chúa đừng nóng vội, đã phái người đi mời rồi, thái y lập tức tới ngay."
Phi Thu đau đến nước mắt lưng tròng, "Công chúa, nô tài đau quá..."
Cơ Ninh nghe thấy lời này bản thân cũng đỏ vành mắt, nàng lo lắng nói. "Rốt
cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị thương thành như vậy?"
Phần lớn người hầu là bị âm thanh kêu khóc của Phi Thu bừng tỉnh, cụ thể
chuyện gì xảy ra chỉ có Tần Diệc mới hiểu rõ tình hình.
Từ trước đến nay hắn thích nhìn Cơ Ninh rơi lệ, mà giờ khắc này cũng không
cảm thấy thoải mái trong lòng, hắn đưa thư trong tay cho Cơ Ninh "Thuộc hạ
gặp được nàng ta vụng trộm truyền tin ra bên ngoài, ra tay cản nàng ta lại."
Tần Diệc ra tay tuyệt không ôn hòa như người bình thường, hắn không có gì
biểu lộ gì liếc nhìn Phi Thu trên mặt đất, "Xương sống nàng hẳn đã gãy."
Phi Thu run rẩy bắt lấy ống quần Cơ Ninh, buồn bã khóc ròng nói "Công chúa,
ta không có... Ta không có truyền tin ra bên ngoài..."
Nàng nhìn giống như là đau sắp tắc thở, nàng bị thương ở thắt lưng, sau khi mọi
người hợp lực mang nàng vào, nghe nàng khóc đến hơi thở yếu ớt, lại không
dám động đến nàng, đành phải buông nàng ra.
Lý ma ma nhìn Phi Thu lớn lên, thấy vậy cũng không đành lòng mà quay đầu.
Nhưng chân tướng hôm nay không rõ, Tần Diệc lại có vật chứng, nếu quả nhiên
là Phi Thu phạm sai lầm, nàng cũng không giải thích được cái gì.
Tần Diệc nghe thấy Phi Thu nói mà nhíu lông mày, tiếng Phi Thu nghẹn ngào,
dường như nhận hết oan ức: "Đây chẳng qua là... Đây chẳng qua là..."
Cơ Ninh mở thư ra trước mặt mọi người, rất nhanh xem một lần, phát hiện đây
chỉ là một phong thư tràn ngập tình cảm của nữ nhi.
Đúng lúc này, thái y đi đến, Cơ Ninh kêu mấy người nghe theo chỉ thị thái y.
dùng tấm ván gỗ đỡ Phi Thu lên vào phòng chẩn bệnh.
Những người khác trong sân còn canh giữ ở một bên. Cơ Ninh đưa thư cho Tần
Diệc xem, như là không biết nên nói cái gì, nàng khổ sở nói: "Phi Thu là người
bên cạnh ta, từ nhỏ cùng lớn lên với ta, tình như tỷ muội, tình cảm không thể
thấp hơn so với ta và ngươi. Tần Diệc, vì sao người không tra ra tình hình thực
tế, đã ra tay nặng như vậy."
Trực giác của sát thủ mãnh liệt hơn nhiều so với người bình thưởng, phản ứng
lúc đó của Phi Thu đâu như là đang đưa thư tình cho người ta.
Tần Diệc nhíu mày nhìn Cơ Ninh, giống như là có chút không rõ Cơ Ninh vì
sao không tin hắn, âm thanh hắn chìm xuống: "Nếu nàng ta chỉ là gian díu với
người, cần gì phải trốn chạy? Nếu nàng ta không trốn, thuộc hạ hà tất tổn
thương nàng."
Ngay khi những lời này nói ra, rất nhiều người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển
nhiên là không đồng tình với nhận xét vô nhân tính của Tần Diệc.
Cơ Ninh lắc đầu, giống như là có chút oán hận cái đầu gỗ của Tần Diệc. "Nữ
nhi muốn giữ được một thanh danh tốt sao mà khó khăn, nếu bị người biết
được, về sau nàng phải lập gia đình như thế nào?"
Cơ Ninh giống như là hơi mệt chút, nàng tránh đi ánh mắt Tần Diệc, "Ngươi,
người quay về tướng phủ chờ mấy ngày đi, những ngày này, ngươi không cần
đến nữa."
Tần Diệc nắm chặt kiếm, hoàn toàn không nghĩ tới Cơ Ninh sẽ nói như vậy, hắn
nhìn chằm chằm vào nàng, thanh âm trầm thấp đáng sợ, không thể tin nói,
"Công chúa muốn đuổi thuộc hạ đi!?"
Cơ Ninh không trả lời hắn, nàng xoay người, như là không muốn nhìn thấy cảm
xúc của hắn giờ phút này, chịu đựng nước mắt bước nhanh về phòng chẩn trị
của Phi Thu.
Lý ma ma nhìn sắc mặt Tần Diệc trở nên tối tăm, ai thán một tiếng, tan mọi
người đi, cùng Cơ Ninh đi ra.
Dưới bóng đêm, rất nhanh chỉ còn lại có một mình Tần Diệc vẫn đứng ở trong
sân. Nếu như tâm tư Tần Diệc đầy đủ cẩn thận, có lẽ có thể phát giác được tối
nay tâm tình Cơ Ninh không bình thường.
Nhưng giờ phút này hắn lại chỉ cảm thấy ngực trướng khó chịu, đầu đều là câu
cuối cùng kia của Cơ Ninh "Ngươi không cần đến nữa ", như một thanh đao dài
bổ vào ngực hắn, bổ cho da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.
Thân ảnh cao lớn đắm chìm dưới ánh trăng ảm đạm lạnh buốt, hắn nhìn bóng
lưng Cơ Ninh đi xa, năm ngón tay nắm chặt kiếm, thật lâu không thể phục hồi
lại tinh thần.
Ma xui quỷ khiến, hắn chợt nhớ tới ngày ấy trên đường phố Tây, câu Cơ Chiếu
đã từng nói với hắn.
Tương lai còn dài.