Tần Diệc lấy sách xong, trên đường cưỡi ngựa quay về phủ công chúa, ở phố
Tây gặp được xe ngựa của Cơ Chiếu đang chạy tới trước mặt.
Tiếng người huyện náo trên con phố rộng lớn, tiếng động xe ngựa rầm rĩ, ranh
giới tuấn mã màu đỏ thẫm và xe ngựa hoa lệ đi qua.
Cơ Chiếu lên tiếng kêu xa phu ngừng lại.
Một cây quạt xanh ngọc duỗi ra từ trong xe, đẩy bức màn, ánh nắng chiều mờ
nhạt chiếu vào cửa sổ xe, ánh sáng trong xe ngựa ảm đạm, phảng phất như một
lồng giam kín không kẽ hở.
Mặt Cơ Chiếu nửa ẩn trong bóng đêm, ý cười nhạt bên môi hắn, ghé mắt nhìn
về phía Tần Diệc trên lưng ngựa, "Tần đại nhân cưỡi ngựa thật nhanh, chưa tới
một canh giờ đã vội vàng trở về, sao vậy? Là sợ ta khi dễ Phù Quang sao?"
Tần Diệc ghim ngựa dừng lại, quay đầu mặt không thay đổi nhìn về phía Cơ
Chiếu, bốn mắt nhìn nhau, Cơ Chiếu mặc dù cười, nhưng trong mắt hai người
đều không có tâm tình gì. Nơi đây ngay cửa sòng bạc kỹ viện, ầm ĩ náo nhiệt dị
thường, thế mà đang ở cái khu vực tiêu dao khoái hoạt này, giữa hai người lại
sinh ra một lường đao quang kiếm ảnh lạnh thấu xương.
Bỗng nhiên, cửa ra vào sòng bạc vang lên thanh âm không ngừng cãi lộn chửi
rủa, đám người tụ tập đánh bạc tản ra từ hai bên cửa, một thanh niên chán nản
thất vọng bị hai gã tay chân cường tráng mang ném ra.
Mấy tên tay chân kia hiển nhiên đã quen xử lý việc này, ném người ra đường
lớn, quét mắt trừng trừng nói, "Không có tiền còn muốn lên chiếu bạc? Đến lúc
đó chặt bỏ tay chân này của ngươi mà trả nợ!"
Người trẻ tuổi kia bị đánh cho mặt mũi bầm dập, run run rẩy bẩy mà đứng lên,
vẻ mặt hắn đau khổ, ăn mặc quần áo lụa là, nghĩ đến trước khi vào sòng bạc
cũng là một vị công tử văn nhã, nhưng cuối cùng lại thua hết sạch, giống như
miếng vải rách bị người đánh ném đi ra.
Cơ Chiếu nhìn tình cảnh thường hoang đường phát sinh trước mắt tại phố Tây.
"Chậc chậc" hai tiếng có thâm ý khác nói. "Tuổi còn trẻ quá dù sao vẫn không
tốt, có chút tiền đã cảm thấy vênh vênh tự đắc, tiêu xài phóng túng, không biết
tiền tài và tình yêu cho tới bây giờ đều là thứ khó nắm bắt nhất, không hiểu đạo
lý tương lai còn dài."
Hắn cười cười, cao giọng nói, "Ngươi nói đúng không? Tần đại nhân."
Tần Diệc thu hồi ánh mắt, mắt lạnh nhìn hắn, "Thế tử và hắn nhìn chằm chằm
vào đồ của người khác, không đặt nhiều tâm tư hơn vào bản thân. Năm đó lệnh
phụ quá tâm cao khí ngạo. ngấp nghé vị trí không nên vọng tưởng. cuối cùng bị
giết đầy phủ."
Tần Diệc chẳng mấy khi nhanh miệng tranh cãi với người khác, mà giờ khắc
này, hắn lại cười lạnh nhếch mép, không chút lưu tình giễu cợt nói, "Vết xe đổ
đang ở trước mắt, thế tử cần biết tương lai còn dài, cũng nên có tương lai."
Tính khi Tần Diệc thì không thể nói hết, mắng chửi người không uyển chuyển
chút nào, bí mật năm xưa cứ như vậy bày trước mặt Cơ Chiếu, dùng từ có thể
nói là ngoan độc.
Cơ Chiếu nghe vậy ẩn chứa vui vẻ, màu ráng chiều mỏng như ánh kiếm chiếu
vào bên trong tròng mắt đen nhánh của hắn, hắn chậm rãi nói, "Diệp đại nhân
có công tích lớn, thế nhân quên mất rồi, ta đương nhiên nhớ rõ ràng."
Hắn buông bức màn, nói với xa phu, "Đi thôi."
Tiếng vó ngựa vang lên, rất nhanh đi xa ở sau lưng.
Trong xe ngựa đen tối Cơ Chiếu từ từ nhắm hai mắt, lưng cứng ngắc mà ngồi,
dường như đang dùng cái này áp chế hận ý ngập trời trong nội tâm.
Hắn vừa nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra màu đỏ tươi đầy phủ dưới đêm
trăng lúc còn nhỏ đó, thân tộc kêu thảm thiết và khóc lóc xin tha một lần nữa
dũng mãnh vào trong tai của hắn, hình ảnh người thân chết đi cách mười sáu
năm nặng nề thổi qua trước mặt hắn, những người đó mở to đôi mắt màu đỏ
tươi sắp nứt, chết không nhắm mắt nhìn hắn.
Hắn chậm rãi mở mắt ra, mười sáu năm…
Phủ công chúa đêm khuya ánh trăng ảm đạm.
Một thị nữ thừa dịp đêm tối, sờ soạng đi vào trong phủ một chỗ góc tường kín
đáo trong sân sau khi dò xét mọi nơi một phen, cẩn thận từng li từng ti đập mở
lấy một viên gạch phủ kín rêu xanh ở chân tường.
Dưới gạch là một cái hang giao với bên ngoài phủ.
Động tác thị nhanh chóng nhét vào trong hang vào một phong mật thư, lại khẩn
trương đắp viên gạch lên, thuần thục gầy gầy có xanh dưới tường. sau khi nhìn
không ra có dấu vết gì, bối rối nâng váy đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay tại một thoáng nàng xoay người kia, lại phát hiện trong tầm mắt
xuất hiện một đôi giày màu đen.
Một vỏ kiếm đen kịt quen thuộc mãnh liệt chống lên cổ họng của nàng, toàn
thân Phi Thu cứng đờ, sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, chậm rãi đối mặt ánh mắt
băng lãnh của Tần Diệc.
Phi Thu không dám nghĩ sao Tần Diệc lại xuất hiện ở đây, cánh môi nàng phát
run. "Tần đại nhân..."
Nhưng mà Tần Diệc lại không trả lời nàng, âm thanh hắn lạnh lùng nói, "Lấy đồ
vật ngươi đặt ở dưới tường ra."
Phi Thu nhìn nhìn vỏ kiếm trước mắt, đang chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng mà
Tần Diệc không cho nàng cơ hội.
Hắn đâm vỏ kiếm về phía trước, xúc cảm lạnh buốt chống lên cái cổ Phi Thu,
toàn thân nàng run lên, nghe thấy Tần Diệc nói, "Đừng để cho ta nói lần thứ
hai."
Tay chân Phi Thu như nhũn ra, mồ hôi lạnh ứa ra trên mặt, nàng xoay người
phối hợp mở gạch xanh lấy thư ra, nhưng trong một khắc lúc nàng đưa thư tới
tay Tần Diệc, đột nhiên sử dụng sức lực toàn thân gạt vỏ kiếm trước người, bỏ
chạy.
Tần Diệc niệm cùng nàng là Cơ Ninh bên người người, vốn không muốn tổn
thương nàng, có thể thấy được rằng nàng ngu xuẩn mà chạy trốn, cũng không
còn kiên nhẫn.
Nhưng tốc độ Phi Thu sao so nổi với Tần Diệc, hắn rút kiếm đập lên phía trước,
vỏ kiếm mãnh liệt chọc vào thắt lưng Phi Thu, chỉ nghe xương cốt "Rắc" một
tiếng, vòng eo Phi Thu mềm nhũn, phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương,
bỗng nhiên ngã xuống về phía trước.