Tần Diệc vẫn chưa quá nặng tay với Phi Thu, lúc Cơ Ninh vào nhà, Phi Thu
hoàn toàn thanh tỉnh, không bị đau nhức ngất đi.
Thái y sợ Phi Thu cắn đầu lưỡi, đút một miếng gỗ mềm trong miệng nàng, Cơ
Ninh nhìn Phi Thu ốm yếu nằm lý ở trên giường, nói nhỏ với tôi tớ vây trong
phòng, "Các ngươi đi xuống đi, đừng quấy rầy thái y chẩn trị."
Mọi người liền hành lễ cáo lui.
Thái y cũng không tiện kiểm tra thân thể Phi Thu, hắn bắt mạch xong, chỉ có thể
cách quần áo cẩn thận đơn giản tra xét sau lưng Phi Thu, khó xử nói, "Điện hạ,
nàng bị thương xương lưng, hạ quan không tiện nhìn kỹ, tổn thương ở xương
khó khỏi hơn, không biết có tổn thương đến cơ quan nội tạng hay không, tốt
nhất người nên mời một vị nữ y đến đây giúp nàng chẩn trị.”
Cơ Ninh hơi hơi gật đầu tôn trọng nói. "Làm phiền thái y, ta đã biết, ngươi trở
về đi."
Nhưng sau khi thái y rời đi, Cơ Ninh lại không cho người đi mời nữ y. Lý ma
ma nhìn Cơ Ninh, thấy chẳng biết lúc nào nước mắt nàng đã ngừng chảy, hơn
nữa lại lộ ra biểu lộ bình tĩnh như lúc trong phòng, đâu còn thấy nửa điểm lo
lắng.
Lý ma ma phát giác có điểm không đúng, bà suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi
Cơ Ninh, "Công chúa, muốn đi mời nữ y sao?"
Cơ Ninh củi xuống nhìn Phi Thu trên giường, lắc đầu, "Không cần, ma ma,
ngươi cũng đi ra ngoài đi."
Không bao lâu, trong phòng chỉ còn lại hai người Cơ Ninh và Phi Thu
Tối nay ánh trăng đặc biệt quạnh quẽ, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào song cửa,
ánh nến lay động, Cơ Ninh đứng cách Phi Thu hai bước, nàng nhìn Phi Thu,
không thấy tình cảnh bàng hoàng lo lắng lúc ở trước mọi người, trong thần sắc
tràn đầy khó hiểu cùng tìm tòi nghiên cứu.
Phi Thu không nghe thấy đối thoại của Cơ Ninh cùng ma ma, cũng không thể
phát giác sự khác thường của Cơ Ninh, nàng đau đến khó chịu. gỡ miếng gỗ
trong miệng xuống, nghiêng đầu. nước mắt đầy mặt nhìn về phía Cơ Ninh, đáng
thương kêu, "Công chúa..."
Cơ Ninh "Ừ" một tiếng trả lời nàng, nàng không an ủi Phi Thu. mà là móc
phong thư tình lúc trước ra, chăm chú nhìn qua một lần, thì thầm, "Tình thâm
đến nỗi, trằn trọc không yên..." Nàng nhẹ giọng hỏi, "Phi Thu, phong thư này
ngươi định gửi cho ai? Là ai khiến người lăn lộn khó ngủ, đêm khuya cũng phải
mạo hiểm gửi thư tình thể hiện nỗi lòng."
Giọng điệu Cơ Ninh rất lạnh nhạt, gần như không phân biệt ra tâm tình, giờ
phút này thần thái nàng mây trôi nước chảy, ngược lại bộ dáng có vài phần
tương tự với Cơ Minh Phong trên triều đình.
Nhưng Phi Thu đau đến mức choáng váng đầu, sao nghe ra được, chỉ lo lắng Cơ
Ninh sẽ thắc mắc vì nàng tận lực giấu giếm hay không.
Nàng ta khóc ròng nói, "Nô tài không phải cố ý gạt công chúa, công chúa chớ
trách nô tài..." Cơ Ninh ngồi xuống bên người nàng, nhẹ nhàng xoa tóc của
nàng. "Ta làm sao lại trách ngươi, đây đều là lựa chọn ngươi nghĩ kỹ mới làm.
Chỉ là..."
Cơ Ninh dừng một cái chớp mắt, hỏi, "Người nọ biết tình cảm của ngươi sâu
như vậy sao? Đáng giá để người yêu sao?"
Khóe miệng Phi Thu nhọc nhằn kéo ra một nụ cười, tín nhiệm nói. "Đáng giá.
hắn đã đồng ý với ta. hắn sẽ lấy ta, nạp ta làm thiếp..."
Cơ Ninh không tin, "Nếu hắn thật sự yêu ngươi, sao lại để cho ngươi làm
thiếp."
"Chỉ cần có thể gả cho hắn, làm vợ hay làm thiếp. nô tải đều thấy đủ."
Phi Thu nói rồi, không cẩn thận bỗng nhúc nhích, đau nhức kịch liệt thấu xương
thuận từ thắt lưng tràn ra khắp cơ thể. nàng thống khổ nói. "Công chúa... Thái y
sao lại đi. khi nào trở về? Ta đau quá..."
Cơ Ninh lắc đầu. giọng điệu bình thân nói lời làm cho lòng người kinh hãi.
"Thái y sẽ không tới."
Hô hấp của Phi Thu ngắn ngủi ngừng một chớp mắt, nàng nhìn về phía Cơ
Ninh, thấy Cơ Ninh rũ mắt nhìn mình, mắt ngọc mày ngài, ngọc cốt nõn nà vẫn
là tiểu công chúa ngày thường khoan dung thiện tâm, nhưng nàng lại cảm thấy,
tựa hồ có chỗ nào không giống nhau.
Cơ Ninh hỏi nàng. "Không bằng cứ tiếp tục tâm sự về vị phu quân kia của
ngươi, nhà hắn ở nơi nào, tên là gì? Có muốn ta giúp ngươi làm chủ hay không,
đưa người xuất giá không?’’
Động tác vuốt ve trên tóc dịu dàng như trước, trên lưng Phi Thu lại đột nhiên
toát ra một đợt lạnh lẽo.
Nàng ta ngừng khóc, dùng ánh mắt sợ hãi tối nay lúc nhìn thấy Tần Diệc nhìn
Cơ Ninh, nàng nơm nớp lo sợ kêu một tiếng, "... Công chúa?"
Lần này Cơ Ninh không trả lời nàng, tiếp tục dịu dàng nói. "Không nói sao?
Vậy ta đoán xem."
Cơ Ninh thu tay lại, chậm rãi đứng lên, "Người nói người đưa thư có phải cùng
họ với ta hay không, tên có một chữ "Chiếu?"
Cơ Ninh nói xong, một thời gian thật dài Phi Thu không lên tiếng, tim nàng ta
đập mạnh và loạn nhịp nhìn Cơ Ninh, tựa hồ không rõ Cơ Ninh làm sao biết
được việc này.
Cơ Ninh đóng cửa sổ lại, chậm rãi nói, "Lúc trước nghỉ mát ở hành cung, ta
thấy Cơ Chiếu và một thị nữ dã hợp trong đêm, ngửi thấy một mùa hun hương
trên người hắn."
Cơ Ninh đưa cánh tay phất lên trước mặt cứng ngắc của Phi Thu, "Ngươi ngửi
đi, chính là loại mùi hương trên xiêm y của ta, ngửi thì cũng không khác biệt
mấy so với các loại khác có phải hay không?"
Cơ Ninh thu tay lại, tiếp tục nói, "Loại hun hương này là do ta tự chính điều chế
thành, toàn bộ Đại Kỳ chỉ có một mình ta sử dụng loại hun hương này, lúc ấy ta
vừa ngửi đã nhận ra được. Ta rất nghi hoặc, kỳ quái trên người Cơ Chiếu tại sao
lại có mùi hương như vậy, về sau lại nghĩ, toàn bộ quần áo của ta đều do ngươi
quản lý, ngoại trừ ta, nghĩ đến chỉ có trên người của ngươi sẽ nhiễm mùi hương
như vậy?"
Phi Thu mở to hai mắt nhìn Cơ Ninh, ánh mắt kia như lần đầu tiên quen
biết nàng: "Công chúa..."
"Ta trở lại phòng, phát hiện ngươi không có ở đây, hỏi thị nữ người đi đâu, các
nàng nói cho ta biết ngươi đi giúp ta nấu nước tắm rửa rồi." Cơ Ninh lắc đầu,
"Nhưng những chuyện khổ cực này, cho tới bây giờ ngươi đều giao cho những
người khác làm, chưa từng tự mình động tay."
Gió đêm lùa vào trong phòng, ánh nến lập loè, Phi Thu như là đột nhiên phục
hồi lại tinh thần, nàng run rẩy vươn tay bắt lấy khung giường, giãy giụa muốn
đứng lên, "Công chúa công chúa, người nghe nô tài giải thích..."
Cơ Ninh đứng ở trước mặt nàng, biểu lộ trên mặt nói không rõ là thất vọng hay
khổ sở nhiều sơn, nàng rũ mắt nhìn Phi Thu, "Ngươi nói đi, ta nghe."
Nhưng Phi Thu nghe xong lời này, lại ngậm miệng im ắng, nàng ta nằm ở đầu
giường, cánh môi lúng túng vài cái, nói chẳng ra lời. Hiển nhiên những điều Cơ
Ninh nói đều là sự thật.
Thật lâu sau, nàng ta mới khô cằn nói ra một câu: "Việc này nô tài cũng không
phải là cố ý giấu giếm người, chỉ là..."
Cơ Ninh cắt ngang nàng. "Ngươi giấu giếm ta, đâu chỉ một chuyện này.
Về sau, trên đường cung bị gặp thích khách. Cơ Chiếu lại biết rõ lộ trình đường
về ta từng phỏng đoán là ai đã để lộ tin tức, nghĩ đến lần kia cũng là ngươi sớm
nói cho hắn biết."
Cơ Ninh nhìn nàng. "Hắn liên hợp người Hồ Quyết ám sát ta, thích khách mượn
cơ hội truyền tin với hắn. Phi Thu, những chuyện này ngươi có hiểu rõ tình hình
không?"
Phi Thu quả nhiên là một lòng nằm ở trên người Cơ Chiếu, vừa rồi nàng ta còn
gia trấn tĩnh, nhưng Cơ Ninh vừa nhắc tới Cơ Chiếu, nàng ta đã lắc đầu thật
mạnh, khóc cầu: "Công chúa, trong này nhất định có hiểu lầm, thế tử yêu
thương công chúa, đối với công chúa như thân muội muội, sao lại nhẫn tâm tổn
thương công chúa, nô tài chỉ là báo cho hắn biết thời gian trở về, còn lại
nô tài không biết.... Nô tài không biết rõ những chuyện khác..."
Nhiều năm tình nghĩa chủ tớ như vậy đối với Phi Thu cũng không phải là không
quan trọng gì, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn Cơ Ninh, dùng cánh tay chống lấy
chuyển đến bên giường, nàng ta không sử dụng được mấy sức lực ở thân dưới,
duy trì không được cân bằng. "Bịch" một tiếng vô lực từ trên giường chật vật
lăn xuống.
Nàng ta cắn chặt môi dưới, chịu đựng không phát ra kêu khóc, nhịn đến trước
mắt mơ hồ trắng một mảnh.
Nàng ta vươn tay bắt lấy áo bào của Cơ Ninh, hữu khí vô lực cầu xin tha thứ
nói, "Công chúa.... Nô tài một lòng hướng về công chúa, nếu nô tài biết người
khác có ý muốn đả thương công chúa, nô tài tuyệt đối sẽ không để lộ ra tin tức...
Niệm nô tài nhiều năm hầu hạ công chúa, cầu công chúa tha cho nô tài..."
Nàng ta nói hỗn loạn, nhất thời nói xạo bản thân không biết rõ tình hình, nhất
thời lại xin Cơ Ninh buông tha nàng.
Cơ Ninh thất vọng nhìn nàng ta, cho tới bây giờ dù tính tình thực sự ôn hòa lúc
này cũng thật sự nổi giận, "Ngươi thật không biết sao? Đợt đi săn mùa thu,
chuyện trong suối nước nóng có phải ngươi nói cho hắn biết hay không? Về sau
Tần Diệc trúng độc hôn mê, ta vào ngục thẩm vấn thích khách tìm phương
thuốc, trên đường về phủ ngươi năm lần bảy lượt giúp Cơ Chiếu thám thính tin
tức thích khách Hồ Quyết khai ra, khi đó, ngươi có nghĩ qua tình cảnh chủ tớ
chúng ta?"
Trong mắt Cơ Ninh hiện lên nước mắt sáng lóng lánh, "Ta đối xử với ngươi
không tệ..."
Phi Thu thấy Cơ Ninh đối với nàng ta cũng không phải là vô tình, nhắc đến
chuyện nhặt được phong thư tình kia, dường như nắm lấy một cây cỏ cứu mạng
cuối cùng, không chịu tỉnh ngộ nói: "Công chúa, công chúa người xem phong
thư này! Phong thư nô tỳ chuyển cho hắn cũng không tiết lộ bất luận tin tức gì
về người! Nô tỳ sẽ không hại người, thế tử cũng sẽ không hại người! Chúng ta
chỉ là lưỡng tình tương duyệt, chúng ta đều là trong sạch... Công chúa minh xét,
công chúa minh xét!"
Cơ Ninh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng ta: "Lưỡng tình tương
duyệt? Đến lúc này ngươi còn nhớ thương Cơ Chiếu sao?! Cơ Chiếu căn bản
không muốn ngươi, hắn chỉ là đang lợi dụng ngươi mà thôi! Nếu như hắn yêu
ngươi, vì sao không đến phủ cầu hôn? Vì sao phải bảo ngươi đêm khuya truyền
tin, ngươi thật sự không rõ sao?"
Phi Thu lại chìm trong giấc mộng si của nàng ta, nàng ta không hề giải thích tội
của mình, mà là si ngốc nhìn Cơ Ninh, lẩm bẩm nói: "Nhưng nếu hắn không
yêu nô tỳ, vì sao lại cùng nô tỳ yêu đương vụng trộm hưởng hoan ái... Muốn nô
tỳ gửi thư tình cho hắn chứ..."
Cơ Ninh nhớ tới sau giờ ngọ ngày ấy Cơ Chiếu nói lời kia, sau khi nàng nhắm
mắt tỉnh táo lại một chút, bèn phá nát ảo mộng của Phi Thu, "Có lẽ là mượn kế
này ly gián ta với Tần Diệc, hoặc là thăm dò ta đối với Tần Diệc rốt cuộc có
mấy phần chân tình. Tóm lại người như hắn vậy, cho dù là đối đãi thật tâm,
ngươi cũng có thể yêu cầu xa vời được mấy phần?"
Nếu Cơ Ninh không biết Cơ Chiếu có chỗ cấu kết với người Hồ Quyết, nghĩ
đến hắn cũng sẽ không biết chút nào mà giẫm vào cái bẫy của Cơ Chiếu, cho dù
Phi Thu nói với Cơ Ninh người nàng ta yêu là Cơ Chiếu, Cơ Ninh cũng chỉ sẽ
coi Phi Thu và hắn chỉ là nhất thời tỉnh mê, cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng sự thật lại không phải như thế.
Cơ Ninh thấy Phi Thu lộ ra biểu lộ thống khổ muôn phần, tại tâm không đành
lòng bèn xoay người: "Chúng ta quen biết nhiều năm, ta sẽ không giết ngươi,
nhưng cũng sẽ không cho thái y tới thăm ngươi. Nỗi khổ nứt xương, tối đa đau
hai đêm sẽ trôi qua thôi, ta sẽ nói cho người khác biết ngươi bởi vì đau đớn khó
nhịn mà chết, nghĩ đến Cơ Chiếu nghe xong, cũng sẽ vào một lúc nào đó, nhớ
tới ngươi một phen cuồng dại."
Dứt lời, Cơ Ninh bỏ mặc Phi Thu trên mặt đất, cũng không quay đầu lại rời khỏi
căn phòng này.
Ngoài cửa Lý ma ma thấy hốc mắt đỏ bừng Cơ Ninh đi ra, vội vàng đưa áo
khoác nhung trong tay choàng lên trên người nàng.
"Công chúa, Phi Thu nàng ấy..."
Tiếng nói bà còn chưa dứt, chợt nghe trong phòng truyền đến thanh âm đồ
sứ ném vụn, theo đó là một câu khản cả giọng "Công chúa, Phi Thu rất xin lỗi
người.’’
Rất nhanh, bên trong yên tĩnh trở lại lần nữa.
Gió đêm lạnh lẽo lướt nhẹ qua hai gò má, Cơ Ninh nhìn mảnh sân nhỏ trống
rỗng, nhắm mắt lại, nói với Lý ma ma: "Theo như quy chế vào chôn cất đi, nói
là bởi vì ốm đau mà chết, làm thể diện chút ít."
Lý ma ma nhìn Cơ Ninh trước mắt như Cơ Minh Phong lúc tuổi còn trẻ, nước
mắt cũng tuôn đầy mặt, bà cung kính cúi đầu, khó chịu nói
"Vâng, công chúa."