Năm ngày sau, đội ngũ sứ giả Hồ Quyết đã bình an tới Dận Đô. Ngày kế tiếp,
Cơ Minh Phong thiết lập một buổi tiệc trưa khoản đãi ở Thanh Hà Viên trong
cung, mời khách từ phương xa đến dùng cơm tẩy trần.
Cơ Ninh thân là công chúa Kỳ quốc, đương nhiên cũng sẽ góp mặt. Nhưng nàng
không nghĩ tới chính là, Tần Diệc cũng ở đây.
Tần Diệc không thích giao tiếp cùng người, vả lại rất ít ra vào Hoàng Cung, Cơ
Ninh ở trong cung hơn mười năm, chưa bao giờ gặp hắn trong cung, đây vẫn là
lần đầu tiên.
Không biết việc an bài chỗ ngồi bữa tiệc này có dụng ý khác hay không. Diệp
Đinh Mục và Cơ Chiếu phân biệt ngồi bên phải và bên trái chỗ ngồi của Cơ
Ninh, đối diện Cơ Ninh lại là một đoàn người sứ giả Hồ Quyết.
Mà sau lưng ở ngoài tầm mắt của nàng, chính là chỗ ngồi của Tần Diệc.
Sau đêm hôm đó, Cơ Ninh cũng chưa từng gặp lại Tần Diệc. Nàng không biết
hắn có trở về tướng phủ hay không, hay là ẩn nấp một chỗ trong phủ công chúa.
Thời gian mà Cơ Ninh đòi Tần Diệc túi tiền của nàng kia, Tần Diệc cũng tránh
mặt nàng, thế nhưng lúc đó tuy rằng Cơ Ninh không thấy bóng dáng Tần Diệc,
nhưng lá cây lung lay trên đỉnh đầu, làn gió bỗng nhiên lướt nhẹ qua bên người,
vẫn luôn nói với Cơ Ninh hắn đang ở bên cạnh.
Nhưng mấy ngày nay lại không như vậy.
Lúc đầu Cơ Ninh cho là mình có thể phát hiện ra hành tung của hắn, hiện tại
mới biết được, với thân thủ của Tần Diệc, nếu như hắn muốn tận lực che dấu
tung tích, nàng sẽ tựa như người mù điếc, nửa điểm cũng không phát hiện được.
Hắn lại trốn tránh mình.
Cơ Ninh nghĩ đến đây liền cảm thấy có chút khổ sở, nhưng nàng lại cảm thấy
như vậy là tốt nhất, bây giờ người Hồ Quyết vào Đại Kỳ, mạng lưới đã rắc khắp
nơi, Cơ Ninh lấy thân làm gương ở chỗ sâu trong tấm lưới, Tần Diệc cách nàng
càng xa sẽ càng an toàn.
Tiệc đã mở chỗ ngồi, sau lưng yên tĩnh đến mức không nghe được một chút âm
thanh nào, Cơ Ninh một thân váy dài màu thiên thanh ngồi chồm hỗm ở bên
trong chỗ ngồi, hơi khẽ cúi đầu, có thể cảm giác được sau lưng ánh mắt nóng
bỏng bức người.
Như thế một tia lửa chói lọi không thể nhìn thấy thiêu rụi cơ thể nàng từ đầu
đến chân, như thể nó sắp đốt cháy một phần da thịt của nàng.
Cơ Chiếu thì ở bên cạnh, vì để tránh cho hắn phát giác ra khác thường.
Cơ Ninh không có bất kỳ trao đổi nào với Tần Diệc, nàng ngẩng đầu bắt buộc
bản thân đặt lực chú ý vào trên người các vị khách phương xa ở đối diện.
Nói đến thú vị, vài tên sử gia đối diện từ nhỏ Cơ Ninh đã gặp một lần, bây giờ
đối phương trên năm mươi tuổi, tóc mai bạc trắng, còn đang bôn ba vì nước
nhà.
Chỉ là Lang Vương quá bảo thủ, lực bất tòng tâm không biết vài tên sứ giả hôm
nay lại dốc sức vì vị lang tử Hồ Quyết nào.
Cơ Ninh phải quan sát cẩn thận, nàng không đổi sắc quét mắt xuống, một lát sau
lại chuyển ánh mắt tới nam nhân từ lúc mở tiệc đến bây giờ luôn không nói
chuyện nhiều của Lang Vương Hồ Quyết, Hạ Lâu Cần, người con thứ ba.
Hắn tóc đen áo trắng, trên mặt đeo một cái mặt nạ khắc hoa văn hình sói tinh
xảo màu trắng bạc, trọn vẹn che hai phần ba bộ mặt hẳn, chỉ lộ ra một chút cái
mũi cao thẳng và hình dáng bờ môi ửng đỏ, cùng với một đôi mắt màu nâu sẫm,
như một dòng suối nhìn không thấu sâu cạn.
Dù đã uống rượu ăn cơm, hắn cũng không tháo mặt nạ xuống.
Mặt nạ hoàn mỹ rất phù hợp với gương mặt hắn, tuy rằng không nhìn thấy dung
mạo, nhưng vẫn có thể từ đường cong mặt nạ thấy rõ được hình dáng bộ
mặt cường tráng của hắn.
Nhưng không giống như đa số người Hồ Quyết chính là, Hạ Lâu Cần tuy rằng
cũng rất cao, lại không quá to con, vả lại màu da của hắn so với người Hồ Quyết
đồng hành phải trắng hơn rất nhiều, không hề giống người quanh năm cưỡi
ngựa săn bắn trong thảo nguyên.
Cơ Ninh phỏng đoán, có lẽ đó là nguyên nhân hắn không giỏi võ nghệ.
Người quan sát Hạ Lâu Cần trong bữa tiệc cũng không ít, nhưng hắn vẫn không
để ý tới, cũng không giao tiếp cùng ai.
Sứ giả đồng hành đứng lên, tay phải xoa vai trái, đối với cung kính hành lễ với
Cơ Minh Phong, thẳng người giải thích nói, "Lâu Cần tộc ta trời sinh không nói
được, mong rằng bệ hạ thông cảm tội im ắng của hắn."
Hạ Lâu Cần cũng đứng dậy theo, thi lễ một cái với Cơ Minh Phong.
Nghe thấy lời này, tiếng nghị luận trong bữa tiệc đột ngột nổi lên, chuyện hòa
thân quan viên đã có nghe thấy, nhưng trong bốn người con của Lang Vương
Hồ Quyết, lại chọn người câm đưa tới đây là có ý gì.
Phản ứng của Cơ Minh Phong ngược lại cực kỳ bình tĩnh, nghĩ đến hẳn lúc
trước sử giả đã nói với bà việc này, giờ phút này nhắc lại chỉ là giải thích cho
quan viên ở đây nghe, hay là ở bên trong buổi hoà đàm này, Hạ Lâu Cần có trời
sinh bị câm hay không cũng không quan trọng.
Cơ Minh Phong hơi hơi xua tay. "Không sao."
Một đại thần trong bữa tiệc mượn cơ hội hỏi, "Vậy xin hỏi sứ giả, Hạ Lâu Cản
nhà người vì sao dùng mặt nạ che mặt, đến mặt cũng không lộ."
Quan viên kia nhẹ cười khẽ một tiếng. "Chẳng lẽ là ngượng ngùng gặp
người khác sao?"
Lời này giống như trêu chọc lại dường như mang theo vài phần địch ý, sứ giả
kia nghe vậy cũng không tức giận, sắc mặt bình thản giải thích, "Đó là tín
ngưỡng của mẫu tộc "A ly tộc" của Lang Cần, từ lúc tám tuổi trở đi, nam nữ
trong tộc đều dùng mặt nạ bạc che mặt, cho đến sau khi thành niên gặp được
người mình hâm mộ mới tháo mặt nạ xuống, tặng mặt nạ cho người thương."
Bộ lạc Hồ Quyết từ tất cả hơn mười bộ lớn nhỏ tạo thành, tín ngưỡng từng bộ
tộc phức tạp ly kỳ, lời giải thích này cũng coi như rõ ràng. Quan viên kia ở xa
xa nâng chén với sứ giả, không có thêm gì nữa.
Cuộc hòa đàm sẽ được tổ chức riêng vào ngày mai, vì vậy không khí trong bữa
tiệc hôm nay khá hài hòa.
Bữa tiệc ăn uống linh đình, nhạc sư đàn vang vũ khúc, vũ nữ xinh đẹp yêu điệu
vũ tay áo tung bay, dáng người phiêu dật duyên dáng, Cơ Ninh ngồi ở đối diện
trước mặt Hạ Lâu Cần, bỗng trông thấy đối phương nhúc nhích rất nhỏ.
Hắn thoáng ngẩng mặt, cặp mắt màu nâu nhạt dưới lớp mặt nạ xuyên qua tiếng
người ầm ĩ cùng mùi rượu trong bữa tiệc rơi vào trên người Cơ Ninh, dường
như đang cẩn thận dò xét.
Trên yến tiệc hầu như không có người nào phát hiện động tác rất nhỏ như vô
tình này của Hạ Lâu Cần, trừ Tần Diệc vẫn một mực quan sát xung quanh Cơ
Ninh.
Tần Diệc mặc dù dự tiệc, nhưng một giọt rượu cũng không dính, nửa mét không
ăn. Đầu hắn vô cùng tỉnh táo, Hạ Lâu Cần chớp mắt một cái nhìn về phía Cơ
Ninh, nhạy cảm nâng tầm mắt nhìn sang.
Không cách nào bỏ qua khí thế lạnh lùng từ sau lưng Cơ Ninh đột nhiên kéo tới,
hóa thành một luồng dao kiếm không thể xuyên thủng vô ảnh bắn về phía Hạ
Lâu Cần, cho dù Hạ Lâu Cần không thể phát hiện, nhưng Cơ Ninh lại bất thình
lình rùng mình một cái.
Diệp Đình Mục cũng đã nhận ra bầu không khí cổ quái này, ông nhìn Cơ Ninh
dưới bàn nhẹ nắm tay, lại nhanh chóng lườm Tần Diệc. Hắn thu hồi ánh mắt,
động tác tự nhiên thả chén rượu nhỏ trong tay ra, đáy chén đụng nhau với cái
bàn, "Cộp" một tiếng vang lên, trong khoảnh khắc này, Cơ Ninh đã phát hiện
khí thể sau lưng thu liễm một chút.
Nàng như có điều suy nghĩ mà quay đầu lại, thấy Diệp Đình Mục dịu dàng nhìn
nàng, trong mắt tràn đầy yêu thương, dường như không biết chút nào về chuyện
này.
Ông ta nhẹ nhàng nói. "Hôm nay làm bánh ngọt tinh tế, hương vị ngọt ngào,
công chúa nếm thử chưa?"
Người nếu đã có phỏng đoán, sẽ không tự chủ được đi tìm chứng cứ phù hợp
với phỏng đoán đó.
Cơ Ninh kinh ngạc nhìn mặt Diệp Đinh Mục, có một cái chớp mắt như vậy,
nàng cảm giác mình dường như đang nhìn vào gương đồng.
Nàng cầm lấy điểm tâm theo như lời Diệp Đình Mục, từ từ ăn một
miếng, mỉm cười bình phẩm nói, "Mùi vị xác thực rất tốt."
Chỉ một câu, Diệp Đinh Mục liền giãn lỏng mày ra.
Trong bữa tiệc người nhiều tại mắt nhiều, thừa tướng một quốc gia cùng công
chúa quá thân cận nhau, sợ sẽ không thoát khỏi miệng lưỡi người đời, Diệp
Đình Mục không nói gì thêm nữa, nhưng khóe miệng vẫn ẩn chứa nụ cười nhỏ
nhẹ, chưa buông rơi.
Qua ba tuần rượu, ca múa ngừng nghỉ, lúc này, Hạ Lâu Cần bỗng
quay đầu dùng động tác tay biểu đạt cái gì đó với sứ thần bên cạnh.
Một lát sau, sứ thần kia đứng lên, cười nói với Cơ Ninh, "Tôn kính Phù Quang
Công Chúa, Lang Cần vì người chuẩn bị một lễ vật, hy vọng người có thể
thích."
Chuyện lấy lòng này có thể nói là trực tiếp bày ra bên ngoài. Cơ Ninh nhìn đối
phương hơi hơi gật đầu.
Mọi người cho rằng Hạ Lâu Cần sẽ cho người trình lễ vật đến trước mặt Cơ
Ninh, không nghĩ hắn thế nhưng lại trực tiếp đứng lên, vượt qua bàn, đi tới chỗ
Cơ Ninh.
Người dự tiệc trước lúc tiến cung đều được cấm quân soát người, bỏ
đi đao kiếm ám khí, vậy nên mọi người cùng không lo lắng Cơ Ninh sẽ bị
thương tổn, nhưng đối với một cử động kia của Hạ Lâu Cẩn, vẫn khó tránh khỏi
có chút kinh ngạc.
Tiếng đàn vang lên lần nữa, Hạ Lâu Cần đi đến trước bàn Cơ Ninh, đầu gối khẽ
cong, không chút do dự quỳ một gối xuống trước mặt nàng.
Hồ Quyết không có đại lễ quỳ lạy, vậy mà Hạ Lâu Cần tựa hồ không cảm thấy
có gì không ổn, dù bọn hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả đối
với lễ tiết Kỳ quốc, cử động lần này đúng là khiến người khác bất ngờ, đến cả
Cơ Chiếu cũng phải ngước mắt nhìn về phía Hạ Lâu Cần.
Hạ Lâu Cần nhìn như không thấy, hắn nhìn qua Cơ Ninh, cổ tay vòng ra tựa như
ảo thuật, dây xích bạc trên cổ tay rung lên. lúc mở lòng bàn tay ra, trên bàn tay
thỉnh lình xuất hiện một một quả Lung Linh Cầu được khắc từ hồng ngọc.
Rất nhỏ, chỉ bằng một nửa nắm tay Cơ Ninh, bàn tay Hạ Lâu Cần khép lại, có
thể hoàn toàn bao quả cầu ngọc trong tay.
Lung Linh Cầu vô cùng tinh xảo, mặt ngoài khắc kiểu dáng văn nước rất chân
thật, kỳ lạ chính là, đỉnh quả cầu ngọc rủ xuống từng chuỗi hạt ngọc, trung tâm
lại có một cây hoa sen sống động như thật, nhẹ nhàng lắc một cái, sợi dây hạt
ngọc vang lên, dường như tiếng nước nhẹ nhàng.
Lung Linh Cầu được điêu khắc thành từ một khối ngọc phỉ thúy màu đỏ tốt
nhất, hoa sen ở trung tâm chỉ có thể điêu khắc thông qua mặt cầu, có thể nói tài
nghệ điêu luyện, đích thực là một lễ vật tuyệt vời.
Hạ Lâu Cần không thể nói, sau khi đưa lễ vật ra cũng không làm gì cả, cứ
không chuyển mắt mà nhìn Cơ Ninh, thấy nàng bất động, còn đưa Lung Linh
Cầu ra mới ngay trước mặt nàng. Đại thần toàn triều đều không hy vọng phát
sinh chiến loạn, nếu như Hổ Quyết thật sự có ý hòa thân, thì bọn hắn tất nhiên là
hy vọng Cơ Ninh có thể thành thân cùng đối phương, dưới mắt, từng ánh mắt
sáng rực rơi vào trên người Cơ Ninh mà ánh mắt nóng rực nhất trong đó như
muốn đốt trụi lưng Cơ Ninh.
Cơ Ninh cố hết sức bỏ qua ánh mắt sau lưng, nàng ngước mắt nhìn về phía Hạ
Lâu Cần, dưới ánh mắt của cả đám người, chậm chạp vươn tay, từ bàn tay Hạ
Lâu Cần cầm lấy Lung Linh Cầu kia.
Rồi sau đó, nàng đứng lên, thi lễ một cái với Hạ Lâu Cần đang quỳ trên mặt đất,
"Phù Quang đa tạ Lang Cần."
Hạ Lâu Cần ngước mắt lên đối với với ánh mắt Cơ Ninh đang cúi xuống, mọi
người trên ghế thấy vậy vui mừng nhướng mày, dường như đã thấy được tương
lai hưng thịnh của Hồ Quyết và Đại Kỳ.
Cơ Chiếu bưng chén rượu lên, mặt như sương lạnh liếc nhìn Tần Diệc, không
đếm xỉa tới nhếch khóe miệng.