Giờ Tý, mây mù màu xám trắng quanh quẩn đầu đường Dận Đô, ánh đèn bên
đường đã tắt, gió mùa đông cuốn qua cành khô lá rụng, trong đêm lạnh yên tĩnh,
một bóng người thân mặc hắc y, bóng dáng cao lớn đầu đội mũ đen xuyên qua
ngõ tối, lặng yên không một tiếng động vào thế tử phủ từ cửa hông.
Trong thư phòng phủ Thế tử, bốn cái giá nến hình hạc ngậm cành sen sừng sững
đặt ở trong góc, mùi thơm dễ chịu từ ngọn nến chậm rãi bay ra, lò than một bên
đang đun nước nóng dùng để pha trà.
Cơ Chiếu ngồi trước bàn, đang rửa sạch chén trà nhỏ, lẳng lặng chờ khách đến
thăm. Tiếng đẩy cửa vang lên, người mặc đồ đen đóng cửa ngồi xuống, hắn gỡ
mũ lộ ra khuôn mặt - Hạ Lâu Cần.
Cơ Chiếu cầm lấy ấm nước đã đun sôi, như là không phát hiện Hạ Lâu Cần,
không quan tâm mà rót nước nóng vào hai chén trà trước mặt, rửa sạch đồ uống
trà.
Hạ Lâu Cần cởi áo đen, cả người lập tức gầy đi một vòng, hóa ra là trong áo
được may thêm lớp vải dày, dùng cái này để che giấu hình thể chân thật bên
trong quần áo.
Hạ Lâu Cần nhìn Cơ Chiếu pha trà từng bước một, đưa chén trà nhỏ đến trước
mặt hắn, mới nghe thấy Cơ Chiếu không đếm xỉa tới nói, "Có việc?”
Cơ Chiếu nói vậy nghe như hai người không quen biết Hạ Lâu Cần nhìn Cơ
Chiếu nhấp một ngụm trà, cùng nâng chung trà lên nếm thử một ngụm.
Sắc vị đậm đặc, là trà ngon.
Hắn duỗi ngón trỏ ra dính lấy nước trà, viết trên bàn: Nếu có thể thực hiện. kế
hoạch cần kéo dài sau một ngày.
Đợi chữ viết khô hết, hắn lại ghi: Hoặc mấy canh giờ.
Cơ Chiếu trông thấy câu trước ngược lại không có phản ứng gì, nhưng câu sau
kia lại làm cho động tác uống trà của hắn ngừng lại một chút hắn ngước mắt
nhìn về phía Hạ Lâu Cần, chưa nói có thể hay không, mà là nhàn nhạt hỏi, "Vì
sao?"
Trong đêm vẫn luôn không yên ổn, giờ Sửu, Tần Diệc và Tiểu Thập Tam nghe
theo mệnh lệnh Diệp Đình Mục quay về biệt viện làm việc, gặp vài tên sát thủ
được nuôi dưỡng trong tướng phủ.
Sát thủ tốp năm tốp ba trở về từ bên ngoài, trên thân nống mùi hương son phấn
nữ nhân, trong đó có một tên dáng người thấp bé đúng là kẻ vài ngày trước tìm
Tần Diệc luận bàn rồi bị hắn đã thương.
Tính cách Tần Diệc quái gở, bản thân có tiểu viện khác, rất ít khi xuất hiện ở
biệt viện của sát thủ.
Năm đó trong một đám đồng thời huấn luyện sát thủ, chỉ có Tần Diệc được
Diệp Đình Mục ưu ái, thực tế bị không ít người căm hận.
Mà tên sát thủ dáng dấp thấp lùn kia chính là một trong số đó.
Hắn dùng tiếng nói ồm ồm như vịt đực trêu đùa, "Ơ. Tần đại nhân, sao hôm nay
lại quang lâm biệt viện chúng ta, sao thế, tiểu công chúa của ngươi không muốn
ngươi nữa, đuổi ngươi ra ngoài rồi hả?"
Chuyện Tần Diệc sau khi bị thương ở trong núi đã cư trú một đoạn thời gian dài
trong phủ công chúa không tính là bí mật, chuyện đêm đó đả thương thị nữ của
công chúa rồi đột nhiên bị Cơ Ninh đuổi ra ngoài cũng không phải là bí mật.
Gã lùn hôm nay từ chỗ huynh đệ nghe nói việc này, đương nhiên sẽ không bỏ
qua cơ hội trêu đùa Tần Diệc.
Trừ lúc đi tới võ trường so tài, các sát thủ không được một mình động thủ với
nhau, vậy tên gã lùn trêu chọc hẳn cũng không sợ hãi.
Tần Diệc không để ý, giống như kẻ điếc tiếp tục đi ra ngoài.
Tiểu Thập Tam vốn định mắng lại một câu thô tục. nhưng nhìn bóng lưng Tần
Diệc lựa chọn nén giận.
Gã lùn kia thấy Tần Diệc không đếm xỉa đến bản thân, "Phun" một tiếng, nhìn
chằm chằm vào bóng lưng của hắn lên tiếng vũ nhục. "Sao nào, là cái đồ dưới
háng ngươi mềm nhũn hầu hạ công chúa không tốt, hay là cái động phía dưới
công chúa bị lỏng rồi kẹp không chặt..."
Tiểu Thập Tam bỗng dừng bước, đang chuẩn bị mở miệng, còn chưa xoay
người, chợt nghe thấy thanh âm phía sau đột nhiên ngừng lại, chốc lát, đột nhiên
phát ra một tiếng hét thảm.
"A’’
Khuôn mặt người nọ dữ tợn quỳ trên mặt đất, mà Tần Diệc mới vừa rồi còn
cách hơn mười bước lại chẳng biết lúc nào đã phi thân đứng ở trước mặt hắn,
rút kiếm ra xẹt ngang cái thứ đồ dưới háng hắn.
Máu tươi ồ ạt từ dưới người hắn chảy ra, sắc mặt hắn trắng bệch xoay người
quỳ trên mặt đất, đau đến toàn thân đổ mồ hôi.
Huynh đệ đồng hành cùng hắn thấy vậy, sắc mặt sợ hãi nhảy ra sau cách xa Tần
Diệc một thân sát khí.
Tần Diệc không thay đổi sắc mặt nhìn gã đàn ông nằm rạp trên mặt đất, "Nhắc
đến nàng ấy một chữ nữa, ta sẽ cắt cái đồ đó của người xuống nhét vào yết hầu
ngươi."
Nếu dựa theo tính nết của Tần Diệc trước kia ra tay không biết nặng nhẹ, thử đồ
đó của gà lùn kia hiện tại hẳn đã rơi xuống đất, nhưng có lẽ trải qua chuyện
thích khách Hồ Quyết trả thù, bây giờ Tần Diệc cũng học được ba phần lưu
tình.
Gã lùn mặc dù bị thương nặng, nhưng cứu chữa thêm, miệng vết thương còn có
thể khép lại, chỉ là có thể lưu lại di chứng hay không, thì không thể nói trước
được.
Gã lùn bịt vết thương cầm máu, chịu đựng một hồi, thần tinh vốn còn thống khổ
lại cố cười ra một cái sau đó lại thỉnh thoảng lên tiếng bật cười, như là nhìn thấy
hình dạng Tần Diệc so với hắn giờ phút này càng thống khổ hơn.
Tiểu Thập Tam thấy vậy cũng nhíu chặt lông mày, sắc mặt lo lắng nhìn Tần
Diệc, "Chẳng trách gã lùn kia kiêu ngạo như vậy, bởi vì nếu sát thủ tướng phủ
lén lút ẩu đả với nhau, vô luận là ai đều phải bị phạt hai mươi roi.’’
Mà roi này, đương nhiên không phải là roi bình thường.
Địa điểm lĩnh phạt ngay tại võ trường, gã lùn đã được băng bó miệng vết
thương, đang ngồi ở một bên chờ Tần Diệc bị phạt.
Hình phạt là từ một người bất kỳ trong phủ động thủ, bởi vì vô luận là ai động
thủ, đều có chuyên gia ở bên giám sát, nếu là đánh nhẹ, sẽ bị đánh lại roi khác.
Đêm đen kịt, không khí rét lạnh, Tiểu Thập Tam nhìn Tần Diệc mình trần quỳ
gối trên võ trường, từ trong tay người giám sát nhận lấy roi sắt nặng trịch.
Roi dùng để phạt trong tướng phủ không như roi bình thường, nó được chế tạo
từ sắt cứng, trên roi có thêm gai sắt nhọn, đánh xuống một roi sẽ khiến toàn
thân run rẩy, rách da chảy máu. Lúc sờ lên gai nhọn dày đặc trên thân roi còn
mang theo cả thịt nát, mấy chữ máu thịt mơ hồ nửa điểm không hề giả.
Máu người nhiễm trên thân roi này không biết có bao nhiêu, cầm vào tay là có
một luồng hàn ý âm lãnh khiếp người, lúc Tiểu Thập Tam trẻ tuổi khí thịnh
cũng từng chịu qua sự rét lạnh của chiếc roi này, biết rõ uy lực của nó, lúc đó bị
đánh hai mươi roi, đã cách vài năm rồi, trên lưng bây giờ vẫn còn mười bảy dấu
roi.
Gã lùn thấy Tiểu Thập Tam chậm chạp không động thủ, đắc ý cười nói. "Đánh
đi! Không nỡ động thủ à? Bằng không thì ta tới giúp ngươi nhé?"
Tiểu Thập Tam phẫn nộ trừng mắt liếc hắn một cái, hận không thể xông lên cắt
bỏ cái đồ vật được hắn gói kỹ kia.
Nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi.
Hắn nhìn Tần Diệc lưng thẳng tắp quỳ trên mặt đất: "Lão đại, ta bắt đầu đây."
Hắn nhắc nhở, "Cây roi này đánh người cực đau, người kiên nhẫn một chút."
Tần Diệc không lên tiếng, Tiểu Thập Tam chỉ nghĩ là hắn cam chịu.
Tiểu Thập Tam không dám chần chừ, giờ cây roi lên, dùng đủ ba phần lực đánh
xuống.
Sức mạnh của người tập võ vượt xa với người thường, lực Tiểu Thập Tam lớn
vô cùng, trút xuống ba phần lực cũng đủ đánh ngã một người bình thường.
Đầu roi xoay múa trong không trung. "Roẹt" một tiếng mãnh liệt rơi vào trên
lưng căng đầy cơ bắp của Tần Diệc, một vết roi ngang đỏ thẫm hiện ra trên
lưng, một thoáng sau, vệt máu chằng chịt thấm ra từ dưới da, hợp thành từng
dòng máu nhỏ chảy từ phần lưng xuống.
Mà Tần Diệc lù lù bất động, không thốt một tiếng nào.
Người giám sát thản nhiên nói, "Một."
Tiểu Thập Tam không đành lòng tránh mắt, lần nữa giương roi phạt lên.
Roi sắt mang theo gió lớn, không ngừng rơi vào trên người Tần Diệc, gã lùn
quái gở cười nhạo nói, "Sướng chưa, Tần đại nhân? Một kiếm này có đáng
giá?”
Hắn nhìn có chút hả hê cười to nói, "Tất cả mọi người đều là đồ vật thấp hèn bò
ra từ trong bùn lầy, ngươi trèo lên cành cao, có phải đã cho là mình không giống
vật? Người ta cao quý chính là..."
Gà lùn bị một kiếm của Tần Diệc ám ảnh, thanh âm hắn dừng lại, nuốt hai chữ
công chúa vào yết hầu, cười lạnh một tiếng, "Cho dù là trai lơ, ngươi cũng phải
nhìn xem bản thân xứng xách giày cho người ta hay không."
Người giám sát là sát thủ thế hệ trước, ít có được sống đến bốn mươi năm mươi
tuổi, nàng ta nhẹ liếc qua gà lùn đang nhao nhao không ngừng như một con khỉ,
cảnh cáo, "Chớ có lên tiếng."
Nàng ta quay đầu, tâm lặng như nước nhìn Tần Diệc đang chịu phạt trước mặt,
tiếp tục đếm: "Mười sáu."
Đợi đánh xong hai mươi roi, Tần Diệc đã là đầy người mồ hôi nóng, trên lưng
da tróc thịt bong, máu loãng thấm ướt một vòng quần áo đã nát bấy trên lưng.
Người giám sát thấy hình phạt chấm dứt, đang muốn thu hồi roi, nhưng Tần
Diệc lại nói với Tiểu Thập Tam, "Còn có ba mươi roi."
Tiểu Thập Tam sửng sốt, gã lùn cùng ngây ngẩn cả người, đến lão sát thủ cùng
lộ ra thần sắc mấy phần nghi hoặc không hiểu.
Ba mươi roi hiển nhiên cũng không phải là quy định trong phủ, mà là bản thân
Tần Diệc Muốn lĩnh phạt.
Lão sát thủ bình tĩnh trở lại rất nhanh, việc này không có ở trong chức trách của
nàng, nàng mặt không chút thay đổi nói, "Dùng hết rồi trả roi về."
Nói xong rời khỏi nơi đây.
Tiểu Thập Tam khó hiểu ba mươi roi trong miệng Tần Diệc là bởi vị gì mà đến,
nhưng thần sắc Tần Diệc lại nghiêm túc quỷ bất động, rất có tư thế nếu Tiểu
Thập Tam không động thủ hắn sẽ tự mình làm.
Trên lưng hắn vốn đã có tổn thương, tùy tiện cử động chỉ làm vết thương nặng
hơn. Tiểu Thập Tam nắm roi, vội la lên, "Làm gì còn ba mươi roi nào nữa, lão
đại bị thương đến hồ đồ rồi?"
Tần Diệc chỉ nói, "Đánh."
Gã lùn kia nghe thấy lời này lộ ra biểu lộ so với Tiểu Thập Tam còn cổ quái hơn
hắn cau mày, ánh mắt quái dị nhìn Tần Diệc, như là đột nhiên phát hiện Tần
Diệc là một tên điên không có đầu óc, căn bản không phải người bình thường
đầu óc sáng tỏ.
Nhưng hắn đồng thời cũng ý thức được, kẻ muốn tự trừng phạt bản thân không
muốn sống như vậy, căn bản không phải là người hắn có thể hiểu được.
Hắn hùng hùng hổ hổ đứng lên, không còn hứng thú tiếp tục xem Tần Diệc,
chậm rì vịn tường trở về.
Tiểu Thập Tam nhìn gã lùn rời đi, còn đang khuyên nhủ, "Lão đại, đứng lên đi
đánh tiếp mười roi nữa, người bỏ cũng không bò dậy nổi."
Tần Diệc vươn tay với Tiểu Thập Tam, "Roi."
Tiểu Thập Tam biết tính tình hắn nói một không nói hai, nào dám đưa roi cho
hắn.
Nếu Tiểu Thập Tam dùng ba phần lực, bản thân Tần Diệc có thể dùng đến bảy
phần.
Hắn nắm cây roi không buông, "Lão đại!?"
Tần Diệc từ từ nhắm hai mắt ngồi chồm hỗm ở trong viện, trong đầu nhớ lại
dung mạo xinh đẹp đáng thương bất lực khóc lóc của Cơ Ninh trong rừng lá
phong ngày đó, cắn chặt răng.
Hắn chau mày, "Đánh!"
Tiểu Thập Tam cam chịu chửi bới một tiếng, không đành lòng nhìn lưng Tần
Diệc chồng chất vết thương, đành phải kiên trì đánh xuống.
Vẫn là trọn vẹn ba phần lực, roi sắt đầy gai đánh từng cái từng cái xuống tấm
lưng không thấy mấy thịt của Tần, chảy ra máu tươi nhuộm đỏ roi sắt.
Máu tươi theo quỹ đạo của cây roi rơi vãi trên mặt đất, chảy vào lòng bàn tay
Tiểu Thập Tam, dinh dính làm cho lòng người kinh hãi.
Roi sắt đánh vào trên người như nặng ngàn cân, lúc chịu đựng được đến roi thứ
41, Tần Diệc chợt ngã về phía trước, dựa vào một tay chống lên phía trước mới
không chật vật ngã xuống.
Mồ hôi lạnh thuận theo cái trán nhỏ xuống như mưa, hắn chậm một lát, thu tay
lại, quỳ thẳng, khàn giọng nói với Tiểu Thập Tam, "Tiếp tục."
Lại chín cây roi chấm dứt, môi Tần Diệc trắng bệch, đầy người mồ hôi lạnh,
trên lưng càng là một mảnh mơ hồ, thậm chí có thể trông thấy thịt nát bắn ra
bốn phía.
Tiểu Thập Tam vội vàng ném cây roi dính đầy thịt nát máu tươi, cầm lấy vải gạt
và thuốc trị thương chuẩn bị lúc trước, hốc mắt đỏ lên giúp Tần Diệc băng bó.
Thuốc trị thương rắc trên lưng, lại bị máu không ngừng tràn ra cuốn đi, sáu bảy
bình thuốc trị thương dùng không đủ, đúng là đến máu cũng ngăn không được.
Tiểu Thập Tam quấn vải gạt quanh người Tần Diệc, một tầng vải mỏng đắp lên
rất nhanh đã bị máu tươi ướt nhẹp, một tầng lại một tầng, quấn trọn vẹn bốn
năm tầng mới miễn cưỡng cầm máu.
Nếu là người bình thường, bị đánh hai mươi rồi đã là một thi thể, vậy mà hắn
chịu tận năm mươi roi.
Tiểu Thập Tam lo lắng nói, "Roi sắt này nặng chừng hơn hai mươi cân, mặc dù
bây giờ đã băng bó ngoại thương, nhưng hơn phân nửa gân cốt bị hao tổn
nghiêm trọng, sau khi hồi bẩm đại nhân, cần tìm lang trung nhìn xem..."
Tiểu Thập Tam nói liên miên cằn nhằn, Tần Diệc chỉ nghe không nói chuyện,
như là đã không còn khí lực lên tiếng.
Hắn nhìn qua lên khoảng không trước mặt, lau đi máu tràn ra khóe miệng, mặc
xong xiêm y, lấy kiếm chống đỡ, chậm rãi đứng lên.
Tiểu Thập Tam trơ mắt nhìn hắn lảo đảo bước, suýt nữa đứng không vững té
xuống.
Đợi dừng một hồi lâu, hắn mới lê chân, như không có việc gì tiếp tục đi lên phía
trước, nhưng bước đi so với ngày thường nặng nề hơn không chỉ một nửa.
Bóng đêm mơ hồ, Tần Diệc một thân hắc y, Tiểu Thập Tam nhìn không thấy
xiêm y hắn bị mồ hôi và máu thấm ướt, nhưng gió đêm thổi qua, đã có thể ngửi
được mùi máu tanh xua không tan trên cả người hắn.
Dường như cả người vừa mới ngâm qua trong bồn máu đậm đặc.
Tần Diệc quay về tướng phủ rửa mặt, thay đổi một thân xiêm y sạch sẽ, mới đi
thư phòng gặp Diệp Đình Mục.
Hôm nay hắn đến chậm một khắc, mặc dù Diệp Đình Mục cảm thấy kỳ quái,
thực sự không hỏi nhiều, nói ngay vào điểm chính, "Hôm nay giờ Tý, trong tửu
lâu sứ giả Hồ Quyết nghỉ lại có người ra ngoài, tiến vào trong phủ Cơ Chiếu,
còn không biết thân phận người nọ, ngươi hãy đi dò tra tình huống."
Tần Diệc xoay người chắp tay, đang muốn lên tiếng, không ngờ trong lúc vận
động liên lụy đến miệng vết thương trên lưng, hắn nhíu mày nuốt xuống máu
tươi tanh nóng trong cổ họng, thanh âm trầm khàn, "Vâng."
Hắn đang muốn rời đi, nhưng Diệp Đình Mục lại cọt hắn lại, "Đợi một chút."
"Nghĩa phụ còn có gì phân phó?"
Diệp Đình Mục gấp quyển sách trong tay lại, giương mắt nhìn hắn, chậm rãi
nói, "Hôm qua ta gặp được Tiêu Lâm Bắc cấm quân thống lĩnh, hắn nói cho ta
biết, trong cung mấy ngày trước đây, ngươi truyền ý chỉ Cơ Ninh, bảo cấm quân
ngăn lại đường tới rừng lá phong, rồi chỉ đồng ý cho mỗi mình Hạ Lâu Cần qua,
là nguyên nhân gì?"
Diệp Đình Mục hỏi như vậy, hơn phân nửa là đã nhận ra ý chỉ phong đường là
do Tần Diệc truyền giả.
Trong thư phòng yên tĩnh, Tần Diệc trầm mặc không nói, hắn đáp không được.
Có thể nói cái gì, đố kỵ? Nổi điên? Muốn Hạ Lâu Cần gặp được việc đó, biết
bên người công chúa Đại Kỳ không chỉ có một mình hắn.
Diệp Đình Mục cũng không ý định biết rành mạch, hẳn buông bút lông, thản
nhiên nói, "Chuyện đã chấm dứt, tự mình đi lĩnh hai mươi roi."
Diệp Đình Mục không biết Tần Diệc đã tự nhận phạt ba mươi roi, Tần Diệc
cũng không hề không đề cập tới, chỉ rủ mắt xuống, không hề có một câu oán
hận tiếp nhận trừng phạt, "Vâng."
Rồi sau đó giẫm lên bóng đêm không thấy ánh sáng, đi ra khỏi tướng phủ.