Giờ Tý, tại phủ Thế tử.
Lúc Hạ Lâu Cần báo cho Cơ Chiếu biết nguyên nhân hắn muốn lùi kế hoạch lại,
Cơ Chiếu cầm chén trà nhỏ, bình tĩnh nhìn hắn nửa ngày, rồi sau đó khó có thể
tin mà cười một tiếng.
Cơ Chiếu buông chén trà, khép lại tay áo rộng, như cảm thấy những lời hắn ta
nói hoang đường đến mức làm cho người khác bật cười, hỏi lại một lần nữa,
"Ngươi nói cái gì?"
Vệt nước trên bàn còn chưa khô, Hạ Lâu Cần hơi hơi nhíu lông mày, khẽ nâng
cằm, ý bảo Cơ Chiếu xem chữ trên bàn.
Chữ kia tuy là được viết tay, thực sự có thể thấy được lực đạo mạnh mẽ, đầu bút
lông phiêu dật, nghĩ đến hẳn là Hạ Lâu Cần thường dùng phương pháp này trao
đổi cùng người khác, nhưng nội dung của chữ lại hoang dâm vô độ, khiến người
đọc xấu hổ.
Bốn chữ to lộ ra dưới ánh nến lập lòe, những chữ hắn ghi trên bàn chính là: Ta
muốn với ngủ nàng ta.
Hạ Lâu Cần hiển nhiên cũng không biểu hiện được nhẹ nhàng đôn hậu, trời
quang trăng sáng như lúc hắn ở trước mặt người khác.
Cơ Chiếu yên tĩnh một lát, bỗng nhiên nhếch khóe miệng, cười lạnh nói,
"Ngươi tận mắt nhìn thấy mẫu thân ngươi đã chết dưới trường thương của Cơ
Yến Thanh, thề phải giết Cơ Ninh khiến cho Cơ Yến Thanh cũng nếm thử đau
khổ mất đi người thân, bây giờ ngươi lại nói với ta muốn ngủ với nàng?"
Vẻ mặt Hạ Lâu Cần bướng bỉnh nhìn Cơ Chiếu, giống như là cảm thấy lần này
bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của Cơ Chiếu thập phần dối trá, hắn dính nước trà
ghi trên bàn: Ngươi không muốn sao? Thế tử dám nói ngươi đối với công chúa
khuynh quốc khuynh thành kia không có nửa điểm ham muốn không an phận
sao?
Cơ Chiếu giống như là bị người chọc thủng suy nghĩ, vẻ mặt như trời tháng sáu
đột nhiên trở nên âm trầm.
Hạ Lâu Cần bỏ qua sắc mặt khó coi của Cơ Chiếu, tiếp tục ghi: Nếu không phải
nhờ ngươi tương trợ, người của ta cũng không thể tiếp cận được công chúa Đại
Kỳ của các ngươi. Nhưng ta vẫn cảm thấy kỳ quái, cộng mấy lần ám sát trù tính
với ngươi, đúng là đến một sợi tóc Cơ Ninh cũng không bị thương. Cho dù bên
người nàng có một thị vệ võ công tuyệt đỉnh, cũng không nên thất bại triệt để
như thế.
Hạ Lâu Cần trêu tức cười cười với Cơ Chiếu, không chờ vệt nước khô hết, trực
tiếp lấy tay áo lau khô mặt bàn, viết rất nhanh: Tâm người chưa đủ tàn nhẫn,
ngươi không phải người Cơ gia.
Hạ Lâu Cần nói trúng tim đen chỉ ra khuyết điểm của Cơ Chiếu: Nếu như tâm
của người thật sự ngoan độc, trợ một phần lực từ bên trong, trận ám sát từ hành
cung quay về thành Dận Đô kia, Cơ Ninh hẳn nên chỉ còn là một thi thể, ít nhất
cũng sẽ không bình yên vô sự trở lại Dận Đô. Mà người có thể đăng vị hoàng
trữ Đại Kỳ sẽ chỉ còn lại Cơ Yến Thanh ở phía xa biên cương. Đến lúc đó ngươi
cùng ta nội ứng ngoại hợp, chiến loạn một chỗ, Cơ Yến Thanh nhất định sẽ
chinh chiến sa trường, căn cơ Đại Kỳ vừa loạn, thì sẽ mọc sự cố lan tràn.
Cơ Chiếu nhíu lông mày nhìn chằm chằm vào chữ nhỏ viết ngoáy dày đặc trên
bàn, hồi lâu không lên tiếng, tâm trạng rất là kỳ quái, cũng không thẹn quá hoá
giận, ngược lại giống như là lâm vào trầm tư nào đó.
Kế hoạch nguyên bản của hai người là vào ngày đại hôn làm loạn Dận Đô, chờ
Hạ Lâu Cần và Cơ Ninh vào động phòng, rượu qua ba tuần khách khứa say sưa
mới động thủ, cũng chưa chắc không thể.
Hạ Lâu Cần biết điểm này, cho nên mới dám suồng sã đề xuất yêu cầu như thế
với Cơ Chiếu.
Hắn nhớ tới chuyện chứng kiến ở rừng lá phong ngày ấy, bên tai tựa hồ lại vang
lên thanh âm Cơ Ninh đáng thương khóc ngâm cầu xin. Hắn cũng không sa vào
tình dục nam nữ, nhưng ngày ấy chứng kiến, lại khiến hắn sinh ra suy nghĩ dâm
uế.
Hắn viết: Ta muốn nếm thử tư vị tiểu công chúa nũng nịu kia, trông nàng xinh
đẹp như vậy, bộ dạng khóc lóc cầu người trên giường cũng nhất định rất mỹ
diệu.
Hắn chậm chạp viết: Người thế tử không dám đụng vào, vậy để cho ta thay
ngươi nếm thử.
Cơ Chiếu ngẩng đầu, bỗng nhiên khẽ "Xùy" một tiếng, hắn nâng chung trà, giơ
trà nóng lên dội trên bàn, nước chảy tứ tán văn tự trên bàn đều biến mất.
Hắn lắc đầu, rủ chén trà lưu ly xuống sau đó ném vào bên trong khay trà, chậm
rãi nói. "Ngươi không nên nói với ta là muốn ngủ với Phù Quang, mà nên thề
nói muốn giết nàng."
Hắn nhướng lông mày nhìn về phía Hạ Lâu Cần. "Lại càng không nên nhiều lời,
nói cho ta biết những thứ này."
Tâm trạng Cơ Chiếu thình lình bình tĩnh trở lại, tâm tính biến hóa có thể nói
không hề có dấu hiệu, Hạ Lâu Cần sinh ra nghi kỵ viết: Cho dù biết rõ thì như
thế nào, ta cũng không phải là chính nhân quân tử của Đại Kỳ các ngươi, sau đó
trở thành tội nhân vạn người phỉ nhổ, cũng không cần một thanh danh tốt.
Chẳng lẽ ngươi muốn đổi ý, vạch trần hết thảy? Mối thù của mẹ ta không được
báo, chẳng lẽ mối thủ phủ An vương của ngươi diệt môn cũng không…
Hạ Lâu Cần ghi đến chuyện này, đầu ngón tay đột nhiên ngừng động tác, hắn
như là đột nhiên nhận ra được gì đó, phản ứng gay gắt lại.
Sắc mặt Hạ Lâu Cần nghiêm túc ngẩng đầu lên con mắt nhìn về phía Cơ Chiếu,
quả nhiên, thấy Cơ Chiếu lấy một ánh mắt bình tĩnh khiến lưng người phát lạnh
theo dõi hắn.
Hắn đã biết.
Hạ Lâu Cần kinh hãi.
Hạ Lâu Cần đang muốn đứng lên rồi lại phát hiện tử chi mình như nhũn ra đúng
là đã dần dần mất đi khí lực. Nhưng hắn ngay cả mình trúng chiêu như thế nào
cũng không biết.
Hắn vô thức đặt ánh mắt lên chén trà nhỏ trước mặt. hai chén trà nhỏ cùng được
dùng nước nóng súc, pha trà ngay dưới mí mắt hẳn hẳn không nên có vấn đề gì.
Một luồng gió đêm lướt nhẹ qua đèn cây hoa mai âm u vào mũi, hắn bỗng nhiên
kịp phản ứng, nhìn về phía ngọn nến tử giác trắng noãn trong thư phòng.
Hắn nhìn chằm chằm vào động tác Cơ Chiếu, thấy đối phương đứng lên, bóng
dáng u ám như một miếng vải đen chụp xuống từ trước người hắn.
Cơ Chiếu cầm lấy cây quạt ngọc cốt trên bàn, bình tĩnh nói. "Ngươi có thể giết
Phù Quang, nhưng không nên muốn nàng."
Hắn dừng một chút, nở một tiếng cười giống như tự giễu, "Lại cảng không nên
nói quá nhiều."
Thần sắc Hạ Lâu Cần hồi hộp nhìn Cơ Chiếu, trên mặt viết rõ ràng một câu:
Nếu như ngươi giết ta, mình cũng không sống được!
Nhưng hắn căn bản không nghĩ tới Cơ Chiếu là một tên điên chính cống
tối nay đã bị trùng kích, căn bản không quan tâm sinh tử. Cơ Chiếu nói, "Độc
tính ngọn nến nảy yếu ớt, bỗng nhiên hít phải thân thể sẽ mềm vô lực trong một
đoạn thời gian ngắn, nghỉ ngơi một lát là hết. Nhưng đối người nhiều năm bị
độc tính xâm hại như ta đây, vốn sẽ sống không lâu."
Hắn không sao cả cười cười. "Ta cố ý sai người chế tạo ngọn nến này bản thân
cũng không muốn sống lâu hơn."
Hạ Lâu Cần làm sao cũng không nghĩ tới Cơ Chiếu lại thực sự động tâm, mắt
hắn lộ ra ý sợ hãi, hé miệng, dùng khẩu hình nói: Tên điên.
Cơ Chiếu cũng không để ý tới, ánh nến tung bay, hắn chuyển cổ tay một cái,
cành nhọn của ngọc cốt đột nhiên sinh ra một loạt lưỡi dao, động tác hắn nhanh
chóng chống lưỡi dao lên yết hầu Hạ Lâu Cần, Hạ Lâu Cần giơ tay lên nắm chặt
cánh tay Cơ Chiếu, nhưng giờ phút này khí lực của hắn lại căn bản không đủ để
ngăn cản.
Cơ Chiếu vừa hơi dùng lực, lưỡi dao sắc bén ép vào cắt đứt da đâm vào máu
thịt yết hầu, từ bên trái ngang qua, trong thần sắc thống khổ của Hạ Lâu Cần,
chậm rãi cắt cổ họng của hắn.
Cơ Chiếu đâm vào rất sâu, cắm toàn bộ ba tấc lưỡi đao vào yết hầu Hạ Lâu Cần,
nhưng mà lại cắt rất chậm, tựa hồ vì muốn thưởng thức biểu lộ thống khổ vì sắp
chết mà hối hận của Hạ Lâu Cần.
Cơ Chiếu lạnh lùng điên cuồng nhìn hắn, nhẹ nhàng nhếch một bên khóe miệng,
"Ngươi không nên lắm miệng."
Hạ Lâu Cần ngã vào trên mặt ghế, tử chi vô ý thức bắt đầu run rẩy, bọt máu
tuôn ra từ trong miệng hắn, chợt nghe "Phốc" một tiếng, lưỡi đao tựa hồ tách rời
mạch máu trong yết hầu hắn ra, dòng máu nóng hổi mãnh liệt tung toé phun ra.
Cơ Chiếu không hề có ý định tránh né, mặc kệ máu huyết phun ra từ trong cơ
thể Hạ Lâu Cần, đến cả trong đôi mắt hắn cũng đầy máu tanh.
Hắn thu lại vui vẻ, rút cánh quạt ra từ cổ của Hạ Lâu Cần lúc này đã không còn
giãy giụa. sau đó ngồi xuống.
Hạ Lâu Cần mở to hai mắt, sắc mặt dữ tợn ngã vào trong ghế, hắn đại khái chưa
bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ chết trong tay Cơ Chiếu cũng có mối huyết hải
thâm như mình mà Cơ Chiếu đoán chừng cũng không nghĩ tới mọi chuyện sẽ
phát triển cho tới hôm nay.
Cơ Chiếu không để ý tới nhiệt độ cơ thể Hạ Lâu Cần. cũng không có ý cho
người đến xử lý, hẳn cầm lấy một cái khăn trắng, chậm rãi lau ra máu đen trên
tay, rút ra một phong thư xinh đẹp, nhấp bút viết thiếp mời.
Sáng sớm, Cơ Ninh nhận được một thiếp mời Cơ Chiếu đưa tới.
Hỗn sự của Cơ Ninh và Hạ Lâu Cần sắp tới vì ngăn ngừa người bên cạnh nghi
ngờ, đã mấy ngày chưa từng ra ngoài. Trong thiếp mời của Cơ Chiếu ghi hắn vì
đại hôn Cơ Ninh đã chuẩn bị một phần đại lễ không biết có hợp tâm ý nàng hay
không, mời nàng đến phủ thể từ đánh giá trước.
Nếu cự tuyệt, Cơ Ninh sợ làm Cơ Chiếu sinh nghi ngờ vực nàng phát hiện ra kế
hoạch của bọn hắn, vì vậy nàng dùng qua điểm tâm, liền ra cửa.
Từ sau hôm đó, Tần Diệc cũng không xuất hiện ở trước mặt Cơ Ninh nữa,
những ngày này chịu trách nhiệm bảo hộ Cơ Ninh vẫn luôn là Tiểu Thập Tam.
Sáng sớm, trên đường cũng không có nhiều người, Tiểu Thập Tam theo Cơ
Ninh đến phủ thế tử, hắn nhìn lên cửa phủ màu son trước mặt, cau mày nói,
"Công chúa. ta cảm thấy được có chút không đúng."
Cơ Ninh xuống xe ngựa hỏi hắn. "Không đúng chỗ nào?"
Tiểu Thập Tam trầm tư nói. "Nói không ra, cảm giác quá an tĩnh."
Cơ Ninh cũng mơ hồ cảm thấy kỳ quái ở đâu, nhưng nàng nghi ngờ đó chỉ là ảo
giác của mình mà thôi. Mưa gió sắp tới, trong khoảng thời gian này hẳn là thời
điểm an phận nhất của đối phương.
Cơ Ninh nói. "Thế từ phủ xưa nay đã như vậy, yên tĩnh đến mức dường như
không nghe được tiếng gió."
Vào phủ thế tử. gã sai vặt dẫn đường cung kính nói với Cơ Ninh, "Điện hạ, thế
tử ở thư phòng chờ người, nô không tiện tiến đến."
Hắn dứt lời, mắt nhìn Tiểu Thập Tam, do dự nói. "Phiền vị đại nhân này..."
Phòng ngủ, phòng đọc sách, những khu vực quan trọng như vậy bình thường sẽ
không cho người ngoài tiến vào. Cơ Ninh hiểu rõ. Nàng nói với Tiểu Thập Tam,
"Ta đi một chút, ngươi cử ở chỗ này đợi ta đi."
Tiểu Thập Tam nhíu mày, "Nhưng công chúa, lão đại đã bảo ta lúc nào cũng
phải ở bên cạnh người."
Nói đến Tần Diệc, Cơ Ninh sợ run trong một chớp mắt, nhưng rất nhanh, sắc
mặt nàng lại như thường cong khóe miệng, giống như trêu đùa nói với Tiểu
Thập Tam: "Ta ở ngay tại phủ thế tử, có thể xảy ra chuyện gì, ngươi lo lắng quá
mức rồi, nếu một nén nhang không thấy ta đi ra, tới tìm ta là được."
Cơ Ninh đã lên tiếng, Tiểu Thập Tam mặc dù lo lắng, nhưng vẫn đành phải bất
đắc dĩ đáp, "Vâng."