Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 47

Gã sai vặt dẫn Cơ Ninh đến cửa sân liền rời đi, Cơ Ninh đẩy cửa ra, trông thấy

Cơ Chiếu đang ở trong sân đợi nàng.

Hắn nhìn Cơ Ninh, mỉm cười chào đón, "Sao Phù Quang tới muộn như vậy?

Làm ta đợi thật lâu."

Cơ Ninh ngẩng đầu cực kỳ nghiêm túc ngắm nhìn sắc trời, "Chậm đâu, ta vừa

đọc xong thiếp mời đã ra cửa, không trì hoãn một khắc nào."

Nàng vẫn cười như cũ, đi về hướng hắn. "Thế tử ca ca, lễ vật của ta đâu?"

Nói không rõ là chân tình hay là giả ý, lúc Cơ Chiếu đối mặt với Cơ Ninh dù

sao vẫn là đầy mặt vui vẻ. Hắn nắm tay Cơ Ninh như lúc còn bé, dắt nàng chậm

rãi đi đến thư phòng: "Đêm qua đã bắt đầu chuẩn bị rồi, không thể chờ đợi được

muốn cho ngươi xem xem, chỉ là sợ quấy rầy giấc ngủ của ngươi, mới đợi đến

sáng nay."

Cơ Ninh không hiểu nhìn hắn. "Đêm qua?"

"Đúng vậy, đêm qua."

Cơ Chiếu đưa tay mở cửa thư phòng, trước lúc đẩy cửa ra, bỗng nhiên dừng lại.

Hắn quay đầu nhìn Cơ Ninh, như một người ca ca lo nghĩ vì muội muội nói.

"Phù Quang, ngươi thật tâm muốn gả cho Hạ Lâu Cần sao?"

Câu hỏi này cũng quá trắng trợn rồi, Cơ Ninh sững sờ, bản năng cảm nhận được

một chút khác thường.

Nàng chưa nói muốn hay không muốn, chỉ nói, "Nếu có thể dựa vào hòa thân

đổi lấy hòa bình hai nước, đương nhiên là đáng giá."

Sau khi Cơ Chiếu nghe xong, hắn nhíu lông mày, trên mặt hắn giờ hiện lên một

nụ cười, nụ cười kia nhu hòa, gần như làm cho người khác tìm không ra sai sót:

"Vậy chắc là không muốn rồi, ta cũng đoán như vậy."

Hắn đang nói, Cơ Ninh chợt ngửi thấy được một mùi vị khó ngửi, tanh lạnh

đậm đặc, như truyền ra từ trong khe cửa.

Là mùi máu tươi. Cơ Ninh gần như trong nháy mắt đã phát hiện ra.

Sắc mặt nàng trắng thêm hai phần, giả bộ trấn định nói. "Ca ca sao lại nói như

vậy?"

Nàng muốn rút tay ra từ bàn tay Cơ Chiếu, Cơ Chiếu lại đột nhiên tăng thêm lực

trên tay, Cơ Ninh bị hắn nắm chặt tay không thể động đậy.

Cơ Chiếu nhìn nàng dịu dàng như trước, nhưng lực trên tay lại không hề nhỏ

chút nào, hắn nói: "Hỏi một chút mà thôi, cũng phải biết rằng lễ vật chuẩn bị có

hợp tâm ý Phù Quang hay không?"

Hắn dứt lời, động tác cường ngạnh nắm tay Cơ Ninh đè trên cửa phòng, hơi hơi

dùng lực đẩy cửa ra, "Phù Quang tự mình mở ra nhìn xem."

Ánh bình minh ấm áp chiếu xuống từ phía sau hai người, từ từ xuyên vào thư

phòng lờ mờ, hơi lạnh đập vào mặt, thứ đầu tiên Cơ Ninh trông thấy, là một cái

chân vô lực trên mặt đất.

Mùi máu tanh nồng nặc dũng mãnh xộc vào miệng mũi, như là một làn sóng

thủy triều làm cho người ta hít thở không thông kéo tới phía nàng.

Cơ Ninh không thể hoàn toàn đẩy cửa ra, bởi vì lúc nàng nhìn rõ hoàn cảnh

trong phòng, toàn thân đã cứng đờ tựa như không thể động đậy.

Một người nằm phía sau khe cửa, một chiếc ghế thấm đầy máu đối diện cửa ra

vào, mà thi thể băng lãnh cứng ngắc của Hạ Lâu Cần đang ngã lệch trong ghế,

đối diện mặt Cơ Ninh. Trên khuôn mặt trắng bệch cặp mắt một đêm cũng không

thể khép lại dường như đang gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.

Chỉ một thoáng, sắc mặt Cơ Ninh tái nhợt như giấy, chân không tự chủ được lui

về sau hai bước.

Cơ Ninh lường trước Cơ Chiếu và Hạ Lâu Cần sẽ động thủ ở ngày đại hôn, đã

sớm chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, theo phương diện nào đó mà nói, nàng cũng

không đoán sai. Nhưng nàng chỉ không ngờ tới Cơ Chiếu sẽ điên đến mức trước

lúc đại hôn không quan tâm gì mà giết chết Hạ Lâu Cần, còn dẫn nàng vào phủ.

Kẻ điên.

Trong đầu Cơ Ninh hiện lên suy nghĩ y hệt của Hạ Lâu Cần trước khi chết.

Cơ Chiếu điên rồi.

Cơ Chiếu dường như chưa phát hiện Cơ Ninh sợ hãi, hắn đưa tay nhẹ nhàng

vùng tóc mai bên tai Cơ Ninh lên, gần như ôn nhu thấp giọng nói bên tai nàng,

"Phù Quang không muốn gả, ta liền thay ngươi giết hắn phần đại lễ này Phù

Quang có thích không?

Giờ phút này Cơ Ninh chỉ cảm thấy hối hận không nghe Tiểu Thập Tam khuyên

bảo, dây cung căng thẳng trong đầu từ lúc vào cửa mãnh liệt đứt gãy, nàng đẩy

Cơ Chiếu ra, quay người bỏ chạy, nhưng mới chạy được hai bước, đã bị một

nhóm tử sĩ bịt mặt vải không biết từ chỗ nào nhảy ra ngăn cản đường đi.

Cơ Chiếu không đuổi theo mau, hắn lắc đầu, đáng tiếc đóng cửa lại: "Xem ra là

rất không thích."

Hắn xoay người, đứng ở hành lang nhìn xuống Cơ Ninh đang dừng lại, có ý tốt

nhắc nhở, "Phù Quang coi chừng chút ít, ta đã hạ lệnh, nếu như ngươi tới gần

cửa sân, bọn hắn liền sẽ động thủ giết ngươi."

Hắn mặc một thân trường bào màu thiên thanh, trong mắt liếc cười nhìn Cơ

Ninh, như một người yêu yêu nàng sâu đậm, "Nhưng chỉ cần Phù Quang nghe

lời, sẽ không bị thương."

Cơ Chiếu chậm rãi vươn tay về phía nàng, "Tới đây, Phù Quang, đến nơi này

của ta."

Từ sau khi tiếp nhận mệnh lệnh ở chỗ Diệp Đình Mục, Tần Diệc vẫn một mực

ngồi chờ ở quán trà bên cạnh phủ Thế tử quan sát tình huống phủ thế tử.

Chỉ còn chờ màn đêm buông xuống, thừa cơ đột nhập vào phủ dò xét tình hình

cụ thể.

Nhưng hắn không đợi được đến lúc sứ giả Hồ Quyết hiện thân, xe ngựa Cơ

Ninh rồi lại ung dung dừng ở trước cửa phủ Cơ Chiếu.

Mấy canh giờ trước, Diệp Đình Mục mới gọi hắn đến dò xét phủ thế tử, sáng

nay Cơ Ninh đã tới nơi này, trong này tất nhiên có chỗ liên quan.

Tần Diệc nghĩ mãi mà không rõ, nhưng có thể phát giác không đúng, hắn lập

tức nâng bội kiếm lên, không đợi nữa, nhanh nhẹn vượt qua đám người chạy

vào phủ Thế tử.

Vào phủ còn đơn giản hơn so với trong tưởng tượng của hắn, trong phủ gần như

không có người nào trông coi. Sáng sớm, thời điểm tôi tớ vốn nên bận rộn,

nhưng trong phủ thế tử lại hầu như không gặp được thị nữ tôi tớ.

Tần Diệc tiếp tục xâm nhập, rất nhanh, gặp được Tiểu Thập Tam lẻ loi một

mình trong đình viện.

Hắn phi thân xuống từ trên mái hiên, hạ xuống trước mặt Tiểu Thập Tam. Hôm

qua sau khi bị thương hắn chưa từng nghỉ ngơi, nhưng dù vậy, Tiểu Thập Tam

cũng không thể phát hiện khí tức của hắn.

Tiểu Thập Tam nhìn thấy bóng đen rơi xuống từ đỉnh đầu, lui về phía sau hai

bước đang muốn rút đao, đợi sau khi giương mắt thấy rõ người tới thì bỗng

nhiên ngừng lại. Hẳn kinh ngạc nhìn Tần Diệc, "Lão đại? Sao ngươi lại ở chỗ

này?"

Tần Diệc không rảnh cùng hắn nói chuyện phiếm, nhíu mày hỏi nhanh, "Sao chỉ

có mình người, công chúa đâu?"

Tiểu Thập Tam thấy hắn sốt ruột sợ cho rằng xảy ra chuyện lớn gì. vội vàng trả

lời. "Thế tử nói tặng lễ vật đại hôn cho công chúa, công chúa tới thư phòng gặp

hẳn rồi, bảo ta chờ ở chỗ này, nàng nói một nén nhang không ra lại đi vào tìm

nàng."

Sau khi tần Diệc nghe xong, lông mày nhíu lại càng sâu, lại hỏi, "Đến giờ

chưa?" Tiểu Thập Tam xem xét bóng mặt trời, tính toán thời gian, "Còn có một

lát."

Tần Diệc nhìn phủ thế tử trống rỗng không thấy bóng người, bất an trong lòng

càng lớn.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy động tĩnh truyền đến từ một mảnh sân nhỏ xa xa,

tính cảnh giác mà sát thủ đã nhiều năm luyện được phát huy tác dụng ngay lúc

này, sắc mặt hắn biến đổi, lập tức chạy về phía sân nhỏ, ném một câu cho Tiểu

Thập Tam, "Đừng đợi! Nhanh đi truyền tin cho thừa tướng, nói chuyện Cơ

Chiếu mời công chúa tới phủ cho hắn biết!"

Trong sân, Cơ Ninh nhìn hơn mười tử sĩ trước mặt, quay đầu lại nhìn về Cơ

Chiếu đang duỗi tay ra về phía nàng.

Cơ Chiếu thấy trên mặt nàng không còn một tia huyết sắc, cười nói, "Phù

Quang sợ cái gì? Ta bảo bọn hắn đi là được."

Cơ Chiếu hơi hơi đưa tay, kêu tử sĩ lui về chỗ tối, nhưng Cơ Ninh cũng không

dám sinh tâm tư chạy trốn.

Nàng nuốt yết hầu một cái, chậm rãi đi đến phía Cơ Chiếu, giả ý thuận theo nói,

"Thế tử ca ca..."

"Thế tử ca ca?" Cơ Chiếu nghe thấy lời này, lặp lại một lần.

Trên mặt hắn mang nụ cười ấm áp, nhưng lại khiến khắp cả người Cơ Ninh phát

lạnh. "Phủ Quang, ta thật sự là ca ca của người sao?"

Hắn vừa hỏi câu này, Cơ Ninh mới phát hiện hôm nay hắn chưa bao giờ tự xưng

hai chữ "Ca ca", mà xưa nay hắn thích tự xưng như vậy trước mặt nàng.

Hắn gọi nàng Phù Quang, như thể hắn có một mối quan hệ thân mật và độc nhất

vô nhị với nàng mà không ai khác có được.

Nhưng hai chữ Phù Quang trong miệng Cơ Chiếu hôm nay, lại khiến Cơ Ninh

sợ hãi khó tả.

"Hạ Lâu Cần nói ta chưa đủ tàn nhẫn, không phải người Cơ gia."

Cơ Chiếu một lần nữa cầm chặt tay Cơ Ninh, củi đầu nhìn nàng, tiếng nói ôn

hòa. "Phù Quang, ngươi nói lời này của hắn là có ý gì?"

Khóe miệng Cơ Chiếu giật ra một nụ cười, nhưng vui vẻ lại chưa tới đáy mắt,

từng chữ một của hắn, giọng điệu bình thản nói ra chuyện động trời.

"Phù Quang, ngươi nói cho ta biết, ta thật sự, là Cơ Chiếu sao?"

Không để ý tới Cơ Ninh biểu hiện sửng sốt, Cơ Chiếu tiếp tục nói, "Kỳ thật ta

vẫn luôn cảm thấy kỳ quái, Diệp Đình Mục làm việc tàn nhẫn, thà rằng giết lầm

một trăm, không thể buông tha một người, bằng không thì tuổi còn trẻ cũng

không ngồi lên được vị trí thừa tướng. Nhưng năm đó vì sao hắn lại chỉ buông

tha ta tuổi còn quá nhỏ đây. Loạn thần tặc tử, cho dù là đồ diệt cả nhà cũng

không tiếc, chẳng lẽ là Diệp Đình Mục trời sinh lương thiện, hay là nói muốn

bảo toàn một cái thanh danh nhân nghĩa cho Cơ Minh Phong."

Cơ Ninh nghe thấy lời này, thân thể ngăn không được mà phát lạnh.

Cơ Chiếu nói. "Nếu là ta, vừa muốn danh tiếng nhân nghĩa này, lại muốn không

lo hậu hoạn."

Hắn cười cười. "Biện pháp này cũng đơn giản. chỉ cần tùy tiện tìm một đứa trẻ

tuổi tương tự với Cơ Chiếu, dùng tên họ Cơ Chiếu nuôi lớn, nếu như hắn ta

nghe lời, sẽ để hắn an an ổn ổn vượt qua cả đời này. Nếu một ngày nào đó hắn

sinh ra dị tâm, ngấp nghé ngôi vị hoàng đế ý đồ mưu phản, sẽ báo cho hắn biết

thân phận chân thật của hắn..."

Cơ Chiếu vừa nói, vừa dẫn Cơ Ninh không nhanh không chậm đi đến dưới cây

hòe cao lớn tráng kiện xiêu vẹo trong sân, tư thái thân mật ôm lấy nàng chậm

rãi ngồi lên bàn đu dây dưới cây.

"Biện pháp này được không?"

Hẳn kể sát vào nhẹ nhàng cọ cọ xát lấy vành tai Cơ Ninh, hơi thở lạnh buốt như

con rắn bò lên tai nàng, phát ra âm thanh xì xì, "Phù Quang, nói cho ta biết, có

phải thế không? Chuyện này ngươi có biết không?"

Cánh tay trên lưng từng chút siết chặt, đè ép đến mức Cơ Ninh gần như thở

không ra hơi, nàng chỉ có thể phủ nhận: "Ta không biết, ca ca, ngươi làm đau

ta..."

Cơ Ninh đang gạt hắn, nàng không chỉ có biết rõ người bên cạnh không phải là

Cơ Chiếu, thậm chí còn biết rõ Cơ Chiếu bây giờ là đứa trẻ lang thang năm đó

được một gã nô bộc của phủ An vương nhặt được trên đường.

Cơ Chiểu nói khẽ, "Đừng sợ, ca ca thương Phù Quang, ca ca tin ngươi."

Cơ Ninh cảm thấy an tâm một chút, nhưng sau một khắc, lại nghe Cơ Chiếu nói,

"Nhưng ca ca cũng biết, Phù Quang đang gạt ca ca."

Cơ Ninh lắc đầu, âm thanh run rẩy, "Phù Quang không có..."

"Xuỵt."

Cơ Chiếu duỗi ngón trỏ ra dán lên cánh môi màu đỏ nhuận của nàng, "Yên

tĩnh một chút, ca ca muốn ôm ngươi một cái."

Cơ Chiếu cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên bên mặt Cơ Ninh, giọng điệu áp lực lại

mờ mịt, "Suốt hai mươi năm nay ta sống sót nhờ cừu hận, mưu đồ đã lâu, chỉ vì

giết Diệp Đình Mục và người Cơ gia. Nhưng đột nhiên biết được, một đoàn

người phủ An vương đã chết kia không có nửa điểm quan hệ cùng ta. Buồn cười

chính là, ta vậy mà cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, cũng cảm thấy Diệp Đình

Mục và người Cơ gia thật đáng chết."

Cơ Chiếu hỏi Cơ Ninh. "Nếu ngươi là ta, Phù Quang, ngươi sẽ làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment