Cơ Ninh không biết Cơ Chiếu Muốn nghe loại đáp án nào, đầu óc nàng nhanh
chóng chuyển động, khẩn trương nói, "Nếu ca ca nguyện buông tay hết thảy,
đương nhiên sẽ sống tốt hết cả đời này, không uổng công được sinh ra trên đời."
Cơ Chiếu mỉm cười, "Như thế nào mới tính là sống tốt hết cả đời này? Sống
như một kẻ ngu giả vờ cái gì cũng không biết?"
Cơ Ninh chịu đựng sợ hãi, "Mỗi ngày muốn ăn gì thì ăn. Muốn làm thì làm. đi
khắp nơi ngắm non xanh nước biếc, hoặc là lấy vợ sinh con, hưởng niềm vui gia
đình..."
"Lấy vợ sinh con..." Cơ Chiếu thì thào lặp lại một lần, hắn cười nói, "Ta thật sự
thích một người, Phủ Quang, ngươi biết là ai sao?"
Hắn tựa hồ không muốn nhận được đáp án từ trong miệng Cơ Ninh, không chờ
nàng trả lời, hắn lại thay đổi thành giọng điệu khinh thường nói tiếp, " Hạ Lâu
Cần nói rằng ta không dám đụng vào ngươi, muốn thay ta nếm thử tư vị của
ngươi."
Cơ Chiếu cười xùy một tiếng, "Bây giờ hắn chẳng qua chỉ là một thi thể, cho dù
ta có chạm vào người, hắn cũng có thể làm gì?"
Cơ Ninh nghe thấy chuyện đó, trong lòng chấn động, đột nhiên hiểu được
nguyên nhân hôm nay Cơ Chiếu gọi nàng đến phủ Thế tử.
Cảm giác vô cùng bất an tập kích lên não, nàng giằng co, không chút suy nghĩ
muốn thoát khỏi cánh tay Cơ Chiếu ở trên lưng, nhưng mà cánh tay vắt ngang
trước eo như được làm bằng sắt, gần như không chút dịch chuyển.
Cơ Chiếu thô bạo giật vạt áo Cơ Ninh ra, da thịt tuyết trắng bại lộ trong không
khí, hắn cười nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng dùng tay ma sát bả vai xinh đẹp run rẩy
của Cơ Ninh, "Giống như trong tưởng tượng của ca ca, quả nhiên là da trắng
nõn nà như nhuyễn ngọc."
Cảm giác làm cho người rét lạnh chán ghét chui lên từ đáy lòng. Cơ Ninh rưng
rưng, suýt nữa kinh sợ kêu ra tiếng.
Nàng tự biết trốn không thoát, chỉ có thể giả ý lấy lòng, thần sắc đáng thương
nhìn Cơ Chiếu, thanh âm hết sức mềm mại, "Vì sao? Ca ca thích Phù Quang
sao?"
Cơ Chiếu không nói chuyện.
Cơ Ninh nhẹ nhàng cầm chặt bàn tay Cơ Chiếu, nàng ngửa đầu nhìn hắn, trấn
an nói, "Vậy Cơ Ninh ở bên ca ca được không, như chúng ta trước đây, làm một
đôi huynh muội..."
Hai chữ "Huynh muội" tựa hồ là đang chọc giận hắn. Cơ Ninh nói còn chưa dứt
lời. Cơ Chiếu đột nhiên giơ tay nắm lấy cần cổ, khiến nàng nghiêng đầu lộ ra bả
vai, rồi sau đó hung hăng cắn xuống!
Hàm răng đâm sâu vào đầu vai, máu tươi tràn ra, Cơ Ninh bị đau, bỗng nhiên
kêu lên tiếng, "A…’’
་་
Sau khi Tần Diệc tới gần sân nhỏ nơi truyền ra âm thanh lạ, rất nhanh đã phát
hiện phụ cận sân nhỏ được hơn mười tử sĩ mặc đồ màu đen mai phục, hắn lẻ loi
một mình, cũng không tùy tiện xâm nhập, mà là ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó,
dự định tùy cơ hành động. Nhưng vào lúc nảy, hắn lại đột nhiên nghe thấy trong
phòng truyền đến thanh âm Cơ Ninh kêu khóc, dường như đang bị ức hiếp.
Đầu óc Tần Diệc cũng không kịp phản ứng, chân đã từ chỗ tối vọt ra.
Sát ý của hắn mãnh liệt, động tác nhanh chóng quanh thân dường như mang
theo một luồng gió rét lạnh. Đảm tử sĩ phát hiện hắn, lập tức chắn trước người
hắn.
Tần Diệc rút kiếm ra khỏi vỏ, bổ ngang về phía một người, cả giận nói, "Tránh
ra!" Hắn đỏ mắt gào thét về phía trong phòng.
"Công chúa’’
Sợ rằng trước đây hắn cũng chưa bao giờ gào thét như vậy, thanh âm như ngưng
tụ lại xuyên qua mọi người xông vào trong nội viện. Cơ Chiếu nghe thấy âm
thanh gào thét này đột nhiên ngẩng đầu lên, híp mắt nói. "Hắn tới cũng nhanh
đấy."
Cơ Ninh cũng nghe thấy thanh âm Tần Diệc, nàng đưa tay che đầu vai đau đớn
đổ máu, bỗng nhiên rơi xuống hai hàng nước mắt.
Một gã tử sĩ mặc đồ đen nhảy xuống từ trên tường. chắp tay quỳ xuống đất, rất
nhanh bẩm báo Cơ Chiếu. "Thế tử, có một nam nhân cầm kiếm tự tiện xông
vào."
Cơ Chiếu cũng không kinh ngạc Tần Diệc sẽ tìm đến, hắn nhẹ nhàng kéo xiêm
y Cơ Ninh, thản nhiên nói, "Đã biết."
Hắn vốn tưởng rằng Cơ Ninh sẽ vui mừng vì Tần Diệc tới cứu nàng, nhưng một
giây sau, lại nghe thấy Cơ Ninh khóc nói, "Ta không muốn gặp hắn, ca ca ngươi
khiến hắn đi đi..."
Cơ Chiếu nghe vậy kinh ngạc nhíu lông mày, nhưng rất nhanh hắn kịp phản
ứng, hành động này của Cơ Ninh là vì bảo hộ Tần Diệc.
Tần Diệc chỉ là một người, cho dù có ba đầu sáu tay, sợ cũng khó địch lại mười
sáu tử sĩ. Nàng sợ mình giết hắn.
Cơ Chiếu cũng không vạch trần si tình của Cơ Ninh, hắn không đếm xỉa tới nói,
"Hắn khí thế hung hăng, ca ca sợ đuổi không đi, không bằng Phù Quang tự nói
với hắn."
Dứt lời, Cơ Chiếu nói với tử sĩ, "Thả hắn lại đây."
Ngoài cửa, đao kiếm nhanh chóng giao tiếp, phát ra tiếng vang chói tai, tốc độ
xuất kiếm của Tần Diệc nhanh đến mức làm người hoa mắt sáu bảy tên hắc y tử
sĩ bên cạnh hắn đã ngã xuống, nhưng mà song quyền khó địch lại tứ thủ, tuy đã
làm đối phương bị thương, chính hắn cũng không thoải mái, trên lưng, cánh tay
cũng không ít vết thương đầm đìa máu chảy.
Đêm qua hắn mới chịu trọng hình, tổn thương do roi quất trên lưng sợ rằng chỉ
mới miễn cưỡng cầm máu, giờ phút này trên người lại thêm vết thương mới,
nếu thân thể của hắn không cường tráng, vượt xa người thường sợ là đã ngã
xuống đất không dậy nổi.
Máu dưới chân giống như một bãi mực loang lổ, thuận theo đường vân phiến đá
tràn ra, như một bức tranh nặng nề đẫm máu.
Quanh thân Tần Diệc sát khí lẫm liệt, hai mắt nhìn chằm chằm lên mười tên tử
sĩ trước mặt, không hề có ý định lui bước.
Hắn dùng kiếm không giới hạn chiêu thức, nhưng không ngoại lệ đều là sát
chiêu. hoàn toàn là đấu pháp không muốn sống. Các tử sĩ kiêng kị thực lực cùng
sát ý của hắn, không tự chủ được lui về phía sau.
Gã tử sĩ báo tin cho Cơ Chiếu hiển nhiên không nghĩ tới Tần Diệc trong thời
gian ngắn lại giết được nhiều người như vậy, hắn đứng phía sau mọi người,
thanh âm nặng nề truyền ra từ sau khăn che mặt màu đen. "Dừng tay."
Hắn ý bảo mọi người tránh đường, nhìn Tần Diệc nói, "Thế tử mời người đi
vào."
Tần Diệc không nói nhảm, trực tiếp chạy nhanh vào, song khi hắn đầy người
máu tươi xông vào sân nhỏ, lại trông thấy Cơ Ninh đang ôm Cơ Chiếu ngồi ở
trên bản đu dây, tư thái thân mật dựa sát một chỗ với hắn.
Hắn không nghĩ tới sẽ trông thấy tình cảnh như vậy, nhất thời giật mình đứng
nguyên tại chỗ.
Lúc này nửa người Tần Diệc đều là máu, của kẻ địch, và cả của hắn, gần như
biến hắn thành một huyết nhân. Máu trên người thuận theo tay hắn chảy về phía
kiếm trong tay, trường kiếm chĩa nghiêng trên mặt đất, máu màu màu đỏ sậm
từng giọt từng giọt nhỏ xuống từ mũi kiếm.
Ánh mắt Cơ Ninh xéo qua thoáng nhìn bóng dáng đẫm máu của Tần Diệc, hai
tay không 1 rẩy, nhưng biểu hiện ra, nàng lại vùi sâu vào ngực Cơ Chiếu, bất
mãn nói với Tần Diệc, "Sao ngươi lại ở chỗ này, ngươi tới làm cái gì?"
Quần áo nàng không chỉnh tề, sắc mặt ửng đỏ, như là tức giận Tần Diệc quấy
rầy chuyện tốt của nàng.
Tần Diệc đến gần nàng, Cơ Ninh rồi lại lên tiếng quát bảo hắn dừng lại. "Ngươi
đừng tới đây! Ta chán ghét máu."
Cơ Chiếu hứng thú nhìn một màn này, tay ôm lấy eo Cơ Ninh, bàn tay nhẹ
nhàng vuốt ve sau lưng nàng, cũng không nói gì.
Cơ Ninh biết rõ nếu Tần Diệc biết nàng thân hãm lao tù, tuyệt đối không có khả
năng để lại nàng một mình ở chỗ này, cho dù bỏ cả tính mạng cùng muốn mang
nàng rời đi. Nhưng chỗ Cơ Chiếu rất nhiều người, hắn nếu chỉ có một mình, có
lẽ còn có thể giết hết, nhưng tăng thêm nàng, tuyệt không còn khả năng sống.
Cơ Ninh chỉ có thể ra hạ sách này, giả ý hoan hảo cùng Cơ Chiếu được hay
không được, có thể bị Tần Diệc nhìn ra hay không, cũng nên thử thử một lần.
Tần Diệc nghe Cơ Ninh nói xong, xé vạt áo thành vải, hàm răng cắn miếng vải
thô ráp trói chặt miệng vết thương đổ máu trên cánh tay lại giật đai lưng ra quấn
chặt tổn thương trên lưng, hắn lau máu trên mắt, thanh âm khàn đặc nói, "Thuộc
hạ đến đón công chúa về phủ."
Cơ Ninh ôm lấy eo Cơ Chiếu, nghiêng mặt qua một bộ không muốn nhìn thấy
nét mặt của hắn. "Ta không trở về, ngươi đi đi."
Cơ Chiếu loát đặt tay lên đầu vai Cơ Ninh, "Chậc chậc" thở dài. "Đáng tiếc.
xem ra Phù Quang không muốn trở về cùng Tần đại nhân, không bằng Tần đại
nhân thức thời chút ít, tự rời khỏi nơi đây..."
Tần Diệc căn bản không để ý tới Cơ Chiếu, trong mắt trong lòng hắn chỉ nhìn
Cơ Ninh, giống như là muốn tìm ra chứng cứ không đồng nhất trên người nàng.
Không cần quá nhiều, chỉ nửa điểm cũng tốt. Thế nhưng bộ dáng nàng tin cậy
rúc vào trong ngực Cơ Chiếu, khiến Tần Diệc phân không rõ Cơ Ninh rốt cuộc
là chân tình hay là giả ý.
Nàng rõ ràng đã hẹn rõ thời gian với Tiểu Thập Tam, bảo Tiểu Thập Tam đến
giờ thì phải tới tìm nàng, dường như biết phủ thế tử nguy hiểm, nhưng giờ phút
này lại gắt gao ôm lấy Cơ Chiếu…
Tần Diệc không biết mưu kế của Cơ Ninh, bằng không thì hắn đã biết giờ phút
này Cơ Ninh chẳng qua vì bảo hộ hắn mà giả vờ thuận theo Cơ Chiếu.
Nhưng Tần Diệc biết rõ hôm nay phủ thế từ nguy hiểm trùng trùng điệp điệp
hắn đứng ở cửa sân cách đó không xa, thậm chí có thể ngửi thấy mùi người chết
bay ra từ trong thư phòng vô luận chuyện chứng kiến trước mắt là thật hay là
giả, hắn cũng sẽ không để nàng ở một mình chỗ này.
Cho dù hôm nay Cơ Ninh tới đây thật là vì muốn hoan hảo cùng Cơ Chiếu, hắn
cũng phải mang người đi.
Hắn không dời bước, mà là kêu. "Công chúa..."
Cơ Chiếu cười nói bên tại Cơ Ninh, "Ta vẫn luôn không thích người này, Cơ
Ninh nhìn cũng không muốn gặp lại hắn, nếu như hắn không muốn đi, không
bằng ca ca giết hắn đi, thay người giải buồn được không?"
Cơ Ninh nghe thấy lời này, bỗng nhiên nắm chặt vạt áo Cơ Chiếu, nàng cầu
khẩn nhìn Cơ Chiếu, rồi sau đó quay đầu, phiền chán nhìn chằm chằm vào Tần
Diệc, lên tiếng nói. "Ta không quay về, cũng không muốn gặp ngươi, ngươi
cút!"
Cổ họng Tần Diệc bỗng nhiên vọt lên máu nóng, yết hầu hắn lăn một vòng, mặt
không biểu cảm nuốt xuống, nói, "Công chúa có thể bảo những người này giết
thuộc hạ, bằng không thì hôm nay thuộc hạ nhất định phải mang người đi."
Trong thanh âm Cơ Ninh mang theo hai phần khóc nức nở, tức giận nói, "Ngươi
có phải không nghe hiểu tiếng người hay không, ta hận ngươi! Chán ghét
người! Không muốn trở về với ngươi, ta muốn ở lại chỗ này cùng thế tử ca ca,
ta bảo người cút, ngươi nghe không được sao?!"
Tần Diệc cho rằng Cơ Ninh vẫn còn giận hắn bởi chuyện Hoàng Cung ngày ấy,
hắn không thể nào cãi lại, chi hạ thấp thanh âm. "Thuộc hạ nghe thấy được."
Hắn dứt lời, ánh mắt đảo qua cây quạt của Cơ Chiếu, rồi sau đó chân mãnh liệt
dùng lực, tựa như mũi tên rời cung vọt tới Cơ Chiếu.
Từ sĩ theo dõi hắn sau lưng thấy vậy lập tức xông tới, nhưng sức bật bọn họ
không bằng Tần Diệc, không theo kịp tốc độ của hắn.
Cơ Chiếu nhìn Tần Diệc xông lên biến sắc, nhanh chóng móc quạt xoáy dao
nhọn ra, chống lên yết hầu Cơ Ninh.
Tần Diệc thấy vậy, chân mạnh mẽ dừng lại, chỉ ngắn ngủn một chớp mắt, lập
tức bị tử sĩ đuổi theo từ phía sau chém một đao.
Một đao kia từ vai phải nghiêng vào eo trái, chém cho đến lúc hắn khuỵu gối
quỳ xuống.
Nhưng hình như hắn đã đoán trước được, thân thể cũng không vì người này mà
dừng lại nửa phần, trái lại nghiêng người lăn một vòng về phía trước, tránh
thoát hai thanh kiếm đâm về hắn, trở tay xuyên trường kiếm từ dưới lên trên vào
cổ họng một người, rồi sau đó một tay ném một cây dao nhỏ ra từ trong bao cổ
tay, lấy tốc độ như chớp giật bắn nhanh về phía cái cổ Cơ Chiếu.
Cơ Chiếu vô thức đưa tay ngăn cản, cánh quạt rời khỏi cổ Cơ Ninh, Cơ Ninh
kịp phản ứng, dùng sức đẩy Cơ Chiếu ra chạy đi.
Ngay sau đó, Tần Diệc dùng hết toàn lực ném trường kiếm frong tay, kiếm kêu
rồng ngâm, trường kiếm phá không kéo tới, Cơ Chiếu ngẩng đầu nhìn lại, cũng
đã không kịp ngăn cản, trường kiếm trong nháy mắt chui vào ngực, cả người
hắn như diều đứt dây bay ra ngoài, "Phập" một tiếng, bị một kiếm Tần Diệc
ghim vào thân cây ở sau lưng.
Cùng lúc đó, nương theo tiếng kêu lo lắng sợ hãi của Cơ Ninh, chỉ nghe "Phốc"
một tiếng, một thanh nhuyễn kiếm đâm vào sau lưng Tần Diệc đã mất đi vũ khí,
xuyên qua quần áo. Toàn bộ quá trình phát sinh cực nhanh, mỗi một bước đều
giống như trong dự liệu Tần Diệc.
Mũi kiếm nhuốm đầy máu tươi xuyên ra từ phần bụng hắn, hắn liều chết cầm
chặt mũi kiếm, không cho người đứng phía sau rút ra, rồi sau đó mãnh liệt phun
ra một miệng máu tươi nóng bỏng, lúc này hai đầu gối khẽ cong, quỳ trên mặt
đất.
Một vùng tuyết trắng rộng lớn trong đêm đen bao phủ tầm mắt, tiếng ù tai như
xuyên qua não, cảm giác đau đớn không thể chịu nổi như muốn thiêu đốt khắp
người, Tần Diệc dùng sức lực cuối cùng lớn tiếng nói, "Ở trước mặt các ngươi
chính là Công Chúa Phù Quang của Đại Kỳ! Các ngươi còn chưa nhìn ra được?
! Cơ Chiếu đã chết! Nếu các ngươi dừng tay, ta thề lúc này lấy danh tiếng tướng
phủ tha cho tính mạng các ngươi…’’
Hắn muốn nói nửa, nhưng lại chỉ mãnh liệt phun ra một búng máu, máu tươi cơ
hồ là từ miệng vết thương trên người hắn không ngừng trào ra bên ngoài, hắn
quỳ ở đó, cả người như một huyết nhân thấm đẫm máu tươi.
Sau lưng, Diệp Đình Mục dẫn theo rất nhiều quan binh và Tiêu Lâm Bắc dẫn
cấm quân rất nhanh dũng mãnh tiến vào trong nội viện, Tần Diệc chớp chớp đôi
mắt mơ hồ, gắng sức lắc cái đầu choáng váng nặng nề, tiếng ồn ào ù tai giống
như một con ve chui sâu vào trong tai hắn, tiếng tim đập trong ngực lúc này
nặng nề và chậm chạp đến đáng sợ.
Lúc hắn vô lực nhắm mắt lại, một khắc cuối cùng lúc sức cùng lực kiệt ngã
xuống, hắn đã nghe được âm thanh kêu khóc tê tâm liệt phế của Cơ Ninh.
"Tần Diệc…!"