Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 49

Tháng mười hai, vào một ngày tuyết trắng ngập trời, sứ giả Hồ Quyết cầm theo

hiệp ước liên minh, bước lên con đường quay trở về Hồ Quyết.

Hạ Lâu Cần đại khái cũng thật không thể ngờ, cái chết của hắn đối với chuyện

hoà đảm của hai nước không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì, hắn vốn là Lang

Vương cố tình giao cho Cơ Yến Thanh nhằm giải thích về chuyện Cơ Ninh bị

thích khách Hồ Quyết ám sát, sự sống chết của hắn toàn bộ do Cơ Yến Thanh

xử trí.

Chuyện Cơ Chiếu mưu nghịch cũng đã xong, toàn bộ người đồng mưu đều phải

chịu cực hình, mà thi thể Cơ Chiếu, mang tội danh ám sát hoàng trữ, bị lột quần

áo treo trên cửa thành, bị dã cầm gặm ăn, không được toàn thây.

Mùa đông năm nay cái rét đến sớm, tuyết rơi nhiều liên tục mấy ngày, nhưng dù

vậy, đầu tháng mười hai, chợ trong thành Dận Đô vẫn mười dặm đèn đỏ như

lửa, cửa hàng san sát hai bên đường phố, người buôn bán nhỏ mở hàng đầu

đường, tiếng rao hàng không dứt bên tai.

Trong không khí yên bình, hình ảnh gia đình tụ họp trong ngày đông này.

Tần Diệc tỉnh lại trong một trận sốt cao.

Hẳn hôn mê trọn vẹn sáu ngày, ngự y nói với Cơ Ninh, nếu trong vòng bảy ngày

hắn không tỉnh lại, thì rất có thể sẽ không tỉnh nữa.

Sáu ngày này Cơ Ninh liên tục trông nom, vào sáng sớm ngày thứ bảy lúc nhìn

thấy Tần Diệc mở mắt, nàng không thể tin nhìn hắn, như thế người nào đó đang

trong tình trạng tuyệt vọng nhìn thấy ánh bình minh của sự sống còn.

Cơ Ninh thấy hắn nhìn mình không chớp mắt, hắn há to miệng, rất nghi ngờ kêu

nàng một tiếng, "Công chúa?"

Cơ Ninh nghe thấy thanh âm của hắn thấp đến cơ hồ nghe không được, mới

phản ứng được Tần Diệc thật sự tỉnh lại từ trong hôn mê. Nàng hốt hoảng đứng

lên, định đi gọi ngự y, lại bị Tần Diệc nhẹ nhàng kéo cổ tay.

Trái tim Cơ Ninh đập loạn quay đầu lại, phát hiện ánh mắt Tần Diệc nhìn nàng

rất kỳ quái như cảm thấy nàng không nên ở chỗ này.

Hắn còn gọi một tiếng, "Công chúa?"

Lúc hắn hôn mê không cách nào ăn uống, chỉ có thể uống chút canh nhân sâm

và thuốc bổ duy trì tính mạng, mấy ngày nay, hắn đã gầy gò như người tàn tật,

rõ ràng đang bị sốt cao nhưng sắc mặt lại trắng bệch. dường như tùy thời có thể

mất mạng.

Cơ Ninh lo lắng nhìn hắn, nước mắt không ngừng lăn xuống mặt, nàng cầm

ngược tay của hắn, không dám dùng quá sức, nhưng lại không nỡ buông ra, nức

nở nói, "Ta ở đây, Tần Diệc, ta ở đây..."

Nàng nói năng lộn xộn. "Ngươi trước hết để cho ta đi gọi ngự y được không?"

Tần Diệc không buông tay, cũng không nhúc nhích nhìn nàng, như là đã lâu

chưa thấy mặt nàng, rồi sau đó đột nhiên nói một câu không rõ, "Thực xin lỗi."

Cơ Ninh ngây ngẩn cả người. "Vì sao nói xin lỗi?"

Tần Diệc nói, "Người hận ta."

Hắn suy yếu đến mức lời nói ra như trôi nổi trong không khí chỉ có thể dùng tốc

độ chậm rãi mới có thể khiến nàng nghe rõ, thế cho nên vào sáng sớm yên tĩnh

này, ba chữ kia Cơ Ninh nghe được dị thường rõ ràng.

Trái tim Cơ Ninh đập loạn nhìn hắn, trông thấy một giọt nước mắt chảy ra từ

đuôi mắt hắn, chảy vào tóc mai đen nhánh, nàng lẩm bẩm nói, "Tần Diệc, người

đang khóc sao?" Tần Diệc nghi ngờ nhíu lông mày, "Cái gì?"

Cơ Ninh xoa mặt hắn, dùng ngón tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt hắn, bất lực

khỏe ròng nói, "Ngươi khóc cái gì chứ? Là đau ư? Có phải miệng vết thương

đau hay không?"

Tần Diệc nghe thấy lời này sờ lên con mắt ướt át của bản thân lúc này mới phát

hiện mình đang khóc. Từ lúc hẳn có thể nhớ được cho tới bây giờ chưa từng

khóc hắn có lẽ căn bản cũng không biết mình cũng sẽ khóc.

Thần trí hắn hoảng hốt mơ hồ. suy nghĩ cùng phản ứng đều thập phần chậm

chạp. Hắn trầm mặc, như đang tự hỏi nguyên nhân bản thân thút thít nỉ non một

hồi lâu hắn mới nói. "Thuộc hạ mơ một giấc mộng."

Lúc này hắn nói chuyện như là người say rượu, hoặc như là đứa bé chỉ có mấy

tuổi. Cơ Ninh thay cái khăn bị nhiệt độ cơ thể hun nóng trên trán hắn hỏi. "Mơ

thấy cái gì?"

Tần Diệc nhớ lại nội dung trong mộng, nói chi tiết. "Trong mộng công chúa nói

hận thuộc hạ, đã thành thân cùng Hạ Lâu Cần."

Hắn nhíu lông mày. "Còn có Cơ Chiếu."

Cơ Ninh bị hắn nói chọc cho nín khóc mà cười, nàng hỏi, "Vậy là ngươi bởi vì

ta thành thân cùng bọn họ mà khóc còn là bởi vì ta hận ngươi mà khóc?"

"Cũng không phải, " hắn nói.

"Trong mộng công chúa leo lên đế vị vào năm hai mươi lăm tuổi, sinh một trai

một gái, lúc tuổi già con cháu cả sảnh đường, trôi qua rất hạnh phúc."

Tần Diệc nói rất nghiêm túc, dường như thực sự ở trong mộng nhìn Cơ Ninh

sống qua hết cả đời, sau khi Cơ Ninh nghe thấy càng ngây ngẩn cả người, bởi vì

Cơ Yến Thanh đích xác đã từng nói muốn truyền ngôi cho nàng vào năm nàng

hai mươi lăm tuổi.

Cơ Ninh nghe hắn chỉ nói về nàng ở trong mộng, nhịn không được hỏi,"Vậy

còn ngươi?”

Giọng điệu hắn bình tĩnh, "Thuộc hạ chết rồi."

Hắn không nói mình vì sao mà chết, giống như chết đối với hắn mà nói rất bình

thường. như là hắn vốn đáng chết.

Cơ Ninh bây giờ ghét nhất cái từ "Chết" này, nước mắt thật vất vả mới ngừng

lại rơi xuống, nàng khóc nói, "Ngươi nói mê sảng cái gì, bọn hắn mới chết,

ngươi còn sống, ta không muốn bọn hắn, ta thành thân cùng với người được

không?"

Tần Diệc không nói gì.

Qua một hồi lâu, hắn mới lên tiếng, thanh âm rất thấp. Cơ Ninh từ trước tới nay

không nghe thấy hắn dùng loại này giọng điệu nói chuyện, "Thuộc hạ không

xứng."

Hắn dường như cực kỳ suy nghĩ vì Cơ Ninh, "Ta dùng quá nhiều độc, đã thương

cơ thể, không thể làm công chúa mang thai, công chúa vẫn nên lấy Hạ Lâu Cần

đi."

Hắn nói xong, Cơ Ninh đột nhiên khóc lớn lên, hẳn nhìn nàng, đưa tay lau đi

nước mắt dưới mắt Cơ Ninh, bỏ vào trong miệng nếm nếm.

Qua một lát, hắn dừng động tác lại, bỗng nhiên nghi ngờ hỏi, "Công chúa, con

của người đâu?”

Tinh thần hắn hoảng hốt căn bản không giống như là người sốt cao, bộ dáng

như là người già suy nghĩ hỗn loạn trước lúc sắp chia tay, đã phân biệt không rõ

mộng cảnh cùng sự thật.

Tiếng khóc Cơ Ninh dừng lại, gắt gao cầm lấy tay Tần Diệc, hướng về phía

ngoài của hộ to, "Ngự y! Ngự y! Người tới

Nàng quay đầu lại, thấy Tần Diệc chăm chú nhìn nàng không chuyển mắt, hỏi,

"Công chúa, người hận ta sao?"

Cơ Ninh lắc đầu, khóc đến sưng mắt, "Không, ta không hận ngươi, nếu không

có người, có lẽ ta đã bị Cơ Chiếu giết chết, ta làm sao có thể hận ngươi."

Những ngày Tấn Diệc bị thương vẫn luôn lưu lại Thái y viện, ngự y rất nhanh

đã cầm theo hòm thuốc vào cửa, sau khi hắn cẩn thận kiểm tra một phen nói

Tần Diệc chỉ là đột nhiên tỉnh lại, lại bỗng dưng hồ đồ, cũng không phải là hồi

quang phản chiếu, làm cho Cơ Ninh yên tâm.

Nhưng Cơ Ninh làm sao có thể yên tâm, nàng nói, "Thế nhưng hắn nói chuyện

bừa bãi. ánh mắt nhìn ta như là thật lâu chưa thấy qua ta, nói chuyện quả thực

như một đứa trẻ."

Ngự y nghĩ ngợi nói, "Người hôn mê nhiều ngày, lại thêm sốt cao liên tiếp

không lùi, nhất thời tỉnh lại, rất dễ dàng xuất hiện tình trạng hỗn loạn ngôn ngữ,

tình huống như đã qua mấy đời. Hôn mê nơi ranh giới sinh tử trong mộng trải

qua một số chuyện giả tưởng khó giải thích cùng là bình thường.

Lúc tuổi còn trẻ hạ quan có khám qua cho một lão nhân rơi xuống sườn núi, sau

khi tỉnh lại cho là minh mới gần mười tuổi, còn sống ở triều đại trước, còn bảo

cha mẹ mình chính là quý nhân trong cung. Loại tình huống này nhiều vô số kể,

nhưng cũng chỉ là tạm thời, mấy ngày là khôi phục.

Chỉ là..."

Hắn dừng một chút, "Tần đại nhân tuy rằng đã tỉnh lại, nhưng tình huống nguy

hiểm như cũ, nhất quyết không thể chủ quan, sát vách vẫn luôn có y quan đang

chờ, nếu có bất kỳ tình huống gì, thỉnh cầu công chúa kịp thời gọi ngự y đến

đây, chỉ cần chăm sóc thoả đáng, hẳn là không ngại." Ngự y nói xong, mắt nhìn

Cơ Ninh lại muốn khóc, hắn thiện ý nhắc nhở, "Loại tình huống này của Tần đại

nhân hạ quan đã gặp quá nhiều lần giờ phút này hắn như vậy, lời nói ra chính

hắn cùng phân không rõ hư thật mộng cảnh, công chúa miễn cưỡng tin ba phần

là được rồi, không cần thiết vì thế mà hao tổn tinh thần quá nhiều."

Cơ Ninh nghe xong, đỡ lo lắng hơn vài phần, nàng nói cảm tạ, tiễn ngự y ra

ngoài.

Đợi ngự y đi rồi. Tần Diệc lại bắt đầu nói liên miên không dứt, hắn nói "Công

chúa chớ khóc nữa, người ở trong mộng thật sự rất vui vẻ."

Lời hẳn nói chưa từng nhiều như vậy, giống như là muốn nói cho cho Cơ Ninh

hết những lời mà nửa đời trước không thể nói.

Cơ Ninh sợ bóng sợ gió một trận, cho là hắn hồi quang phản chiếu, gấp đến độ

tâm luật không đủ, suýt nữa hủ chết.

Nàng ủy khuất nói với hắn, "Ta không vui! Ta khóc thành như vậy, ở đâu ra bộ

dạng vui vẻ, ta cũng gấp thành như vậy rồi! Người vì sao còn đang nằm mơ"

Cơ Ninh lần đầu tiên không để ý dung nhan mà tức giận đối với người, mặc dù

thanh âm không lớn, nhưng cũng rống cho Tần Diệc lập tức dừng lại âm thanh,

hắn như là có chút bị bộ dạng của nàng hù đến, hắn nói "... Thuộc hạ không

làm là được."

Cơ Ninh thấy bộ dáng hắn ăn nói khép nép đáng thương, lại kìm lòng không

đậu, một lần nữa nàng ngồi xuống bên giường hắn hỏi, "Vết thương trên người

người còn đau không?"

Tần Diệc nhìn nước mắt của nàng, lắc đầu. "Không."

Cơ Ninh biết rõ hắn đang nói dối, làm sao có thể không đau ngày ấy lúc ngự y

thăm khám cho hắn, mấy tầng quần áo đều đính vào trên miệng vết thương

huyết nhục mơ hồ, kéo cũng kéo không ra nhẹ nhàng động đã đổ máu, làm sao

lại không đau.

Rất nhiều vết thương trên người hắn bị quần áo che lấp, cởi quần áo ra mới phát

hiện trên người hắn không chỉ có mấy vết lưỡi dao cắt sâu, mà còn đếm không

hết rất nhiều vết thương nhỏ.

Cơ Ninh biết hắn quen nhẫn nại không thích kêu đau, nàng lại hỏi hắn. "Tổn

thương sau lưng người làm sao mà có?"

Tần Diệc suy nghĩ một chút, bịa chuyện nói, "Bị ngã."

Đợi lát nữa hắn còn phải uống thuốc ăn cơm, Cơ Ninh sợ hắn lại mê man tiếp,

càng không ngừng nói chuyện cùng hắn, nàng hỏi "Trong mộng ngươi nói

mình... Nói mình không có ở đây, vậy ngươi đã không có ở đây, vẫn là vui

mừng cho ta sao?"

Tần Diệc "Ừ" một tiếng.

Cơ Ninh không tin, hỏi hắn. "Thật sự vui mừng sao?"

Tần Diệc còn là gật đầu. "Ừ."

Nhưng qua một hồi lâu, hắn lại nói, "Chỉ là nếu công chúa không hận thuộc hạ,

thì tốt hơn."

Hắn ngước mắt nhìn nàng, đột nhiên nói, "Công chúa, lấy ta đi."

Hắn nói. "Ta không ăn dấm chua Hạ Lâu Cần nữa, đã cưới hắn rồi, cũng lấy ta

đi."

Hắn còn không biết Hạ Lâu Cần đã chết rồi, trong mắt hắn, Cơ Ninh sợ là đã

thành hôn cùng Hạ Lâu Cần.

Hốc mắt Cơ Ninh đỏ lên, vừa rơi lệ vừa cười gật đầu. "Tốt, chờ người khỏe,

chúng ta lại thành thân."

Nàng dụ dỗ hắn, "Chỉ lấy người, không cưới hắn, nhưng mà người phải khỏe

nhanh lên biết không?"

"Vậy Hạ Lâu Cần làm sao bây giờ?"

"Không muốn hắn, để một mình hắn quay về Hồ Quyết đi."

"Cơ Chiếu thì sao?"

"Cũng không muốn, ta không thích hắn, hắn còn muốn giết ta."

Trước đây Cơ Ninh đối xử với Hạ Lâu Cần quá tốt, Tần Diệc đều nhất nhất nhìn

ở trong mắt, cứ thế giờ phút này hắn đối với Cơ Ninh mà nói còn có hoài nghi

trong lòng, nhưng hắn vẫn nhịn không được hỏi, "Chỉ lấy ta sao?"

Ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu vào cửa sổ sáng sủa, tuyết ngoài cửa sổ bay

phấp phới, Cơ Ninh nghiêng người hôn nhẹ lên miệng Tần Diệc, "Ừm, chỉ gả

cho chàng."

- Hoàn-
Bình Luận (0)
Comment