Qua năm, Tần Diệc khó khăn lắm mới có thể kéo lấy thân thể bệnh tật xuống
giường.
Nhưng người tập võ, đâu chịu được nằm lì trong phòng.
Ngủ trên giường một tháng, xương cốt Tần Diệc cũng cứng ngắc như sắp mốc
meo đến nơi.
Hắn vốn cũng không nguyện ý khó chịu ở trong phòng, nhưng không biết làm
sao đoạn thời gian này Cơ Ninh quản hắn cực kỳ nghiêm, tiểu công chúa lúc
này, khiến hắn không dám có hành động gì khiến nàng phật ý.
Nhưng một khi Cơ Ninh đi ra ngoài, hắn liền lập tức trở nên sinh khí dồi dào,
vừa đánh quyền, lại vượt nóc băng tường, hận không thể đày đọa bản thân cho
đến chết.
Có lúc Cơ Ninh vào cung lĩnh chỉ, Tần Diệc thừa cơ trộm xuống giường, kỳ thật
cũng không tính là lén lút.
Hắn biết rõ Cơ Ninh không ở trong phủ, đi ra ngoài cũng quang minh chính đại.
Chỗ hắn ở rất gần tẩm viện của Cơ Ninh xuyên qua một hành lang gấp khúc lại
đi tiếp qua một đình viện là đến.
Hắn chậm rì đi vào đi dạo một vòng, không biết làm sao tìm được bội kiếm của
hắn từ trong phòng Cơ Ninh.
Lúc trước khi Cơ Ninh cho người thu hồi kiếm của hắn, còn đặc biệt thỉnh giáo
Tiểu Thập Tam phải bảo dưỡng kiếm nảy như thế nào, sợ kiếm của hắn đặt ở đó
không dùng, sẽ bị gỉ cùn.
Cũng là vô cùng cẩn thận.
Kiếm này được lau chùi sạch sẽ, lau kiếm bằng dầu chống gỉ sau Tần Diệc
quang minh chính đại "Trộm" kiếm của mình từ trong phòng Cơ Ninh rút ra
nhìn qua ánh sáng trên thân kiếm, mũi kiếm sắc bén nhìn xem thập phần đẹp
mắt đẹp lòng.
Hắn cầm lấy kiếm, nhịn không được trở lại sân nhỏ múa hai chiêu, kết quả bị
Cơ Ninh từ trong nội cung gấp gáp trở về đụng phải.
Trong khoảng thời gian này Cơ Ninh cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn
nghỉ ngơi mà chăm sóc hắn, luôn luôn sầu lo khiến tinh khí cũng theo đó thay
đổi. sau khi nhìn thấy Tần Diệc múa múa kiếm hăng say trong tuyết. lúc ấy sắc
mặt liền chim xuống.
Một tháng này Tiểu Thập Tam vẫn luôn đi theo sau lưng Cơ Ninh, lúc Cơ Ninh
xử lý chuyện của Hạ Lâu Cần cùng Cơ Chiếu, hắn nhiều lần nhìn thấy uy
nghiêm thái tử chấp chưởng quyền sinh sát của Cơ Ninh, bây giờ thái độ đối với
Cơ Ninh và với Diệp Đình Mục không có gì khác nhau.
Diệp Đình Mục cũng nói. bộ dạng Cơ Ninh mặt lạnh không nói một lời rất có
phong thái thiên tử Cơ Minh Phong trên triều đình mặt rồng giận dữ.
Nhưng giờ phút này Tần Diệc còn không biết tầm quan trọng của chuyện này,
cái đầu gỗ ngẩng lên một chút nữa là có thể nhìn ra sắc mặt khó coi của Cơ
Ninh.
Hắn thu kiếm vào vỏ, cũng biết mình đã làm sai chuyện, dù sao đây cũng không
phải là lần đầu tiên.
Nói chỉ xa, lúc trước hắn bị sói độc gây thương tích, lúc ở phủ công chúa dưỡng
thương lén lút định quay về tướng phủ gặp Diệp Đình Mục, đã bị Cơ Ninh bắt
được một lần. Hắn bây giờ nói tiến bộ thi không có tiến bộ, nói không có tiến
bộ hắn lại biết cách giả vờ nghe lời xin nàng khoan dung.
Chi tiếc bộ dáng nghe lời không đúng, càng làm cho nàng tức giận.
Hắn thấy Cơ Ninh vội vàng trở về, một tầng tuyết mỏng phủ trên người nàng,
hắn nhặt chiếc áo choàng dày đã đặt dưới hiên khi múa kiếm, bước tới trên nền
tuyết khoác áo lên người Cơ Ninh.
Tiểu Thập Tam đứng ở sau lưng Cơ Ninh, lập tức nhíu mày lắc đầu ra hiệu cho
Tần Diệc, ý bảo lần nịnh nọt này không đúng lúc rồi.
Thân thể hắn bây giờ, so sánh với Cơ Ninh còn nhu nhược hơn không chỉ ba
phần.
Thông minh một chút bảy ra bộ dáng yếu đuối phủ áo thêm cho, lại ôm Cơ Ninh
than lạnh nói không chừng sắc mặt Cơ Ninh cũng đẹp mắt hơn một chút so với
hiện tại.
Bây giờ sắc mặt Cơ Ninh đã là khó coi đến mức không thể khó coi hơn.
Nhưng Tần Diệc không hiểu, hắn thấy Tiểu Thập Tam chỉ chỉ áo khoác dày mà
hắn khoác trên vai Cơ Ninh, tự cho là đúng đắn mà bắt đầu buộc dây áo trên cổ
cho nàng.
Buộc nhanh chút, giữ ấm.
Tiểu Thập Tam hoài nghi lão đại phi thường oai hùng dũng mãnh lúc trước hơn
phân nửa đã bị tổn thương đầu óc.
Lúc Lý ma ma vội vàng bưng tới hai chén trà gừng sâm để xua đi cái lạnh cho
Cơ Ninh và Tiểu Thập Tam, vừa mới vào sân nhỏ, chỉ nghe thấy thanh âm Cơ
Ninh nghiêm nghị răn dạy trong phòng.
Bà không cần đoán cũng biết là ai đang bị giáo huấn.
Tiểu Thập Tam đứng ở cửa ra vào không nói gì nhìn lên trời thấy Lý ma ma đến
rồi bày ra biểu lộ không biết làm thế nào với bà.
Lý ma ma nghe Cơ Ninh dạy dỗ hai câu, cũng nghẹn họng nhìn trân trối, trà
gừng sâm nóng trong tay sắp nguội lạnh, cùng không dám vào nhà sợ lửa giận
ngập trời của Cơ Ninh đến trên người mình.
Ngoại trừ mấy năm ở bên cạnh mẹ hắn khi còn bé. Tần Diệc rất ít khi bị người
mắng, Diệp Đình Mục cũng không mắng chửi người, nếu Tần Diệc làm sai thì
cứ bị phạt.
Vì coi trọng hắn nên đôi khi hình phạt còn nặng hơn những thuộc hạ khác.
Trước lúc Tần Diệc gặp Cơ Ninh, cũng ít được quan tâm. Diệp Đình Mục tuy là
dưỡng phụ, nhưng chính hắn còn không mấy chăm sóc bản thân làm sao sẽ săn
sóc Tần Diệc giống như mẹ ruột được.
Thế cho nên đầu óc Tần Diệc có đôi khi rối bời, lúc có người quan tâm hắn căn
bản cũng không biết nên làm cái gì.
Cơ Ninh muốn hắn chăm sóc tốt bản thân, hắn quay đầu bỏ chạy trong tuyết đi
luyện kiếm, sau khi bị phát hiện, còn tự cho là thông minh mà choàng y phục
cho Cơ Ninh hoàn toàn không có suy nghĩ cho bản thân mình.
Lần một lần hai nói không nghe, khó trách lần này Cơ Ninh tức giận đến như
vậy.
Trong phòng, Cơ Ninh đứng ở trước mặt Tần Diệc, một tay chống nạnh, cả giận
nói, "Trước lúc đi ra ngoài ta đã dặn đi dặn lại, bảo chàng ngoan ngoãn chờ
trong phòng nghỉ ngơi, bên ngoài có tuyết rơi, không được đi ra ngoài, miễn cho
bị cảm lạnh phát sốt! Lúc này mới bao lâu chàng đã chạy trong tuyết múa kiếm!
Chàng rốt cuộc có đề lời của ta ở trong lòng hay
không!"
Thanh âm nàng nhu hòa, giọng điệu lại không hề nhu hòa tư thể giáo huấn hắn
liều mạng như mẹ giáo huấn con cái.
Căn bản không có coi Tần Diệc là nam nhân trưởng thành hơn hai mươi tuổi.
Bất quá cũng đúng, việc hôm nay hắn làm không phải là chuyện mà nam nhân
trưởng thành làm được.
Tần Diệc cũng ít thấy bộ dạng này của Cơ Ninh, đâu chỉ ít thấy, căn bản là lần
đầu tiên thấy. Một câu Cơ Ninh nói, trực tiếp khiến hắn bối rối.
Cơ Ninh dứt lời, giơ tay nhanh chóng sờ soạng mặt hắn, vào tay lạnh buốt, cũng
không biết đã ở dưới trời tuyết bao lâu.
Nàng nhất thời càng thêm tức giận, cầm lấy cái tay không bị thương của hắn cọ
cọ trên mặt hắn, "Chàng tự sờ xem! Mặt đã đông lạnh thành cái dạng gì rồi!
Không muốn sống nữa có phải hay không! Vết thương mới tốt hơn vài phần đã
nhảy lên đầu lật ngói hôm qua lúc thay thuốc trên vải gạt còn dính máu chính
chàng không nhìn thấy sao?"
Cơ Ninh thật sự bị hắn làm tức giận đến hồ đồ rồi, nàng gọi cửa ma ma, thoáng
chậm lại giọng điệu, chỉ vào trường kiếm trên bàn nói. "Mang kiếm của hắn đi
ra để vào nhà kho khóa lại. không có lệnh của ta không cho phép ai đưa cho
hắn."
Ma ma để khay trà gừng sâm trong tay xuống vội vàng gật đầu xác nhận một
khắc cũng không muốn chờ ở trong căn phòng khói thuốc súng tràn ngập này,
ôm thanh kiếm sắt năng kinh người đi ra.
Tần Diệc không dễ dàng ứng phó tư thái ương ngạnh này của Cơ Ninh, hắn bắt
đầu trầm mặc, tránh đi ánh mắt Cơ Ninh, muốn chạy, nhưng chân chưa hoạt
động được một bước chợt nghe Cơ Ninh nói "Động cái gì mà động, ai cho phép
chàng rời đi? Ta cho chàng đứng dậy sao? Ngồi xuống!”
Ba câu hỏi, Tần Diệc nghe xong, cũng không dám đứng thêm một giây, lập tức
không nói tiếng ngồi lại, lúc ngồi xuống còn sợ nhanh chóng liếc qua sắc mặt
Cơ Ninh.
Cơ Ninh tức giận chưa tiêu, "Có phải chàng không nghĩ kỹ hay không?
Muốn kéo lấy một thân tổn thương qua mùa đông rồi qua mùa xuân già rồi lại
làm ở trên giường kêu đau đúng không!?"
Hắn lần này thiếu chút nữa đã không về được từ Quỷ Môn Quan, ngự y còn dặn
dò nhiều lần thân thể tổn thương này phải điều dưỡng cho tốt, nhất là tổn
thương xỏ xuyên trên lưng kia, không chú ý dễ dàng để lại di chứng mà hắn cứ
không nghe, ý vào trẻ tuổi làm xằng làm bậy.
Cơ Ninh ít giáo huấn người, nhưng lúc giáo huấn dạy dỗ người khác thập phần
có phong thái như là đang quan tâm hắn, nhưng Tần Diệc cũng thật sự đang bị
mắng.
Hắn ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm sang trái chứ không nhìn Cơ Ninh,
nhìn có vẻ không phản ứng gì mấy, nhưng đến một âm thanh cũng không phát
ra.
Cũng không biết là sợ bộ dáng này của nàng hay là như thế nào.
Cũng phải, người cho tới bây giờ chưa từng bị mắng, gặp phải chuyện như vậy,
không dám lên tiếng cũng là bình thường.
Nhưng trải qua một lần này, cũng may từ đó về sau Tần Diệc không dám lại chà
đạp thân thể của mình.
Cũng không phải sửa lại tính nết, đột nhiên hiểu được mạng sống mình quan
trọng, thuần túy chỉ là bị Cơ Ninh mắng mà khắc sâu vào trí nhớ, không dám tái
phạm nữa.