Mùa xuân tháng ba, ngàn hoa thi nhau khoe sắc.
Lạnh lẽo của mùa đông tan đi, cây hoa hải đường trong vườn nội viện của Cơ
Ninh cũng rũ bỏ cành khô, đâm chồi nảy lộc.
Nụ hoa diễm nhuận điểm đầy cành, cánh hoa sau khi nở rộ màu sắc ngược lại
nhạt hơn một chút, tựa như màu ráng mây hồng phấn mỹ lệ.
Nhưng mà gần đây không biết Tần Diệc xảy ra chuyện gì, ngày ngày lúc trời
chưa sáng sẽ cầm trường kiếm của hắn múa dưới táng cây.
Kiếm phong của hắn mạnh mẽ, tuy rằng mũi kiếm không chém vào thân cây
của Cơ Ninh, kiếm khí lăng lệ ác liệt thực sự thổi rơi đầy đất hoa hải đường vừa
nở rộ đầu cành.
Từ khi Cơ Ninh trả kiếm từ nhà kho lại cho hắn, nếu Diệp Đình Mục không
giao nhiệm vụ cho hắn, hắn phải luyện ba bốn canh giờ vào mỗi ngày.
Làm cho Cơ Ninh ngủ cũng ngủ không ngon, mỗi ngày bị ép dậy sớm nhìn hắn
múa kiếm dưới táng cây.
Thương thế của hắn cơ bản cũng đã lành, ngày thường Cơ Ninh không hề nhắc
tới hắn nhưng đôi khi thực sự không quản hắn.
Thí dụ như một đêm trước hắn làm rất tàn nhẫn, buổi sáng còn đang buồn ngủ,
lại nghe thấy âm thanh múa kiếm trong sân truyền đến.
Một cái gối đầu ném trên cửa sổ sau khi người ở phía ngoài nghe thấy, lập tức
trở nên yên tĩnh.
Ba phen mấy bận, Cơ Ninh dần dần hiểu được, Tần Diệc đại khái là rất thích tư
vị bị người trông coi, thậm chí có điểm thích thú.
Đương nhiên, ngày hôm trước là dưới tình huống Cơ Ninh không thực sự tức
giận.
Cơ Ninh thấy hoa hải đường rơi trong nội viện mà cảm thấy đáng tiếc, vì vậy
cho người nhặt lên đống hải đường bị Tần Diệc làm rơi, đập nát thành nước, lại
thêm phụ liệu, làm thành son phấn, dùng vải trắng ngấm nước, dứt khoát lấy ra
để sơn móng.
Tần Diệc luyện kiếm xong, thấy Cơ Ninh ngồi ở trước bàn đá, trước người bảy
đầy đồ vật dùng để sơn móng tay, một thân mồ hôi nóng tiếp cận đến trước mặt
nàng.
Hắn ngửi thấy một mùi mồ hôi, trên cổ áo cũng bị mồ hôi thấm ướt, Cơ Ninh
không thích hắn dựa gần, thò tay đẩy hắn ra, hắn còn mất hứng.
Hắn cứ phải ngồi xuống bên cạnh nàng mới bằng lòng yên tĩnh.
Thị nữ thấy vậy, biết điều rời đi, Tần Diệc cầm lấy một ít sợi to không dài
không ngắn, hỏi Cơ Ninh, "Cái này dùng để làm gì?"
Cơ Ninh đưa một tay gói kỳ cho hắn xem, "Ừm, dùng để quấn chặt vải ngâm
nước hoa bao quanh móng tay, tránh bị tuột ra.
Tần Diệc nâng tay nàng lên cẩn thận nhìn, hắn tỏ vẻ nghi ngờ, hai mắt nhìn
chăm chú định chạm vào móng tay đã gói kỹ của Cơ Ninh.
Cơ Ninh lập tức rút tay trở về. "Đừng đụng vào, còn phải đợi thêm chốc lát
nữa."
Tần Diệc không nói chuyện, hẳn buông kiếm, dùng non nửa chậu nước trên bàn
rửa tay, tiện tay lau khô trên quần áo, cầm tay kia của Cơ Ninh lên.
Hắn để tay Cơ Ninh trên đùi hắn, rất ra dáng mà lấy một miếng vải tơ ngâm bên
trong nước hoa, bắt đầu bao ngón út nàng lại.
Bao xong lại rút một sợi tơ quấn quanh ngón tay của nàng.
Cơ Ninh mở năm ngón tay ra cẩn thận nhìn, bình phẩm. "Cũng không tệ lắm."
Tần Diệc đang lấy miếng vải tơ thứ hai trong đĩa nhỏ, hắn phát hiện trên đùi đã
không còn sức nặng. bất mãn thúc chân về phía trước mặt nàng, Cơ Ninh hiểu
rõ. lại ngoan ngoãn thả tay lại trên đùi hắn.
Hắn tức giận tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, hôm nay Cơ Ninh càng hiểu được
phải dỗ dành hắn như thế nào.
Tay vừa đặt lại trên người hắn, giữa mày hắn lập tức giãn ra an tĩnh như con chó
săn được vuốt ve.
Nhuộm móng tay cho nữ nhân so với trong tưởng tượng Tần Diệc còn phiền
toái hơn, chờ hắn gói kỹ một tay Cơ Ninh, vậy mà đã qua một khắc đồng hồ.
Mồ hôi đổ ra cũng sớm hong khô trong gió sớm.
Nhưng vẫn còn chưa xong. Cơ Ninh đưa tay trái tới trước người hắn. "Cái này
còn phải nhuộm lần thứ hai."
Tần Diệc không nghĩ tới còn phải nhuộm lần hai, hắn trầm mặc một cái chớp
mắt, "Tổng cộng phải nhuộm mấy lần?"
Cơ Ninh vô tội nhìn hắn. "Bốn lần."
"Nhuộm mấy lần rồi?"
"Một lần."
Cơ Ninh nói qua, bỗng nhiên nhẹ nhàng "A..a.." một tiếng, nhíu mày nhìn cái
cối đá cao bằng lòng bàn tay trên bàn, nói: "Nước hoa hết rồi, phải giã thêm một
chút."
Nàng dứt lời quay đầu, nháy nháy ánh mắt nhìn Tần Diệc.
Tần Diệc ngước mắt nhìn nàng một cái, không lên tiếng, chỉ trầm mặc đứng lên,
ngồi xổm trên mặt đất nhặt hoa hải đường hắn làm rơi từ trên cây xuống.
Việc nhuộm móng của Cơ Ninh làm từ sáng sớm đến buổi trưa. Tần Diệc gì
cũng không làm, chỉ cố học nhuộm móng cho Cơ Ninh mà thôi.
Chờ hắn thay nàng lấy vải tơ xuống, ngón tay đều bị nước hoa nhuộm hồng cả
một tầng.
Không chỉ mười ngón thon dài của Cơ Ninh, ngón tay của hắn cũng thế, lộ ra
hương hoa giống như trên người nàng.
Từ lúc Cơ Ninh bắt gặp hắn khắc gỗ trong mảnh sân này, đã biết tay hắn khéo
léo, bây giờ nhìn qua quả nhiên không giả. Móng tay mỏng bóng loáng nhuộm
được vừa đúng, đều màu, đỏ mà không quá chói mắt, lúc cử động tỏa ra một
luồng hương hoa hải đường
Tần Diệc dựa sát vào ngửi ngửi thành quả của bản thân, không chút suy nghĩ
liền cắn một cái
Hàm răng để lên móng tay vừa nhuộm tốt, Cơ Ninh mở to mắt, "Làm cái gì?!"
Hắn liếm lấy ngón tay Cơ Ninh, chậm rì dùng nước miếng của hắn thấm ướt
ngón tay tinh tế, mặt không chút thay đổi nói, "Không làm gì, nếm thử mà thôi."
Cơ Ninh mở tay ra, dưới ánh mặt trời chăm chú nhìn móng tay của mình, đau
lòng nói, "Chàng cắn mạnh quá, bị in xuống nửa cái dấu răng rồi."
Tần Diệc quay mặt, làm như không nghe thấy.