Mồng bảy tháng ba, Cơ Ninh vào cầu Cơ Minh Phong một thánh chỉ, ngày đó,
thánh chỉ này được nữ quan bên người Cơ Minh Phong mang đến tướng phủ.
Đại sảnh Tướng phủ Diệp Đình Mục và Tần Diệc đứng kề vai sát cánh nhìn Lý
ma ma của quý phủ Cơ Ninh chỉ huy mọi người mang từng rương sính lễ đỏ
thẫm tới tiểu viện.
Quản gia Tướng phủ cũng đi theo bận trước bận sau, "Kim ngân khí ngọc để ở
bên này, thư tịch tranh chữ không thể để ánh sáng mạnh chiếu vào, mời chư vị
mang lên phòng tây, tơ lụa gấm vóc cũng mời đi theo ta..."
Cơ Ninh đưa tới quá nhiều sính lễ, Cơ Minh Phong cũng dựa theo quy chế công
chúa thành thân ban thưởng đủ, danh sách từng nhóm sính lễ lấp kín hai quyển
sách.
Trong nội viện bận tối mắt tối mũi, mọi người đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng trên
mặt lại vô cùng vui mừng hân hoan.
Một là đại hỉ, hai là cả Diệp Đình Mục và Cơ Ninh đều ra tay xa xỉ, mỗi người
làm công đều nhận được rất nhiều tiền thưởng.
Tần Diệc nắm chặt thánh chỉ tứ hôn được nữ quan bên người bệ hạ truyền
xuống, nhìn như bình tĩnh, nhưng cần thận xem xét, tay nắm thánh chỉ lại đang
run.
Sáng nay Cơ Ninh lừa hắn quay về tướng phủ, bảo hắn giúp nàng trả sách cho
Diệp Đình Mục, chuyện này vốn tùy tiện sai một thư đồng là có thể làm, nhưng
Tần Diệc được nàng sai khiến đã quen, cũng không hoài nghi, cứ thế cưỡi ngựa
trở về tướng phủ.
Nhưng hắn mới bước chân vào cửa, chưa được một lát Lý ma ma và nữ quan
của bệ hạ đã mang theo thánh chỉ đi vào.
Trước lúc nữ quan tuyên đọc thánh chỉ Tần Diệc căn bản không nghĩ tới là tứ
hôn thánh chỉ.
Cơ Ninh cũng không nói cho hắn biết.
Diệp Đình Mục thấy bộ dáng Tần Diệc đứng đấy đỡ đầu như người mất hồn,
cầm lấy quyển sách danh mục sính lễ quà tặng nặng trịch ở một bên lật xem.
Đập vào mắt chính là nghìn khối tơ lụa, trăm con ngựa tót…
Hẳn âm thầm tặc lưỡi, nghĩ đến ngày gả Tần Diệc đi thì ít nhất cũng phải làm
trống một nửa nhà kho mới xứng với những món quà hậu hĩnh mà hoàng
thượng ban tặng.
Chờ tiễn khách đi rồi, Tần Diệc thu thánh chỉ lại, ngồi ở trong ghế nhìn không
nháy mắt vào khăn hi màu đỏ Cơ Ninh đưa tới.
Diệp Đình Mục nhìn hắn một cái, đoán chừng mấy ngày nay sợ rằng hắn vẫn sẽ
thẫn thờ như thế.
Khăn hỉ đỏ được tạo thành từ tơ lụa, mỗi góc tứ giác đều treo một chuỗi trân
châu mã não, chính giữa thêu một đối Phượng Hoàng trông rất sống động,
nhưng Tần Diệc lại không nhìn Phượng Hoàng, mà là nhìn chằm chằm vào bốn
con thỏ hình thái khác nhau ở mỗi góc khăn.
Nếu như hắn biết đêm đó Cơ Ninh nói muốn thêu con thỏ cho hắn là thêu lên
trên khăn hỉ, tất nhiên hắn sẽ không đơn giản như vậy.
Diệp Đình Mục hoạt động cả buổi, phất áo bào ngồi xuống ở trước mặt hắn,
bưng chén trà ấm áp lên nhấp một ngụm.
Hai cha con suy nghĩ khác hẳn những người bình thường, thậm chí hẳn còn
không quan tâm đến việc con trai mình kết hôn với con gái mình với chiếc khăn
trùm đầu màu đỏ, mà ngập ngừng hỏi: "Làm thế nào mà người... thuyết phục
được Cơ Ninh lấy mình?"
Tần Diệc nheo mắt, lập tức nhớ tới câu kia của Cơ Ninh "Đêm đó chàng gào
thét dữ dội, một mực khóc đòi ta lấy chàng".
Dù là Tần Diệc kính trọng Diệp Đình Mục, cũng không có khả năng nói cho
hắn biết nhân duyên này là do mình nửa đêm mơ mơ màng màng khóc lóc cầu
được.
Hắn trầm mặc một lát, không biết xấu hổ nói. "Ta ở rể."
་་
Sau khi Diệp Đình Mục nghe xong, hiểu rõ mà "A..." một tiếng.
Nguyên nhân Diệp Đình Mục hỏi câu này không khó đoán, hắn cố ý vào ở hậu
cung nhưng Cơ Minh Phong căn bản không chịu thả hắn thoát khỏi cái ghế Tể
tướng.
Ngoại trừ cái lần nháo muốn từ quan kia, về sau hẳn cũng đề cập qua hai lần.
hai lần đều bị Cơ Minh Phong thu thập một trận. hắn cũng dứt khoát không
nhắc lại nữa.
Diệp Đình Mục thu hồi suy nghĩ, khoé mắt thoáng nhìn Tần Diệc cau mày cầm
lấy khăn hỉ màu đỏ, làm động tác muốn đội lên đầu.
Thoáng chốc bốn mắt nhìn nhau. Diệp Đình Mục: "..."
Tần Diệc: "..."
Diệp Đình Mục than nhẹ một tiếng, nói "Triều đình của ta vô luận nam nữ, đều
không có tập tục che khăn hỉ xuất giá, cái khăn hỉ này đại khái là Cơ Ninh thêu
để trêu đùa ngươi, ngày thành thân ngươi mang theo bên người là được rồi,
không cần đội lên đầu."
Tần Diệc sau khi nghe xong, yên lặng cất khăn hỉ đi, "Vâng."
Tính tình nghĩa tử này của hắn còn hồn nhiên dễ hiểu hơn so với người bình
thường, Diệp Đinh Mục cũng từng nghĩ tới muốn giúp hắn tìm một cô nương
của quan viên nào đó, không nghĩ tới hắn tới phủ công chúa một chuyến đã tự
gả mình ra.
Năm đó hắn ở đất Tần, mua lại Tần Diệc từ trong tay mẫu thân bệnh nặng của
hắn, là vì nhìn trúng cốt cách kỳ giai tính tình kiên nghị của hắn, không nghĩ tới
về sau sẽ thu hẳn làm nghĩa tử.
Nhưng hôm nay, vậy mà cũng đã ở chung hơn mười năm rồi.
Diệp Đình Mục cũng coi như nhìn hắn lớn lên, đột nhiên sinh ra một loại vui
mừng như gả con gái, hắn thoáng nhìn ngón tay Tần Diệc như bị nhuộm đỏ, khó
có khi quan tâm nói, "Tay người làm sao vậy?"
Tần Diệc liếc qua, nói, "... Nước hoa."
Hôm qua lúc hắn nhuộm móng chân cho Cơ Ninh bị dính vào. Có lẽ lần trước
Cơ Ninh cảm thấy hắn nhuộm rất vừa ý. Gọi hắn giúp nàng nhuộm cả ngón
chân, lúc này từ hái hoa, đảo nước, chế tạo sơn móng... Từ đầu tới đuôi đều là
một mình hắn làm, nhuộm xong cho Cơ Ninh tay của hắn cũng đỏ lên một
vòng.
Tứ hôn, hạ sính lễ, đoạn thời gian này hai người cũng không thể gặp lại.
Nghĩ đến việc Cơ Ninh đã sớm âm thầm sắp xếp xong xuôi, hôm qua mới bảo
hắn giúp nàng nhuộm móng chân.
Khâm Thiên Giám đã tính ngày lành, hôn kỳ được định vào nửa tháng sau mà
kể từ hôm nay Tần Diệc sẽ không thể gặp Cơ Ninh.
Hắn nhấp môi dưới, ánh mắt rơi vào chiếc khăn hỉ đỏ mỹ lệ giống như ánh bình
minh dưới ánh nến, cảm giác Cơ Ninh đưa nó tới, là cố ý khiến hắn nhìn vật
nhớ người, không được yên giấc.