Ngày đại hôn của Cơ Ninh cùng Tần Diệc, là một ngày lành trời xanh gió mát,
ánh hồng rực rỡ.
Cảnh xuân toàn thành ánh lên màu đồng đỏ, đội ngũ đón dâu thổi kèn cười vui,
kéo dài vài dặm. Dân chúng trên đường dừng chân theo dõi, người hát kệ đàn,
bên trong thành náo nhiệt như ngày hội.
Lễ Công Chúa Phù Quang nghênh đón phò mã, không quá khác biệt với nam tử
nhà bình thường cưới vợ, Tần Diệc quả nhiên là được Cơ Ninh phái tới mười
sáu người nâng cỗ kiệu Phượng Hoàng Cát Hồng phồn hoa xa xỉ đi dọc con phố
dài đón vào phủ đệ.
Có chút khác biếth, đó chính là nghi thức đón dâu xa hoa hùng vĩ, khó gặp.
Ngự Lâm quân uy nghiêm mở đường, cầm sư một đường tấu nhạc, đi xuyên qua
con phố dài, mười dặm hồng trang không có nửa điểm giả dối.
Người tới xem náo nhiệt phần lớn đều là muốn đến xem nghĩa tử của Tể tướng
Đại Kỳ rốt cuộc có tư thế oai hùng như thế nào mới có thể làm Công Chúa Phù
Quang yêu thích.
Tần Diệc ngồi trên kiệu cao, dân chúng vây xem nhìn thấy thân thể và dung
mạo xinh đẹp của hắn, có người chậc chậc tán thưởng, cảm thán khí độ kia rõ
ràng như suối tuyết, thân thể khôi ngô to lớn cao ngạo, mày kiếm mắt sáng, hình
dạng thu hút, chẳng trách có thể được tuyển làm phò mã.
Nhưng cũng có người miệng ghen ghét, nói cái gì mà nam tử ở rể chính là hổ
thẹn lớn nhất của cuộc đời là kẻ ăn bám…
Thính lực của Tần Diệc cực kỳ tốt, hắn ngồi trong kiệu, nhắm mắt, nắm chặt
khăn hỷ Cơ Ninh thêu cho hắn trong tay, tai nghe mắt thấy toàn bộ những người
chúc mừng hay kẻ đố kỵ ở ven người.
Nhưng hắn cùng không để ý tới.
Theo như lời Diệp Đình Mục, cảnh đẹp cả thành hôm nay cũng không bằng một
mình hắn xuân phong đắc ý.
Nhưng nhìn tấm lưng cứng ngắc và bàn tay nắm chặt lúc này của hắn so với đắc
ý sợ là còn khẩn trương hơn.
Nửa tháng qua, Tần Diệc giống như cô nương chờ gả, hầu như không ra khỏi
tướng phủ, càng không có bất cứ tin tức gì của Cơ Ninh.
Tinh thần hắn khi thì thanh tỉnh phần lớn là hoảng hốt, mỗi ngày nhìn chằm
chằm vào khăn hỉ đỏ Cơ Ninh thêu cho hắn, không biết suy nghĩ cái gì.
Đến mức có khi đang luyện kiếm cũng có thể đột nhiên dừng lại, nhìn hoa trong
nội viện rơi trên đầu mà ngơ ngẩn mất một hai khắc chuông.
Nếu không có Cơ Ninh sai người đưa hỉ phục tới treo ở trong phòng hắn, hắn
gần như đã nghĩ rằng hết thảy chuyện trải qua nửa tháng này chẳng qua chỉ là
một giấc mộng dài của hắn.
Nhưng lúc kiệu hỉ vững vàng đứng ở trước phủ công chúa, lúc một bàn tay nhỏ
nhắn trắng nõn xốc màn kiệu lên đưa đến trước mắt hắn, toàn bộ bất an ẩn giấu
trong lòng tan thành mây khói.
Ngón tay ngọc thon dài.sơn móng tay hồng nhuận phơn phớt. là màu hoa hải
đường tự hắn bỏ ra mấy canh giờ nhuộm lên.
Tần Diệc chậm chạp chớp mắt, tay phải đã quen sử dụng kiếm hơi hơi phát run,
trong lòng kích động cầm lấy.
Cơ Ninh bên ngoài kiệu phát giác được một tay hắn đổ mồ hôi.
Nàng mắt chứa ý cười, nắm tay hắn chậm rãi xuống kiệu, nhạc cộng tấu vang
khúc hỉ nhạc, ánh sáng rực rỡ ấm áp chiều vào trên thân hai người.
Cơ Ninh đội mũ phượng đeo trang sức màu đỏ nàng thấy Tần Diệc cũng mặc
một thân trang phục-long phượng như mình lại giật mình tựa như nhìn nàng,
vừa cười vừa dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy nói.
"Ai à... lang quân thật tuấn tú. Đây là muốn đến nhà cô nương nào đây?"
Nói qua, còn vụng trộm dùng móng tay nhẹ nhàng cọ cọ dưới lòng bàn tay hắn.
Tần Diệc không nói chuyện, hắn nhìn Cơ Ninh, phía dưới tay áo rộng cùng
nàng mười ngón đan xen, càng cầm tay nàng chặt hơn.
Hắn rủ đôi mắt, nhìn nàng không chuyển mắt, thầm nghĩ: Đến nhà nàng.
Tần Diệc không hiểu nhiều về chuyện thành thân hắn chưa từng tham gia hôn lễ
của người khác, cũng chưa từng ngừng chân vây xem lễ rước dâu ngoài đường,
nói là hiểu được một nửa cũng đã đánh giá cao hắn rồi.
Theo lý vốn nên có nữ quan đến dạy bảo hắn lễ nghi thành thân và quy củ của
phò mã, nhưng Cơ Ninh biết hắn không thích gò bó, cố ý miễn đi trình tự này.
Nàng không muốn hẳn phải mệt mỏi và tẻ nhạt trong ngày lẽ ra phải là ngày
hạnh phúc nhất trong đời.
Chuyện ngày hôm nay, đối với hắn mà nói đích chính xác là lần đầu tiên trong
đời.
Bên trên những viên gạch xanh. những tấm thảm gấm đỏ được trải khắp nơi,
những ngọn đèn đỏ treo cao trong phủ công chúa, tùy ý có thể thấy được ngụ ý
tốt lành trong từng tấm thảm trải.
Hai người đi theo theo Nữ Sử dẫn lễ đi đến Từ Đường lạy thần vị tổ tiên, sau
khi xong lễ nghi, lại ở trong tiếng chúc mừng, dưới sắc trời hoàng hôn đi vào
phòng cưới.
Tần Diệc nhìn như là đoan trang ổn trọng nắm tay Cơ Ninh cười nhẹ nhàng,
thực tế là Cơ Ninh một đường nhỏ giọng nhắc nhở dẫn hắn đi qua từng bước lễ
tiết rườm rà.
Lúc Tần Diệc đối mặt với việc bị lạnh nhạt chửi bới có thể bình tĩnh đối đãi mà
khi hắn đứng ở trong tiếng hân hoan chúc mừng lại đột nhiên trở nên không
được tự nhiên.
Hắn tướng mạo bình tĩnh kì thực đầu óc mê mẩn ngẩn ngơ, trên đường vẫn luôn
nắm lấy tay Cơ Ninh đợi đến lúc ngồi ở trên giường cưới vẫn chưa hoàn toàn
kịp phản ứng.
Thủ vệ ở trước cửa sân phòng tân hôn, chính là Bình Dương công chúa Cơ Yến
Thanh đặc biệt tử biên cương chạy về Hoàng Thành.
Cơ Yến Thanh một thân áo xanh, ôm tay lười biếng tựa ở cửa sân, đứng ở đằng
kia cũng không giấu được một thân hơi thở sát phạt luyện thành ở nơi chiến
trường chém giết.
Công chúa thành thân không thể so với gia đình tầm thường, Tiêu Lâm Bắc
mang theo cấm quân trông coi phủ công chúa, đương nhiên là không có chuyện
nháo động phòng, nhưng trẻ con ưa thích náo nhiệt vẫn chạy tới chạy lui, thập
thà thập thò muốn vào xem công chúa cùng phò mã.
Chỉ là vừa thấy Cơ Yến Thanh sát khí ngút trời trước cửa sân, tất cả đều co đầu
lại sợ hãi chạy đi.
Tiểu Thập Tam cũng chưa từng tham gia hôn lễ, hắn cho rằng Cơ Ninh thành
thân hắn là cũng tương tự như người bình tưởng, sẽ có ít người đến náo động
phòng, nên trước nửa tháng đã tính xong chuyện bảo vệ cho Tần Diệc.
Không nghĩ đến trong phủ đề phòng sâm nghiêm, tân khách lui tới không phải
quan lại nho nhã văn chính là võ tướng dũng mãnh, một bộ vui vẻ hân hoan, nào
có người dám náo phòng cưới của công chúa.
Lúc hắn ôm ba phần điểm tâm trong ngực nhảy đến trước phòng Cơ Ninh, mới
thấy ngoại trừ ma ma cùng thị nữ từ phòng cưới lui ra ngoài, cũng chỉ có vài
đứa bé nhỏ cùng với Cơ Yến Thanh.
Sau khi hắn nhìn thấy Cơ Yến Thanh còn cao hơn cửa sân nửa cái đầu yên lặng
ôm điểm
tâm của hắn đi trở về.
Ngược lại Cơ Yến Thanh liếc đánh giá hắn, hô một tiếng. "Tiểu Thập Tam?"
Tiểu Thập Tam ngậm một miếng bánh ngọt ngọt hoa đảo, sững sờ ngẩng đầu
hàm hồ kêu: "A?"
Tiểu Thập Tam đương nhiên biết rõ Cơ Yến Thanh là ai, nhưng không nhận biết
mặt của nàng ấy, hắn chỉ cho là vị trước mắt này chính là một người bạn cùng
tập võ với Cơ Ninh, căn bản không nghĩ tới lại là Đại Tướng Quân quanh năm
trấn thủ biên cương.
Chỉ là Cơ Ninh đã từng đề cập đến Tiểu Thập Tam trong thư gửi cho Cơ Yến
Thanh, mặt tròn tham ăn, thoạt nhìn như một đứa trẻ.
Nàng ấy nhíu lông mày, hỏi hắn. "Nhìn thấy Tiêu Lâm Bắc không?"
Tiểu Thập Tam ngây ngốc gật đầu.
Cơ Yến Thanh hỏi: "Hắn ở đâu?"
Tiểu Thập Tam ở bên Tần Diệc đã lâu, bất tri bất giác cũng nhiễm sự nhiệt tình
liều lĩnh không tranh quyền thế của Tần Diệc, vốn sắp bật thốt lên đáp trả,
nhưng tiếng nói đột nhiên ngừng lại, hỏi ngược: "Ngươi là ai?"
Trong miệng hắn ngậm bánh ngọt hoa đào, lời nói ra mơ hồ không rõ.
Cơ Yến Thanh cười cười, nói. "Cơ Yến Thanh, Ninh Ninh là tiểu muội của ta."
Tiểu Thập Tam nghe xong, điểm tâm chưa nuốt vào, suýt chút nữa bị nghẹn ở
trong cổ.
Hắn học Tần Diệc không học được tinh túy, chỉ học được cái bộ dạng lãnh khốc
vô dụng biết được thân phận người trước trái tim theo đó run lên một cái.
Hắn lập tức đổi về biểu lộ thuận theo, liên tục gật đầu, "Nhìn thấy, lúc trước họ
Tiêu ở trên ghế
uống rượu!.
Hắn lại nói, "Chỉ là thời điểm ta tới đây trông thấy hắn đi về đình hóng mát ở
bên kia."
Cơ Yến Thanh nghe vậy, lập tức nói, "Qua đây giữ cửa cho lão đại nhà ngươi."
Dứt lời, cũng không đợi Tiểu Thập Tam phản ứng, lưu loát nhảy lên xà ngang
biến mất trong bóng đêm.