Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 55

Lâm Bắc chưa đi được mấy bước tới nhà xí, đã bị một bóng dáng không biết từ

chỗ nào chui ra quấn lấy.

Người nọ kéo tới từ phía sau hắn. Tiêu Lâm Bắc rùng mình, ra tay chống cự,

qua chưa được mấy chiêu đã phát hiện chiêu thức của đối phương có chút quen

thuộc dường như có cùng xuất xứ với hắn, lại còn dung hòa với các chiêu pháp

khác.

Đường đi của người này hoang dã quỷ dị, hắn chẳng qua bởi vậy do dự một

chớp mắt, đã bị đối phương thừa cơ ngăn chặn một cánh tay, cứng rắn ấn ở trên

tường.

Chuyện này đối với thống lĩnh cấm quân mà nói, hai chữ mất mặt vẫn còn nhẹ,

nếu không phải đối phương không biểu lộ sát khí, cũng không mang theo binh

khí, giờ phút này sợ hắn đã bị đổ máu.

Tiêu Lâm Bắc vốn muốn quay người đá lại, không ngờ đối phương lại khẽ ngã

về phía trước, tựa như người không xương dán vào trên lưng hắn.

Thân thể với tư thế không hề phòng bị dán lên hắn còn có gì không hiểu.

Tiêu Lâm Bắc thân ở chức vị quan trọng, chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy của

bệ hạ, bên ngoài nội thành Dận Đô đều là tai thính mắt tinh, tin tức thông suốt.

Lúc này tin tức Cơ Yến Thanh trở về từ đất Tần đã sớm truyền đến trong tai

hắn.

Từ lúc Cơ Yến Thanh vào thành, hắn vẫn một mực trốn ở bên ngư Cơ Minh

Phong, dù Cơ Yến Thanh làm việc có phóng túng, nghĩ đến ở dưới mí mắt mẹ

nàng cũng không dám xằng bậy.

Không nghĩ tới tối nay nhất thời chủ quan, bị nàng bắt được rồi.

Tiêu Lâm Bắc lập tức muốn chửi thề, nàng không phải tự mình thủ vệ đôi phu

thê tân hôn sao! Sao đã chạy đến đây rồi!

Cơ Yến Thanh cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì, nàng ngoan ngoãn kêu

một tiếng "Sư phụ", phía dưới lại đã nhanh chóng tháo thắt lưng của hắn ra trói

hai cánh tay hắn ở sau lưng.

Dáng người Cơ Yến Thanh cao gầy, thân thể Cường tráng, chỉ thấp hơn Tiêu

Lâm Bắc nửa cái đầu, cơ bắp toàn thân so với nam nhân còn cứng rắn hơn.

Nhưng nàng tốt xấu cũng là một nữ nhân, chỗ khác dù cứng rắn hai luồng ngực

thế nhưng thật là mềm.

Không chỉ có mềm, còn lớn nữa.

Dán lên dù cách mấy tầng vải vóc móng cọ trên lưng hắn, da mặt mỏng của

Tiêu Lâm Bắc lập tức đỏ rực.

Nửa khắc đồng hồ trước, hắn vẫn ngồi trên ghế nói chuyện phiếm với Diệp

Đình Mục, say rượu chè chén, dưới mắt lại bị con gái của huynh đệ tốt ấn trên

giường, giở trò.

Nghĩ đến hắn đường đường là nam nhi bảy thuốc bị Cơ Yến Thanh một công

chúa chưa

lấy chồng hơn nửa đêm ngăn ở chân tường là chuyện gì.

Vành tai hắn đỏ ửng phất tay Cơ Yến Thanh, "Điện hạ hãy tôn trọng chút ít đi!

Hôm nay là ngày đại hỉ của muội muội người!"

Nơi này mặc dù không có ai, nhưng chưa biết chừng sẽ có người đi ngang qua

hắn sợ bị người nghe thấy, tận lực giảm thấp âm thanh.

Nhưng Cơ Yến Thanh căn bản không nghe, nàng bốn lạng đẩy ngàn cân ngăn

cản trở về, một chân từ phía sau cắm vào giữa hai chân Tiêu Lâm Bắc, hỏi hắn,

"Đồ nhỏ ta đưa cho sư phụ, sư phụ nhận được chưa?"

Trên phố nghe đồn Cơ Yến Thanh cao lớn vạm vỡ, lạ mặt hung hãn ác kì thực

cũng không phải như vậy.

Cơ Minh Phong và Diệp Đinh Mục mặt mày như thế, con gái sinh ra sao có thể

xấu nổi huống hồ, khuôn mặt Cơ Yến Thanh, rất là xinh đẹp, hình dạng giống

Diệp Đình Mục, diễm lệ mà lạnh lẽo, tổng quân nhiều năm, dưỡng thành sát khí

làm cho người ta sợ hãi, lúc không cười rất chấn động lòng người.

Vả lại tiếng như suối trong, đặc biệt êm tai, lúc nhẹ giọng nói chuyện rất biết

cách làm người eo mềm tại đó, sau cùng Tiêu Lâm Bắc chịu không được nàng

ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói chuyện, linh hồn cũng muốn cho nàng không

còn chút gì.

Hắn bị hai câu nói của Cơ Yến Thanh làm cho mặt lúc đỏ lúc trắng, lúc trước

hắn thu được đồ nhỏ và thư của nàng được gửi tới từ đất Tần xa xôi, giật mình

sau nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần, lòng nghi ngờ vật này là không phải

nữ tử nhà ai tặng cho tình lang, đưa nhầm không cẩn thận đưa đến trong tay

hắn.

Nhưng khi mở thư nhìn qua, đích đích xác xác là bút ký của Cơ Yến Thanh.

Trên thư còn vẽ một bức tranh hẳn trần truồng không mặc quần áo, lúc ấy Tiêu

Lâm Bắc thiếu chút nữa đã ném thư vào trong lò lửa đốt đi.

Bây giờ hắn nhớ tới mà khô nóng cả người, chưa đáp lời nàng mà chỉ nói,

"Buông ra!"

Cơ Yến Thanh quỳ gối ở bắp đùi hắn mài mài, đầu gối cọ đến cái bọc lớn đang

ngủ ở dưới háng, trực tiếp cách vải vóc thò tay bắt lấy, năm ngón tay nhẹ xoa

một chút, "Xem ra là nhận được. vậy sư phụ đã dùng qua chưa, dùng được

không? Hả?"

Tiêu Lâm Bắc bị nàng bắt lấy kêu rên ra tiếng, không đợi hắn trả lời, lại nghe

Cơ Yến Thanh hỏi tiếp, "Thời điểm ta không có ở kinh đô, sư phụ có đụng vào

những nữ nhân khác hay không? Trong đêm cô đơn có lên thanh lâu, vào nhạc

phường?"

Tiêu Lâm Bắc làm sao trả lời nàng những vấn đề này, hắn nghiêng đầu tránh đi

bờ môi Cơ Yến Thanh đang dán vào lỗ tai hắn, cố ý trầm mặt, "Điện hạ hỏi

nhiều như vậy làm gì! Lên thì sao, không lên thì như thế nào, có liên quan gì tới

người?"

Cơ Yến Thanh cười nhẹ, dùng sức siết một cái lên gốc sinh mệnh của hắn, sau

đó tay phải như con tiến vào đũng quần hắn, cọ vào khe hở thật nhỏ trên đỉnh

vật kia của hắn, giọng của nàng trầm thấp, "Lời này của sư phụ tốt nhất nên

nghĩ thông suốt rồi hãy nói."

Cơ bắp toàn thân Tiêu Lâm Bắc lập tức căng thẳng, eo mềm nhũn, thanh âm

cùng cùng theo đó mềm nhũn xuống, "A... chưa, không có! Chớ có sờ nữa,

nhanh buông ra!".

Cơ Yến Thanh nói, "Không buông".

Nàng mới bóp hai cái, cây gậy đã cứng rắn giống như tảng đá to dài, thanh âm

tận lực thủ mềm, dụ dỗ nói, "Sư phụ, người thật mạnh khỏe cứng rắn a..."

Thanh âm này của nàng là đàn ông đều chịu không được, nhưng mà dương v*t

dù cho cứng rắn cũng không sánh bằng miệng Tiêu Lâm Bắc giờ phút này, hắn

chịu đựng khoái cảm, "Khi sư diệt tổ, điện hạ là muốn lật trời…

A..a...a

Cơ Yến Thanh cách xiêm y bóp đầu v* hắn "Sư phụ không thích, có thể cầm

côn quất ta."

Năm đó Cơ Yến Thanh ở dưới tay hắn học đạo thương binh pháp, lúc nàng

phạm sai lầm Tiêu Lâm Bắc hay dùng côn quyết đấu cùng nàng, hắn được Cơ

Minh Phong hạ lệnh, cũng không mềm lòng, cô nương hơn mười tuổi, thường

mang một thân tổn thương tím xanh.

Nhưng đợi Tiêu Lâm Bắc thu thập được người, quay đầu lại cầm thuốc trị

thương đến dỗ dành.

Bây giờ nàng dẫn binh chiến tranh bên ngoài, qua lại của sinh tử mấy lần Tiêu

Lâm Bắc có gọi được nàng qua hay không là một chuyện, có dám ra tay hay

không là một chuyện khác.

Chính là đánh thắng được, cũng có lá gan kia, hắn cũng không lớn cam lòng…

Dù sao cùng là một năm khó có được gặp vài lần gặp.

Bộ dạng cương nhu này Cơ Yến Thanh ở trong quân cũng dùng phiền, mà giờ

phút này dùng trên thân Tiêu Lâm Bắc lại là một chuyện khác.

Nàng phát giác được Tiêu Lâm Bắc mềm mỏng, cong khóe miệng hôn lên vành

tai của hắn, dưới tay cùng cùng theo đó động càn rỡ, "Sư phụ, ta rất nhớ người,

người ở nội thành Dận Đô phồn hoa náo động có nhớ tới ta...་་

Trăng sáng trúc sâu, hai trái tim cùng vui vẻ, ở nơi yên lặng này, khó tránh khỏi

lại hoang đường một trận.
Bình Luận (0)
Comment