Bao Kiếm Bằng Tơ Vàng - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 56

Tơ vàng vỏ kiếm (lần bên ngoài bảy: Trêu chọc) hơi h

Cơ Ninh phát hiện Tần Diệc nhìn có chút rất không thích hợp.

Từ khi hai người uống xong nửa chén rượu hợp cẩn đắng chát kia, chẳng được

bao lâu hai vành tai trắng nõn của hắn đã dâng lên một vòng màu đỏ, rất là đẹp

mắt, như gốm sứ tốt nhất bị lửa đốt cháy đỏ rực ở trong hầm.

Nhìn xem, như là say.

Cơ Ninh không quá chắc chắn, bởi vì nàng chưa thấy qua Tần Diệc say rượu, lại

nói tiếp, tối nay là lần đầu tiên nàng thấy hắn uống rượu.

Tần Diệc đang mặc hỉ phục màu đỏ tươi đẹp, tấm lưng thẳng tắp ngồi ở bên

giường, hắn ngày xưa chỉ mặc đồ đen, hôm nay một thân màu đỏ chót đoan

trang uy nghiêm làm nổi bật được mặt mày thâm sâu làn da trắng sạch, đến cả

vành tai ửng đỏ cũng như đang trêu chọc lòng người.

Ánh nến rơi vào khuôn mặt cường tráng lăng lệ ác liệt của hắn, bên gáy một cái

bóng hơi mỏng rơi xuống, Cơ Ninh nhìn vào, cũng không chịu đựng, lại gần

hôn một cái ngay dưới lỗ tai hắn.

Cánh môi mềm mại dán lên, nhẹ nhàng in xuống một dấu son môi đỏ tươi xinh

đẹp.

Hắn thật sự rất say, thường ngày Cơ Ninh hôn vào một cái, hắn không nói hai

lời nhất định phải làm nguyên bộ.

Nhưng hiện tại bị Cơ Ninh hôn một cái hắn lại không phản ứng nhiều lắm.

chỉ giương mắt yên tĩnh nhìn nàng, trong khoảnh khắc hắn mới hồi phục tinh

thần là mình bị hôn, cổ uốn éo chuyển lỗ tai bên kia qua, ý là muốn bên này

cũng được hôn một cái.

Cơ Ninh nhếch môi cười, cũng hôn một cái vào bên tai nóng hổi kia của hắn.

Cho dù hôm nay là đại hỉ, trên mặt Tần Diệc cũng không thấy vẻ vui mừng bình

thường của chú rể, sắc mặt lãnh lãnh đạm như cũ, không giống như là đại hỉ

ngược lại giống như là đi đưa linh cữu.

Nhưng Cơ Ninh đã nhìn thấu tính tình của hắn, người khác có lẽ nhìn không ra,

nhưng nàng biết rõ hiện tại Tần Diệc thật vui mừng.

Biểu hiện lúc hân hoan của hắn cũng không rõ ràng, nhưng đáy lòng sẽ thả lỏng

cảnh giác, bởi vậy động tác phản ứng luôn so với bình thường chậm chạp hơn

một chút. Cái chậm chạp này phải cẩn thận quan sát mới nhìn ra, nhưng thêm

với bây giờ hắn đang say rượu phản ứng này trở nên rất rõ ràng.

Cơ Ninh nhìn hắn, hỏi, "Tần Diệc, chàng uống rượu say sao?"

Tần Diệc chậm chạp nháy mắt, sau đó mới trả lời nàng. "Không có."

Cơ Ninh tất nhiên là không tin, nàng bóp lỗ tai của hắn, nín cười nói, "Nhưng

tai của chàng đỏ lên, còn rất nóng, chính chàng tự sờ sờ, giống như là bị thiêu

cháy rồi."

Tần Diệc nghe xong, giơ tay lên định sở soạng một cái. ngón tay sợ còn chưa

chạm tới lỗ tại của mình đã để xuống, lại trả lời, "Không có."

Chuyện Tần Diệc không biết uống rượu coi như là một bí mật, ngoại trừ Diệp

Đinh Mục và hắn tự mình biết ra, Cơ Ninh chính là người đầu tiên.

Không trách Cơ Ninh muốn trêu chọc hắn. bởi vì gương mặt này của hắn ngày

thường thật sự dọa người, nhìn không ra võ nghệ cao thấp, rồi lại mang gương

mặt có vẻ như tửu lượng cao, nhưng mà mới uống nửa chén rượu vào bụng đã

say khướt rồi.

Hắn nhìn Cơ Ninh từ giày thêu uyên ương trên chân đến mũ phượng ngậm kim

long trên đầu nàng, đột nhiên đưa tay sờ viên ngọc trai hồng Nam Hải treo trên

vành tai nàng.

Có lẽ ngày thưởng tay hắn chỉ cầm kiếm, trong tay hắn không cầm đồ gì liền

thích động tay động chân phải cầm lấy cái gì mới thoả mãn.

Hắn sờ xong khuyên tai Cơ Ninh lại sờ mũ phượng trên đầu nàng, ánh mắt sáng

rực rơi vào trên người nàng, rất là chăm chú nghiêm túc, giống như muốn khắc

bộ dáng nàng giờ phút này vào cặp mắt nhạt màu của minh.

Cơ Ninh bị mù phương nặng nề ép tới cay mũi, nàng hơi hơi cúi đầu xuống, nói,

"A.... thay ta gỡ xuống đi. thật là nặng."

Tần Diệc cúi đầu nhìn nàng trong chốc lát nghe lời gỡ mũ phượng xuống, đặt ở

một bên sau đó đột nhiên rút khăn hỉ đó nàng thêu cho hắn ra từ trong tay áo.

Màu sắc đỏ rực chụp xuống từ đỉnh đầu. Cơ Ninh nhất thời không nhìn kỹ, sững

sờ ngẩng đầu, phát hiện Tần Diệc thò tay đỡ ở sau đầu nàng, sau đó củi đầu

cách khăn hỉ màu đỏ hôn xuống.

Bờ môi nóng bỏng đặt ở ngoài miệng, Cơ Ninh "A..." một tiếng, rất rõ ràng

nghe thấy Tần Diệc nuốt yết hầu một cái, không thể chờ đợi được mà vươn đầu

lưỡi.

Ở giữa men say Tần Diệc đột nhiên hiểu được vì sao luôn có nam nữ trẻ tuổi

thích đi chơi trong rừng sâu chọn chỗ hẻo lánh yêu đương vụng trộm tầm hoan.

Hơn nửa tháng, hắn cũng không biết minh đã chịu đựng như thế nào.

Hắn hôn vội vàng xao động lại câu người, xúc cảm thấm ướt cách khăn hi đỏ

mỏng thấu thè lưỡi ra liếm bờ môi Cơ Ninh, bởi vì cánh môi hắn ép tới nhanh,

khăn hỉ giữa răng môi không có một chỗ trống, đầu lưỡi cũng chỉ có thể nhẹ

nhàng ra vào trong môi nàng, mang theo sợi nhỏ cảm nhận liếm cánh môi Cơ

Ninh, có chút ngứa ngáy nói không nên.

Cơ Ninh nghe thấy hắn thở dốc, ngoan ngoãn cho hắn hôn, thậm chí há mồm

ngậm lấy đầu lưỡi của hắn, nhẹ nhàng mút một cái.

Động tác này có chút tình sắc nói không nên lời, nước tiếng ướt át vang lên. Tần

Diệc đột nhiên cứ như vậy ngừng lại.

Hắn như là bị nàng hút mất linh hồn, sửng sốt một chút, sau đó lập tức lui về

sau.

Cơ Ninh vạch khăn hỉ, đạp giày leo đến trên người hắn, cười giống như con tiểu

hồ ly, "Làm sao vậy? Sao không hôn nữa?"

Tần Diệc cau mày không nói chuyện, hắn Cơ Ninh ôm leo đến trên đùi hắn,

vươn tay sờ soạng đầu lưỡi bị Cơ Ninh mút, sau đó không hiểu thấu, lại sờ

soạng dương v*t đã cứng rắn của bản thân.

Cơ Ninh thấy vậy, cũng tò mò thò tay sờ đồ đạc của hắn, vừa cứng vừa nóng,

hai cái túi lớn bao dưới háng.

Tần Diệc bị nàng sờ cho toàn thân phát cứng, đột nhiên giương mắt nhìn nàng.

Hắn nhíu mày, ánh mắt không tự giác lộ ra tàn khốc, nhưng Cơ Ninh cũng

không sợ, nàng vô tội nói, "Sao thế? Không thể sờ sao?"

Nàng nói rồi ngẩng đầu lên, lặp lại chiêu cũ mút một cái lên yết hầu Tần Diệc,

nhẹ nhàng dịu dàng, dùng lực như vừa nãy mút đầu lưỡi hắn.

Lập tức, đồ vật kia liền tăng vọt tình dục nhảy một cái trong lòng bàn tay nàng,

rồi sau đó cái đầu to nhô lên càng thêm lợi hại.

Cơ Ninh vén hỉ phục của hắn ra, cách quần dịu dàng bóp hai cái, rất nhanh đã

phát giác được có dịch nước dinh dính thấm ra từ trong vải vóc.

Nàng nhất thời càng thêm vui vẻ, ôn nhu hỏi, "Có phải rất thoải mái hay

không?" Nhưng lông mày Tần Diệc lại nhăn càng sâu, hắn đỏ mặt thở hổn hển,

dương v*t cũng theo đó vểnh lên càng cao, thanh âm có chút khẩn, "Công chúa

học được từ đâu?" Cơ Ninh không nói cho hắn, chỉ nói, "Chàng vẫn chưa trả lời

ta đấy, thoải mái sao?"

Nàng không đáp, Tần Diệc cũng nghẹn không lên tiếng.

Nhưng nghĩ đến chuyện khuê phòng này, trừ vị tỷ tỷ Cơ Yến Thanh và cả cái

rương sách vẽ của nàng ấy ra, cũng không có cách nào khác giúp nàng biết rõ

những thủ đoạn trêu chọc nam nhân này.

Cơ Ninh cởi đai lưng Tần Diệc, kéo hỉ phục của hắn, đưa tay từ bên hông hắn

chạm vào, theo hắn cơ bắp căng thẳng ở phần bụng sờ đến tấm lưng rắn chắc

như hổ báo, ngón tay dọc theo đỉnh xương sống hơi hơi lõm xuống của hắn

chậm rãi trượt tới hơn mấy tấc dưới mông.

Tẩn Diệc như là khó chịu, trầm mặc nhìn nàng. Tay ôm lưng nàng càng ngày

càng chặt, Cơ Ninh lại không phát hiện.

Nàng nghĩ đến việc Cơ Yến Thanh dạy nàng, cúi đầu hôn đầu v* trước ngực

hắn, hôn xong, ánh mắt xéo qua thoáng nhìn nốt ruồi đen như mực ngay dưới eo

Tần Diệc, cúi người cũng liếm một cái.

Có chút mặn.

Khuôn mặt diễm lệ nâng lên trước bụng hắn, Cơ Ninh nói, "Tần Diệc, trên

người của ngươi đổ thật nhiều mồ hôi, a…!!

Nàng mới nói một nửa, bàn tay trên lưng đột nhiên dùng lực, bỗng trời đất quay

cuồng, cả người bị Tần Diệc đẩy ngã xuống trên giường.

Nàng kinh ngạc chớp mắt, trong đầu còn đang nhớ lại bước tiếp theo Cơ Yến

Thanh dạy nàng.

Bước tiếp theo... Bước tiếp theo nên làm gì?

Cơ Ninh nhìn Tần Diệc nhặt lên đai lưng đỏ thẫm nàng cởi ra từ trên người hẳn,

không nói một lời cột hai cánh tay nàng vào đầu giường, đột nhiên nhớ tới Cơ

Yến Thanh nói. Bước tiếp theo nên dùng vũ lực, trói chặt đối phương, sau đó lại

tiếp tục muốn làm gì thì làm.
Bình Luận (0)
Comment