Tiếp theo, lão cũng không quay đầu lại mà chạy tới vị trí cứu sinh của thuyền khác.
Nhưng mà mặc kệ lão đi tới trước mặt thuyền cứu sinh nào thì cũng đều phát hiện phía trên đã ngồi đầy người từ sớm, đồng thời lại bắn ra hai lựa chọn.
Giống như là trái cấm trong vườn địa đàng, không ngừng dụ hoặc lão phải chọn lựa chọn thứ nhất.
- Nhà thiết kế tuyệt đối là cố ý!
- Mỗi một chiếc thuyền đều phải chọn một lần, đây rõ ràng chính là đang kiểm tra lòng người.
- Nếu chọn lên thuyền thì sẽ có một người chết thay anh, không lên thuyền thì chính anh sẽ chết, chơi như thế nào đây?
Trong phòng livestream, mưa đạn nghị luận ầm ĩ cũng khẩn trương lên theo.
Nhưng vẫn có người thuyết phục lão E nhanh chọn phương án thứ nhất để thoát khỏi nơi này, dù sao thì đây cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.
Nhưng lão E lại giống như không nhìn thấy, không nói một lời chạy khắp boong tàu, mỗi lần gặp phải lựa chọn đều trực tiếp chọn lựa chọn thứ hai.
Cuối cùng.
Sau khi chạy qua một nửa thuyền cứu sinh, quả nhiên tất cả đều đã ngồi đầy người.
Lão muốn lên thuyền thì nhất định phải kéo một người ở trên thuyền xuống, trong lòng cũng sinh ra xúc động như vậy.
Nhưng lão liếc mắt nhìn mẹ con co rúc trong một góc run rẩy trên thuyền cứu sinh, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi, trực tiếp xoay người rời đi.
Lúc này, đầu thuyền của tàu Titanic đã chìm xuống hơn một nửa, chỉ còn lại cột buồm cao nhất còn ở trên mặt biển.
Nước biển lạnh lẽo từ trên thuyền chảy xuống thuyền cứu sinh, cảnh tượng vốn đã hỗn loạn không chịu nổi lại càng lâm vào một mảnh điên cuồng.
[ Không, để cho tôi đi lên! Mau để cho tôi đi lên! ]
[ Biến đi, chiếc thuyền này là của tôi! ]
[ Tôi có tiền, tôi có thể đưa tất cả tiền cho anh! ]
[ Cầu xin anh, cho tôi lên thuyền trước! ]
Các hành khách giống như nổi điên chen chúc lên thuyền cứu sinh, hoặc leo trèo dây thừng, muốn cưỡng ép lên thuyền, khắp nơi đều xảy ra chuyện giẫm đạp và xô đẩy nghiêm trọng.
Rất nhiều hành khách bị chen qua bên cạnh, rơi xuống biển trong tiếng kêu thảm, cảnh tượng cực kỳ thảm thiết.
Lão E nhìn những hành khách đang điên cuồng trước cái chết, biết mình đã bỏ lỡ cơ hội sống sót cuối cùng.
Cũng không dừng lại nữa, lão theo đám người xô đẩy chạy về phía boong tàu cao hơn, xem có thể đợi được cứu viện hay không.
- Quá tuyệt vọng, tôi cũng có chút không dám nhìn.
- Không phải toàn bộ bọn họ đều chết ở đây chứ?
- Trước tai nạn như vậy, con người thật sự quá nhỏ bé.
- Nếu như đổi lại là tôi lên thuyền thì có lẽ cũng không tốt hơn gì.
- Không kịp rồi, đầu thuyền cũng sắp chìm xuống rồi.
Theo mưa đạn kinh hô một tiếng, đầu thuyền hoàn toàn biến mất, nước biển mãnh liệt tràn vào trong thuyền, vọt vào khoang điều khiển phía trước.
Boong tàu vốn đã được ưu tiên cũng khó mà đứng yên, lại càng lao về phía trước, làm cho tất cả hành khách đều bỏ chạy về phía đuôi thuyền.
Lão E cứ như vậy đi theo biển người, đi tới trên boong thuyền quen thuộc kia, bên tai còn quanh quẩn diễn tấu đàn vi-ô-lon.
Lúc này, khi đang đi qua một cửa sổ trong khoang thuyền.
Lão nhìn thấy bên trong có một đôi vợ chồng già đang đan xen mười ngón tay, ôm nhau nằm ở trên giường, yên tĩnh chờ đợi cái chết đến.
Trong một khoang thuyền khác, một người mẹ đang kể chuyện xưa cho hai đứa con nằm trên giường giống như bình thường, giọng nói ôn hòa, giống như không nhìn thấy nước biển điên cuồng nổi lên dưới giường.
Đây là chuyện duy nhất mà bọn họ có thể làm lúc này.
Hình ảnh yên tĩnh lại làm cho trong lòng khán giả giống như bị một tảng đá lớn đè lên, kiềm chế, nặng nề.
Mà lúc này.
Độ nghiêng của đuôi thuyền Titanic đã vượt qua 45 độ.
Toàn bộ thân thuyền phát ra tiếng la hét, tấm ván gỗ và dây thừng ở giữa bắt đầu đứt thành từng khúc.
- Tôi cảm giác chiếc du thuyền này sắp đứt rời.
Hai tay lão E nắm lấy rào chắn leo lên trên quay đầu lại, thiếu chút nữa bị chênh lệch cao thấp trước mắt làm cho sợ đến hồn phi phách tán, ngay cả hô hấp cũng chậm nửa nhịp.
Một giây sau.
Một tiếng động rất lớn vang lên.
Du thuyền lại thật sự bị gãy khúc giữa, boong tàu ở đuôi thuyền vốn bị nâng lên đến trên mặt biển cao mấy chục mét cũng lấy tư thế vật thẳng đứng một lần nữa chìm xuống mặt biển.
- Mẹ nó!
Lão E nói tục một tiếng, hình ảnh trước mắt cũng nhanh chóng giảm xuống.
Cái loại cảm giác này giống như là ngồi cáp treo không cài dây an toàn này làm cho lão lập tức rơi vào trạng thái mất trọng lượng, bên tai càng là truyền đến tiếng thét hoảng sợ của các hành khách.
Ầm ầm...
Cuối thuyền rơi xuống mặt biển, làm tóe lên một mảng lớn bọt nước.
Những hành khách còn chưa kịp bơi trong nước đã bị luồng sức mạnh này đánh vào trong nước biển, nước biển nhuộm đỏ một mảnh.
Nhưng như vậy còn chưa xong!
Trong phòng livestream, đám người cho rằng đây sẽ là lúc kết thúc.
Nhưng sau khi xuống biển, đuôi thuyền lại lần nữa nổi lên, khe hở ở giữa càng bị đầu thuyền kéo vào trong biển, làm cho đuôi thuyền dâng lên với tốc độ cực nhanh.
Một cái trên một cái dưới, trực tiếp làm cho cả mặt lão E trắng bệch, bàn tay gắt gao nắm lấy rào chắn, không dám di chuyển nửa phần.
Xa xa, còn có thể nhìn thấy Jack và Rose biến mất đã lâu đang ôm nhau dán chặt vào rào chắn, nhưng lão vẫn không có tâm tư để ý tới.
Hành khách bên cạnh liên tục kêu rên, thân tàu dần dần rơi xuống trong biển, mãi cho đến khi toàn bộ đuôi thuyền đứng thẳng trên mặt biển.
- Mẹ nó, chuyện này quá kinh khủng rồi!
- Cảnh tượng này thật sự quá đáng.
- Tôi đã không còn dám xem tiếp nữa.
- Không đợi được cứu viện, căn bản không đợi được cứu viện.
- Sao có thể như vậy được chứ?
Giờ khắc này, khán giả gần như đều quên cả mưa đạn đang mưa, toàn bộ đều ngừng thở nhìn chằm chằm hình ảnh.
Bọn họ biết kết cục đã định trước, nhưng vẫn không muốn từ bỏ hy vọng, hy vọng có thể xuất hiện chuyển ngoặc vào thời khắc sống còn.
Nhưng mà...
Bọn họ nhất định sẽ thất vọng.
Sau khi nhìn thấy chiếc đuôi tàu Titanic đứng yên trên mặt biển trong phút chốc, nó lại bị đầu thuyền vẫn chưa hoàn toàn tách ra mang theo chìm vào trong biển.
Hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.
Từ mấy chục đến hơn năm trăm mét trên không trung nhanh chóng hạ xuống.