Lúc này, lão E đã không nói ra lời.
Chỉ có thể gắt gao nắm chặt chiếc nhẫn VR, cảm nhận được hình ảnh mất trọng lượng lại lần nữa đến, còn có mặt biển phía dưới đang nhanh chóng tới gần.
Một tiếng ầm cuối cùng vang lên, đuôi thuyền hoàn toàn chìm xuống.
Sóng biển cuồn cuộn trong nháy mắt bao trùm lấy lão, theo vòng xoáy ở đuôi thuyền chìm vào đáy biển.
Hình ảnh khủng bố lại tái hiện.
Mặc kệ lão giãy giụa như thế nào thì cũng vẫn cách mặt biển càng ngày càng xa.
Cuối cùng.
Hình ảnh tối sầm lại.
Khi ánh sáng lại một lần nữa sáng lên, trên mặt biển chỉ còn lại vô số xác chết bị đông cứng thành khối băng trôi nổi, hoàn toàn yên tĩnh.
Bên tai cũng dần dần vang lên khúc nhạc chủ đề của trò chơi... My heart will go on.
[ Chúc mừng bạn, mở khoá thành tựu: An nghỉ dưới biển sâu. ]
[ Có muốn bắt đầu kịch bản lại từ đầu hay không? ]
[ Có. ]
[ Không. ]
...
Lão E tháo kính VR trên đầu xuống, dựa vào trên bàn để máy vi tính nôn ra một trận.
Có thể nhìn ra được, lúc này trên mặt lão đã không còn chút máu nào, giống như là những thi thể bị đóng thành băng ở trong nước biển.
Ngay cả một bộ phận người xem livestream cũng không đẹp mắt như vậy, không biết là bởi vì kịch bản trò chơi hay là bởi vì cảnh tượng hùng vĩ đến mức choáng vángvừa rồi .
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Đợi đến khi trên mặt lão E khôi phục một tia ửng hồng thì mới một lần nữa ngồi trở lại trên chỗ ngồi.
Lão há miệng muốn nói gì đó, nhưng lời đến cuối miệng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Sau khi kích động một hồi lâu, cuối cùng lão vẫn thở ra một ngụm trọc khí.
- Mẹ nó, truyền bá trò chơi này thiếu chút nữa làm tôi mất nửa cái mạng già rồi.
- Các người đều thấy được nội dung đại khái rồi, có mua hay không thì tự quyết định đi, tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Lão đã không biết nên hình dung rung động do trò chơi này như thế nào.
Vẫn là để cho các người chơi tự chọn đi.
…
Một lần livestream xong.
Nhiệt độ trong phòng livestream của lão E hoàn toàn nổ tung.
Từ hơn 1 triệu ban đầu đã trực tiếp tăng lên đến hơn 3 triệu.
Khán giả bất luận nam hay nữ đều đang nghị luận ầm ĩ, dư vị tất cả những gì vừa mới xảy ra ở trong trò chơi.
Nhất là đoạn kịch tình cuối cùng khi tàu Titanic chìm xuống đáy biển kia, quả thực có thể dùng từ chấn nhiếp lòng người để hình dung.
Cho dù cách màn hình thì bọn họ cũng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và ngạt thở của hành khách trên thuyền.
Giống như bị một đôi tay vô hình bóp chặt cổ họng, không ngừng kéo vào trong biển, làm cho bọn họ cảm nhận được sinh mệnh nhỏ bé của mình.
Thậm chí bọn họ không dám tưởng tượng.
Nếu như mình gặp phải loại chuyện như vậy thì kết quả sẽ như thế nào.
Chỉ sợ không dễ dàng như lão E trong trò chơi.
- Quá bị đè nén, thật sự quá bị đè nén.
- Tôi chưa từng nghĩ một trò chơi VR có thể làm đến mức độ này.
- Nói là trò chơi, không bằng nói là một bộ phim tai nạn cấp sử thi.
- Phương diện tìm ra lời giải cũng còn vô cùng tốt, hoàn toàn có thể cảm nhận được loại cảm giác tử vong ép tới gần, hơn nữa một vòng lại tiếp một vòng.
- Để cho tôi khó chịu là lựa chọn sau cùng.
- Đúng vậy, làm rất chân thật, hoàn toàn không biết nên chọn như thế nào.
Giờ này khắc này, bọn họ đã không còn tâm tình trêu chọc tìm niềm vui như lúc đầu, mà thay vào đó là tâm tình cực kỳ phức tạp.
Vốn cho rằng chỉ là một trò chơi bình thường.
Nhưng ai có thể ngờ được là sau lưng lại ẩn giấu một nội dung cốt truyện khổng lồ như vậy?
Tất cả.
Tất cả đều phải bắt đầu từ tấm vé thuyền lúc đầu kia.
Nếu như không có tấm vé thuyền kia thì có lẽ tất cả những chuyện này cũng sẽ không xảy ra đúng không?
Khán giả không nhịn được thầm nghĩ ở trong lòng.
Sau khi lấy lại tinh thần, cũng bắt đầu có một số người đặt hàng mua VR, chuẩn bị tự mình thể nghiệm một chút trò chơi này, mở rộng ra càng nhiều kịch bản hơn.
Mặc dù số người này không nhiều lắm.
Nhưng cũng làm cho lượng tiêu thụ VR của đám người Trần Lâm chậm rãi tăng lên.
...
Một bên khác.
Trong phòng livestream của Âu Dương Hiểu.
Âu Dương Hiểu đang đội thiết bị VR trên đầu, lúc này cũng vừa vặn đang ở kịch bản cuối cùng của trò chơi.
Nhưng khác với lão E chính là cô cũng không thoát khỏi khoang thuyền mà là vì cứu hai đứa trẻ bị vây ở trong phòng nên mới bỏ lỡ thời gian sống sót tốt nhất.
Nhìn nước biển mãnh liệt bao phủ mình, tính cả hai đứa trẻ kia cũng bị nước cuốn đi, Âu Dương Hiểu ngây ra như phỗng, sững sờ nhìn hình ảnh dần dần trở nên tối tăm.
- Sao có thể như vậy... Sao lại chìm nhanh như vậy chứ? Tôi còn chưa cứu các cô bé ấy ra mà...
Trong giọng nói của cô hàm chứa hối hận và tự trách nồng đậm.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tới cứu hai đứa trẻ này.
Nhưng cho dù cô cố gắng thế nào cũng không thể mang các cô bé ra ngoài trước khi thuyền chìm, chỉ có thể trơ mắt nhìn các cô bé lần lượt chết đi trước mặt mình.
Không có kết cục tốt.
Trò chơi này căn bản là không có kết cục tốt!
Từ khi cô leo lên du thuyền đến nay, bi kịch này đã được định trước, làm cho cô cảm nhận được một cảm giác vô lực.
- Đừng khổ sở, cô đã làm rất tốt rồi.
- Đúng vậy, kịch bản thiết lập chỉ là như vậy mà thôi.
- Ngay cả một chi tiết phụ cũng làm được tốt như vậy, tôi thật sự phục công ty Hồng Hoang này rồi.
- Đáng tiếc tôi ngất 3D, lại có chứng sợ hãi biển sâu, không dám tự mình chơi trò chơi này, nếu có thể ra phim thì tốt.
- Đồng ý, nếu như có phim điện ảnh thì tôi sẽ mua vé đi xem trước!
Cho dù là đến bây giờ, khán giả đều vô cùng tò mò, kịch bản của toàn bộ trò chơi này là gì.
Dù sao thì chỉ dựa vào một mình chủ phòng tìm kiếm cũng căn bản không tìm được kịch bản du thuyền hoàn chỉnh.
Bọn họ còn nhớ rất rõ ràng, Hồng Hoang từng nói đây là một trò chơi tìm ra lời giải lấy tình yêu làm chủ đề.
Nhưng chơi mấy lần cũng vẫn không thể phát hiện chủ tuyến ẩn giấu của tình yêu, nếu không phải không đủ thời gian thì chính là vừa vặn bỏ lỡ.