Vốn tưởng rằng hai thứ trong phiên bản hào hoa chỉ là quà tặng, không ngờ chúng nó còn có ý nghĩa đặc biệt.
Điều khiến bọn họ khó chịu là.
Giống như Hồng Hoang cũng biết vật hiếm thì quý.
Trực tiếp gửi tin tức công khai nói là sẽ không ra gói quà hào hoa mới, làm cho những người mua không được càng đấm ngực dậm chân.
Lão E thấy khoe khoang đủ rồi thì cũng không đi xa hơn nữa.
Lão cầm lấy khối Hải Dương Chi Tâm kia, đứng dậy bước ra cửa.
- Vợ à, anh có quà cho em đây.
Lão gọi một tiếng rồi đi ra bên ngoài.
Không bao lâu, ngoài cửa truyền đến tiếng la ngạc nhiên:
- Hải Dương Chi Tâm! Anh lấy ở đâu ra vậy? Thật xinh đẹp!
Khi lão trở lại trước ống kính lần nữa, trên mặt xuất hiện một vệt đỏ, cho khán giả ăn cơm chó ngập miệng.
Nhất thời, đủ loại tiếng la mắng và đòi xem phim không ngừng xuất hiện.
...
Một luồng nhiệt độ này.
Còn kéo dài khoảng một tuần mới dần dần lắng xuống.
Mà các nhân viên Hồng Hoang sau khi trải qua Tết Xuân đã một lần nữa trở lại cương vị.
Lúc này, trong phòng họp của công ty, mỗi người đều tràn đầy mong đợi nhìn về cùng một phương hướng.
- Được rồi, bắt đầu công bố thôi.
Trần Lâm ngồi ở chủ vị, trên mặt mang theo ý cười.
Trong khoảng thời gian anh ở quê nhà, tin tức nơi này không lưu thông, mọi việc đều giao cho lão Tống xử lý, cho nên không biết rõ tình huống cụ thể.
Nhưng anh vẫn rất tự tin đối với bộ phim điện ảnh CG Titanic này.
- Khụ khụ...
Lão Tống bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, cầm lấy một phần số liệu báo cáo vừa in ra, trên mặt có vẻ hơi kích động.
Giờ khắc này.
Ánh mắt của tất cả nhân viên đều tập trung ở trên người lão, ai nấy đều ngừng thở.
- Theo thống kê, doanh thu bán vé tuần đầu tiên của bộ phim điện ảnh CG do chúng ta thực hiện đạt được là... 140 triệu!
Ầm!
Toàn bộ phòng họp lập tức nổ tung.
Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn lão Tống, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
- Tống... Tống lão đại, vừa rồi anhnói cái gì? 140 triệu à?
Lão Lý nói lắp ba lắp bắp, thậm chí không thể nói được một câu lưu loát.
Các nhân viên bên cạnh càng điên cuồng nuốt nước miếng.
Mẹ nó!
Bán vé vượt qua một trăm triệu!
Nếu không phải chính tai nghe được thì bọn họ tuyệt đối không tin đây là bộ phim mà bọn họ tham gia.
- Đúng vậy, mọi người không nghe lầm đâu, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, bộ phim điện ảnh CG của chúng ta đã đạt được doanh thu 140 triệu vé, hơn nữa bởi vì thành tích tốt nên đã được các rạp chiếu phim lớn đẩy ra nước ngoài, đến lúc đó chúng ta có thể kiếm nhiều hơn!
Giọng nói dõng dạc của lão Tống vang vọng trong phòng họp.
Lại giống như một chiếc búa tạ đập mạnh vào trái tim của mỗi người, làm cho cả đám bừng tỉnh, tâm tình vui sướng lộ rõ trên mặt.
- 140 ngàn à? Cũng không tệ lắm.
Mặc dù không đạt đến trình độ khoa trương giống như ở kiếp trước, nhưng cũng không tính là bôi nhọ danh tiếng của bộ phim này.
Trần Lâm vẫn rất hài lòng với điều này.
Không uổng công anh dùng nhiều tiền để quảng cáo như vậy.
Hơn nữa bởi vì là nhà phát hành và nhà chế tác nên mức phân chia của bọn họ và rạp chiếu phim là hạn mức cao nhất, 50%.
Sau khi trừ đi các loại chi phí phát sinh, chỉ riêng một tuần này đã thu về hơn 50 triệu, đây còn chưa tính là bán trò chơi VR.
Có số tiền này, công ty Hồng Hoang bọn họ có thể tiếp tục mở rộng quy mô, còn có thể tăng thêm một chút dụng cụ chuyên nghiệp dùng để chế tác trò chơi.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là.
Số tiền này không được tính vào giá trị tài phú của anh.
Chỉ có thể coi là thu nhập ngoài định mức từ việc chế tác trò chơi.
Nếu muốn phát triển nhanh chóng thì anh cần phải làm ra nhiều trò chơi và bán đi, bằng không thì một bộ CG cần 30 triệu tài phú, nhiều hơn nữa cũng không đủ để anh tiêu xài.
- Được rồi, công bố doanh thu phòng bán vé xong rồi, tiếp tục bàn chuyện khác đi.
Trần Lâm đứng lên, cầm lấy bao lì xì mà anh đã chuẩn bị từ sớm.
Đây là do lão đầu tử ở trong nhà dạy anh.
Vất vả lắm mới trở về quê, sau khi nghe nói anh mở một công ty ở trong thành phố thì lão đầu tử rất cao hứng.
Lão dúi vào tay hắn một chồng tiền mặt, nói rằng làm sếp thì phải có dáng vẻ của sếp.
Nhưng anh biết rằng lão đầu tử chỉ lo lắng lão không đủ tiền tiêu xài, cuộc sống không tốt mà thôi.
Lão đầu tử cả đời sống ở nông thôn.
Có lẽ ngay cả công ty là cái gì cũng không biết.
Thậm chí mỗi tháng anh gửi tiền về nhà thì lão đều để dành, nói là sau này mua nhà cho anh, thật đúng là lo việc không đâu...
Đợi sau này anh ổn định lại rồi giải thích tình huống cụ thể.
Trần Lâm khẽ mỉm cười, sau đó giơ tay lên đặt bao lì xì lên trên bàn.
Trong nháy mắt, tiếng hoan hô nổi lên khắp phòng họp, đôi mắt của mỗi người đều sáng rực lên.
- Nếu Tổng giám đốc Trần đã dẫn đầu, vậy tôi cũng góp phần một chút, phát một bao lì xì năm mới cho mọi người.
- Còn có tôi nữa, mọi người vất vả rồi, năm nay tiếp tục cố gắng nha.
Hai vị lãnh tụ đoàn đội là lão Tống và lão Lý cũng đứng lên, học theo Trần Lâm phát bao lì xì cho mọi người.
Trong nháy mắt.
Toàn bộ phòng họp trở nên vô cùng náo nhiệt.
…
- Anna! Nổi tiếng, bộ phim mà cô đóng nổi tiếng rồi!
Trong căn phòng cho thuê nào đó ở Giang Thành.
Một giọng nói tràn đầy hưng phấn vang lên, bạn cùng phòng của Anna cầm điện thoại di động chạy vào trong phòng của cô.
Mà lúc này.
Anna đang ngơ ngác ngồi ở trước máy vi tính, nhìn xem số liệu phòng bán vé.
So với kích động, lúc này cô lại cảm thấy khó mà tin được.
Trong vòng một tuần, tiền từ phòng bán vé đã vượt qua 100 triệu.
Đây thật là điện ảnh CG trò chơi mà cô tham diễn à?
Đừng nói vượt qua 100 triệu.
Dù là phòng bán vé vượt qua 10 triệu thì cũng là việc mà trước đó cô có nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Không ngờ chuyện giống như thần tích thế này mà công ty Hồng Hoang lại làm được, hơn nữa cứ thế bày ở trước mặt mình một cách sáng loáng.
Nhìn từng dòng bình luận bên dưới phim điện ảnh và sự khen ngợi dành cho vai diễn của mình, không biết vì sao mà Anna lại xúc động muốn khóc.
Kiếp sống diễn vai quần chúng nhiều năm như vậy.
Rốt cuộc cũng kết thúc rồi!