Cửa ải đủ loại phong cách lập tức đập vào tầm mắt, nội dung thế mà còn phong phú hơn so với trong tưởng tượng.
Anh tiện tay chọn cửa ải "Xe lửa".
Một giây sau.
Nhân vật mà anh tạo hình đang lơ lửng giữa không trung, sau đó bị ném từ trên cao xuống một cái bản đồ khối 3D được chế tác đơn sơ rồi lắc lư đứng dậy.
- ???
Nhìn thân thể lắc lư qua lại như quỷ súc kia cùng với tứ chi mềm yếu vô lực, suýt chút nữa thì Vương Lão Cúc hoài nghi mình đã vào nhầm trò chơi.
Nhân vật này......
Thật là mẹ nó giống như người cao su, đi đường cũng là mềm oặt!
- Không được rồi, hôm nay ta phải cười chết ở chỗ này mất!
- Engine vật lý cũng quá qua loa rồi, ngay cả đứng thẳng cũng không nổi.
- Anh xác định đây là trò chơi cho người chơi à?
- Chính xác không phải là cho người chơi, bởi vì nhân loại đã thất bại thảm hại. ( icon đầu chó )"
- Tôi hiểu rồi, Hồng Hoang tạo ra game này chủ yếu là để gây chuyện!
Trong một mảnh tiếng cười, Vương Lão Cúc khống chế nhân vật chậm chạp bước tới trước, đi về phía phòng ở trên đầu tàu ở nơi xa.
Anh thử nhảy mấy lần nhưng đều không có biện pháp nhảy lên phía trên.
- Kỳ quái, trò chơi này không phải vượt ải à, tại sao lại không qua được?
Vương Lão Cúc nhìn bốn phía, rất nhanh để ý tới chiếc ghế dài bên cạnh tường, anh đi qua thử để tay lên, phát hiện mình có thể xê dịch nó.
- Hả? Có vẻ cũng không tệ lắm?
Hai mắt của anh sáng lên, cuối cùng cũng hiểu cách chơi của trò chơi này.
Liếc mắt nhìn mấy ảnh đại diện online bên cạnh, ấn mở kênh giọng nói liên hệ bạn bè.
- Tán nhân, lão Chu, bí đao, tôi phát hiện một game rất thú vị, mau tới cùng nhau chơi nào!
Một lát sau, bên trong kênh lập tức có giọng nói đáp lại.
- Trò chơi gì thế? Bây giờ tôi cũng đang đi dạo trong trang chủ đại hội trò chơi độc lập đây.
- Tìm được trò chơi nào vui à? Mau gửi link kết nối cho tôi.
- Đến đây đến đây, trò chơi quá nhiều không biết nên chơi trò nào trước.
Vương Lão Cúc không nói nhảm, nhanh chóng gửi đường link vào kênh chat, còn bổ sung thêm ảnh chụp màn hình của trò chơi.
Kênh chat yên tĩnh trong phút chốc, sau đó đột nhiên bộc phát một mảnh tiếng cười.
- Ha ha ha ha đậu má! Lão Cúc, anh xác định mình không có gửi sai link chứ?
- Đây là phong cách vẽ phân chó gì vậy.
- Tôi lập tức tới ngay!
Chẳng mấy chốc thì ba người đã tạo hình xong cho nhân vật của mình, sau đó bị Vương Lão Cúc kéo vào cùng một phòng chơi.
Lần này bọn họ cười lớn tiếng hơn, ai nấy đều buồn cười trước phong cách vẽ và động tác quái dị của nhân vật trong trò chơi.
……..
Mất một lúc lâu, Vương Lão Cúc và ba người bạn mới quen thuộc thao tác trò chơi.
Trò chơi này thật ra cũng rất đơn giản.
Chính là khống chế tiểu nhân quỷ súc của mình, thông qua các phương thức như nhảy vọt, leo trèo để di chuyển vật thể đến địa điểm mục tiêu, như vậy coi như là vượt quan thành công.
Mỗi cửa ải đều được thiết trí mức độ khó khác nhau.
Ví dụ như cửa ải xe lửa này.
Điều đầu tiên mà bọn họ cần phải làm là leo lên đầu tàu, sau đó vượt qua tường cao trên đầu tàu để đến phía đối diện.
Thoạt nhìn rất đơn giản.
Nhưng bởi vì tiểu nhân cao su mà bọn họ khống chế quả thật giống như là đứa em trai không chịu nghe lời, mới đi hai bước đã mềm oặt ngã trên mặt đất.
Còn khó khống chế hơn cả tay chân của bản thân.
Đầu óc: Tôi làm được.
Tay: Không, anh không làm được.
...
- Đậu má, cái đồ chơi này sao lại khó điều khiển như thế chứ!
- Thú vị đấy, trò chơi này thật thú vị.
- Thất bại thảm hại? Không tồn tại, xem tôi qua cửa này dễ dàng như thế nào.
Bốn người Vương Lão Cúc tiếp nhận khiêu chiến, bắt đầu khống chế nhân vật cuồng loạn phía trước đầu tàu, muốn trực tiếp nhảy lên.
Tiếp đó xuất hiện một màn vô cùng kỳ quái.
Bốn người dán bên trên đầu tàu, cọ qua cọ lại giống như là keo con voi, nhưng không ai nhảy lên được.
- Đừng chần chờ nữa, còn chần chờ là sẽ hết thời gian đấy.
- Không thích hợp, tôi cảm thấy động tác này có gì đó là lạ.
- Đây là thứ mà tôi không cần trả tiền vẫn có thể xem à?
- Bốn tên đại hán móc chân dán sát đầu xe uốn éo, đây là thiếu hụt nhân tính hay là không có đạo đức?
- Cảm ơn "Nơi đó dơ đừng liếm" đã tặng phi thuyền nhỏ.
Theo mưa đạn không ngừng xẹt qua, mấy người Vương Lão Cúc cuối cùng cũng phát hiện làm như vậy sẽ không thể nhảy lên được.
Cả đám lập tức thay đổi mạch suy nghĩ, khống chế nhân vật lung la lung lay tìm kiếm xung quanh.
- Hả? Cái rương này có thể di chuyển, thử kéo nó đến bên cạnh đầu tàu xem sao!
Rất nhanh, Tán Nhân đã chú ý tới cái rương lớn để bên cạnh.
Anh thử kéo một chút thì phát hiện cái rương có thể di chuyển, lập tức hì hục kéo nó đến bên cạnh đầu tàu.
Nhưng mà anh còn chưa kịp nhảy lên thì ba người còn lại đã chen lấn chạy tới, giành giật làm người đầu tiên nhảy lên rương.
- Cmn! Cái rương này là do tôi kéo tới, mấy người đừng cướp!
- Tôi lên trước! Để tôi đi lên trước đi!
- Ai mẹ nó túm ta! Mau buông tay ra!
….
- Cái rương này không nhúc nhích, có chuyện gì vậy?
- Hoá ra là tiểu tử nhà anh đang làm trò quỷ!
- Quay lại đi, cái rương chặn đường mất rồi!
….
Bên trong phòng chat Live liên tục vang lên tiếng mắng, bốn người Vương Lão Cúc nhảy nhót quanh cái rương, liều mạng tranh đoạt nhảy lên trên xe lửa.
Tán Nhân bên cạnh thấy cái rương mình kéo tới bị cướp đoạt, thế là lại kéo cái rương trở về, khiến Vương Lão Cúc đang nhảy tới trực tiếp chụp ếch trên mặt đất.
Nguyên bản bốn người còn vui vẻ xưng anh gọi em.
Bây giờ vì tranh giành một cái rương mà chơi xấu lẫn nhau, không ai nhường ai, chơi vui đến quên cả trời đất.
Rõ ràng là cách chơi vô cùng đơn giản nhưng lại bị bọn họ chơi ra một tầm khác, tiếng cười và tiếng giận mắng quanh quẩn toàn bộ phòng chat Live.
Vất vả lắm ba người mới leo lên được đầu tàu.
Nhưng mà khi cả đám quay đầu lại thì thấy Vương Lão Cúc đã biến mất.
Thì ra có một cánh cửa ngầm được giấu ở nơi chiếc rương được đặt ban đầu, đó là con đường chính xác đến cửa ải tiếp theo.