Bảo Ngươi Làm Trò Chơi Ngươi Lại Làm Video Cg? (Dịch)

Chương 310 - Chương 310: Bình Đài Lớn Khinh Thường Công Ty Nhỏ (2)

Chương 310: Bình Đài Lớn Khinh Thường Công Ty Nhỏ (2) Chương 310: Bình Đài Lớn Khinh Thường Công Ty Nhỏ (2)

- Xin hỏi, ngài là Trần tiên sinh, đại biểu của công ty Hồng Hoang đã hẹn trước phải không?

Tại công ty chi nhánh Cự Ngạnh, một thư ký ôm tài liệu đi tới trước mặt Trần Lâm.

- Đúng, chính là tôi.

Trần Lâm bình tĩnh trả lời.

- Xin mời đi theo VNiUkvtGzṲ tôi sẽ dẫn ngài đi phòng chiêu đãi bên kia trước.

Nói xong, thư ký xoay người, dẫn đường ở phía trước.

Trần Lâm đi theo phía sau cô vào công ty, nhìn khu vực làm việc rộng rãi kia, trong lòng không khỏi cảm khái.

Cự Ngạnh này quả nhiên là tài đại khí thô, diện tích làm việc của bọn họ đã gấp mấy lần công ty của bọn họ.

Hơn nữa còn được sửa sang vô cùng xa hoa.

Chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra là công ty quốc tế lớn.

Rất nhanh.

Bọn họ xuyên qua khu làm việc đi tới phòng chiêu đãi.

Điều khiến Trần Lâm hơi bất ngờ là lúc này đã có mấy người của công ty khác ngồi chờ ở trong phòng chiêu đãi, đang thấp giọng nghị luận với nhau.

- Hả? Tổng giám đốc Trần cũng tới à?

Lúc này, một tiếng la quen thuộc cắt đứt suy nghĩ của anh.

Nhìn theo tiếng kêu, phát hiện đó là lãnh đội Từ Ninh của Đông Sơn Cư mà bọn họ gặp trước đó ở hội triển lãm cũng đang ở trong đám người kia.

- Anh cũng ở đây, thật đúng là trùng hợp.

Trần Lâm gật đầu với thư ký, sau đó đi về phía vị trí trống bên cạnh Từ Ninh.

Cho đến lúc này anh mới chú ý tới, Từ Ninh là đi theo một người đàn ông đeo kính văn nhã.

- Giới thiệu một chút, vị này là tổng giám đốc của chúng tôi, tổng giám đốc Trịnh, Trịnh Khiêm. Tổng giám đốc, anh ta chính là tổng giám đốc Trần của công ty Hồng Hoang mà tôi đã nói với anh.

Từ Ninh vội vàng đứng lên, giới thiệu hai người với nhau.

Trịnh Khiêm đang đánh giá Trần Lâm nghe vậy thì không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Thì ra anh chính là tổng giám đốc Trần, lần trước anh đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Anh cười rất chân thành, cũng không bởi vì Trần Lâm nhìn thấy còn trẻ mà khinh thường.

Bởi vì phương án thiết kế mà Trần Lâm đưa ra lúc trước quả thật đã làm cho bọn họ vượt qua một cửa ải đại nạn.

Lại thêm biểu hiện áp đảo đại hán của Hồng Hoang ở trên hội triển lãm, càng làm cho anh coi trọng Hồng Hoang hơn.

- Đâu có đâu có, chỉ là đúng lúc giúp một tay mà thôi.

Trần Lâm thuận thế ngồi xuống bên cạnh hai người, tò mò nhìn xung quanh:

- Tổng giám đốc Trịnh tới đây cũng là vì đàm luận chuyện độc quyền hàng năm à?

- Đó là đương nhiên, nhưng xem ra lần này chúng tôi phải đi một chuyến tay không rồi.

Trịnh Khiêm nhìn quanh bốn phía, nụ cười mang theo sự xấu hổ.

Những người này anh cơ bản đều nhận biết, không có một nhà nào yếu hơn Đông Sơn Cư bọn họ, thậm chí còn có mấy nhà đại hán nổi danh.

Bây giờ lại có thêm một Hồng Hoang nổi danh, bọn họ chỉ có thể ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Thôi thì dứt khoát bỏ qua, dành thời gian nói chuyện phiếm với Trần Lâm, tăng tiến quan hệ công việc của hai bên một chút, thuận tiện bàn về hướng đi của ngành nghề sau này.

Hơn 10 phút sau.

Thư ký xuất hiện lần nữa, dẫn Trần Lâm đi vào trong một gian phòng khách, cuối cùng gặp được mấy vị cao tầng Cự Ngạnh phụ trách đối tiếp anh.

- Trần tiên sinh đúng không? Mời ngồi.

Nhìn thấy anh đi vào, người đàn ông ngồi ở đối diện đưa tay ra hiệu.

Trong mắt mấy người khác lóe lên tia ngoài ý muốn, giống như không ngờ anh lại trẻ như vậy.

- Cảm ơn.

Trần Lâm ngồi vào phía đối diện, nhìn chằm chằm bọn họ.

Có lẽ là bởi vì cần nói chuyện với quá nhiều công ty.

Mấy người cũng không nói nhảm, mà là đi thẳng vào vấn đề:

- Trần Lâm tiên sinh, không biết quý công ty có thể cung cấp loại trò chơi gì để hợp tác với chúng tôi?

- Các người có yêu cầu gì đối với trò chơi không?

Trần Lâm hỏi lại.

- Đề tài không giới hạn, tốt nhất là loại đứng đầu, hơn nữa phải đạt tới cấp bậc 3A, đồng thời nắm giữ năng lực chế tác độc lập.

- Xin lỗi tôi nói chuyện có hơi trực tiếp, căn cứ theo những gì tôi biết thì quý công ty đã có rất nhiều trò chơi, nếu như phát triển thêm một trò chơi lớn 3A nữa thì liệu có xuất hiện tình huống nhân thủ không đủ dẫn đến không thể phát hành hoặc chế tác bị chặn lại hay không?

Bọn họ cũng không hoài nghi năng lực của Hồng Hoang, dù sao thì mấy trò chơi vẫn còn tại đó, cái mà bọn họ lo lắng là không biết liệu Hồng Hoang có thể hoàn thành trò chơi mới trước năm sau hay không.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao bọn họ lại nghiêng về hướng đại hán.

Đại hán thiếu gì cũng không thiếu nhân thủ và tài nguyên, ít nhất có thể đảm bảo tiến độ công trình trong thời hạn.

- Chuyện này các người có thể yên tâm, bây giờ chúng tôi tuyệt đối có năng lực hoàn thành trò chơi này, đây là phương án sơ bộ của chúng tôi, các người có thể xem trước.

Nói xong, Trần Lâm lấy ra tư liệu đã chuẩn bị từ trước.

Trên đó ghi chép hướng đi và chủ đề của trò chơi mới cùng với một số thiết kế cách chơi.

Mấy người mang theo nghi hoặc tiếp nhận tư liệu, liếc mắt một cái đã bị thu hút bởi cái tên trên trang bìa.

- Phiêu khách đại hoang dã: Cứu Rỗi?

- Lấy bối cảnh thế giới là miền tây làm chủ đề, chuyện này thật hiếm lạ.

- Đúng là hiếm lạ, nếu như vậy thì chúng ta còn phải suy nghĩ đến vấn đề phản ứng của thị trường.

- Thiết kế này... Độ khó chế tạo có thể hơi lớn.

Mấy người vừa lật xem vừa thấp giọng nghị luận.

Chủ đề chủ yếu là quay xung quanh về đề tài trò chơi và độ khó chế tác, có chút đắn đo bất định.

Sau khi thương thảo rất lâu.

Bọn họ lại ngẩng đầu nhìn về phía Trần Lâm.

- Trần tiên sinh, phương án của anh rất tốt, nhưng chúng tôi không thể đưa ra quyết định ngay lập tức được, cần phải trình lên đổng sự tự mình xem qua mới được.

- Mất bao lâu?

- Chuyện này chúng tôi cũng không xác định, trước tiên cần phải hỏi qua bên phía đổng sự, bây giờ chúng tôi sẽ nhanh chóng đệ trình tài liệu qua, sẽ nhanh chóng thông báo cho anh.

- Vậy được rồi, tốt nhất là có thể nhanh một chút.

Trần Lâm đương nhiên biết đây chỉ là một lý do thoái thác mà thôi.

Đơn giản là người cạnh tranh quá nhiều, bọn họ cần thời gian cân nhắc lợi và hại, phải xem hết tất cả trò chơi của các công ty rồi mới ra quyết định.

Bình Luận (0)
Comment