Sau khi hàn huyên về vấn đề liên quan đến chế tạo trò chơi, anh lưu lại một phần tư liệu rồi chậm rãi đứng dậy.
Rời khỏi nơi này rồi trở lại trong phòng chiêu đãi một lần nữa.
Hai người Trịnh Khiêm cũng vừa nói chuyện xong thấy thế thì lập tức chào đón hỏi thăm tình hình.
- Giống như các anh thôi, phải chờ người ở trên quyết định.
Trần Lâm không nói thêm gì nữa, dù sao thì anh cũng không chắc chắn Cự Ngạnh nhất định sẽ chọn trúng mình.
Vừa vặn thừa cơ hội này liên hệ với lão Tống hỏi tình huống bên kia.
Nghĩ tới đây, anh và hai người Trịnh Khiêm trở lại chỗ ngồi, vừa gửi tin nhắn cho lão Tống vừa kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng mà….
Ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người chính là.
Từ buổi sáng đến giữa trưa, không ai trong số họ chờ được câu trả lời của Cự Ngạnh.
Ngược lại, nhân viên Cự Ngạnh bên ngoài nhao nhao đứng dậy rời khỏi vị trí công tác, đi ra ngoài ăn cơm trưa.
Ngay cả ánh đèn xung quanh cũng đều bị dập tắt.
Nhìn thấy tình hình này.
Những đại biểu công ty nhỏ cũng đợi từ sáng sớm giống như bọn họ dần dần nhận ra có gì đó không đúng, vẻ mặt trở nên khó coi.
Nhất là nhìn thấy những đại biểu đại hán kia rời lâu như vậy cũng chưa trở về, vẻ mặt một những người ở đây càng thêm âm trầm.
- Mãi lo đàm luận với những đại hán kia, phớt lờ chúng ta ở đây không thèm để ý tới, đây không phải là cửa hàng lớn khinh thường khách sao?!
- Cả một buổi sáng, cho dù chậm thế nào đi nữa thì cũng phải có một câu hồi phục chứ.
- Nếu chướng mắt chúng ta thì cứ việc nói thẳng, báo hại chúng ta chờ đợi thời gian dài như vậy!
- Chúng ta đi thôi!
Trong tiếng mắng chửi, đại biểu các công ty phẫn nộ rời đi.
Bọn họ có thể trở thành đại biểu của công ty tất nhiên không phải là đồ đần, đương nhiên có thể nhìn ra được thái độ của Cự Ngạnh đối với bọn họ.
Nếu tiếp tục ở lại đây thì thật sự sẽ trở thành kẻ ngu ngốc.
Cho dù là Trịnh Khiêm tương đối Phật hệ thì lúc này vẻ mặt cũng có chút khó coi.
Mặc dù bọn họ không phải là đại hán có tên tuổi, nhưng ở trong thị trường tiên hiệp và thị trường nữ tính thì vẫn có quyền phát biểu rất lớn.
Bây giờ lại bị lạnh nhạt như vậy, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có.
Thật sự coi bọn họ là bùn nhão dễ niết sao?
- Tổng giám đốc Trịnh, tổng giám đốc Trần.
Lúc này, Từ Ninh vừa đi vệ sinh chạy về, cau mày tiến đến bên cạnh hai người:
- Vừa rồi tôi vô tình đi nhầm chỗ, thấy được cao tầng của Cự Ngạnh đang thương lượng với mấy đại hán trong phòng làm việc, hình như còn đang nói chuyện hợp tác trò chơi.
- Xác định không?
Trịnh Khiêm hỏi.
- Xác định, mấy vị cao tầng kia tôi đều biết mặt, là vừa mới được điều tới gần đây, cũng không hiểu rõ về thị trường trong nước.
- Được rồi, chúng ta trở về thôi.
Giọng nói của Trịnh Khiêm vô cùng bình tĩnh, thật giống như làm ra quyết định gì đó không quan trọng.
Sau đó, anh nhìn về phía Trần Lâm, tràn đầy tiếc nuối nói:
- Tổng giám đốc Trần, hôm nay chúng ta chỉ có thể hàn huyên tới đây, sau này có cơ hội lại tụ họp.
Lời nói đơn giản, không hề nhắc tới chuyện Cự Ngạnh.
- Ừm, có cơ hội lại tụ họp.
Trần Lâm gật đầu, nhìn lướt qua phương hướng phòng khách:
- Xem ra ngay từ đầu người ta đã không có ý định hợp tác với những "công ty nhỏ" như chúng ta rồi, là do chúng ta vội vàng mặt nóng dán mông lạnh, cũng đến lúc tôi nên trở về rồi.
Ba chữ "công ty nhỏ" thốt ra từ trong miệng anh nặng nề đến mức cho dù Trịnh Khiêm cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Chần chờ một chút, anh không khỏi hỏi:
- Tổng giám đốc Trần dự định làm gì?
- Còn có thể làm gì được nữa?
Trần Lâm mỉm cười.
- Nếu người ta đã chướng mắt trò chơi của chúng tôi, cùng lắm thì không bán ở bình đài của bọn họ là được rồi, tôi muốn xem thử liệu trò chơi độc quyền hàng năm mà bọn họ chọn có nhiệt độ cao hơn và bán chạy hơn trò chơi của chúng tôi hay không.
Tê!
Trịnh Khiêm nghe vậy không khỏi hít hà một hơi.
Nghe ý tứ này, tổng giám đốc Trần là tính toán muốn cạnh tranh với trò chơi độc quyền hàng năm của Cự Ngạnh, tranh đoạt thị trường của bọn họ à?
…
- Tổng thanh tra, mấy công ty này gần đây có ảnh hưởng rất lớn ở trong nước, anh xác định không suy xét thêm một chút à?
Trong văn phòng của Cự Ngạnh.
Vi Mặc, người phụ trách đàm phán với Trần Lâm, cầm mấy phần tư liệu trò chơi, có chút khó hiểu nhìn tổng thanh tra vừa mới đàm phán xong với đại hán.
Theo anh, ngoại trừ quy mô chênh lệch ra thì trò chơi mới của mấy công ty này cũng rất có tiềm lực.
Hoàn toàn có giá trị để tiếp tục thương lượng.
Nhưng hôm nay bọn họ lại làm như không thấy.
- Mr.Vi, tôi nghĩ anh hiểu lầm gì đó rồi, cái chúng ta cần chính là đại tác độc quyền hàng năm, mà không phải loại trò chơi nhỏ khắp nơi có thể thấy được, hiểu chưa?
- Nhưng mà...
- Được rồi.
Tổng thanh tra phất tay cắt đứt lời của Vi Mặc.
- Mr.Vi, tôi biết anh rất để tâm đến chuyện này.
- Nhưng anh phải hiểu rằng, tổng bộ phái tôi đến đây là vì muốn mở rộng thị trường, tôi chỉ là làm ra chọn lựa chính xác nhất mà thôi.
- Ta còn muốn thương lượng một chút chi tiết với mấy đại biểu kia, nếu như không có chuyện gì thì mời anh rời đi trước.
Nói xong, anh không để ý đến phản ứng của Vi Mặc, đi thẳng đến phòng khách nơi mà mấy đại biểu của đại hán đang chờ.
Phanh!
Vi Mặc nện một quyền vào lưng ghế sô pha bên cạnh.
Quá ngu xuẩn!
Đám gia hoả được điều đến từ tổng bộ này lại vì thành kiến ngu xuẩn mà từ chối nhiều trò chơi tiềm lực có khả năng trở thành bạo phẩm ở ngoài cửa.
Trước khi đến đây, bọn họ có thật sự điều tra nghiêm túc thị trường trong nước không vậy?
Không nói những chuyện khác.
Chỉ riêng lực ảnh hưởng của Hồng Hoang và Đông Sơn Cư ở trong nước đã không yếu hơn các công ty lớn là bao nhiêu.
Cho dù đạt được hợp tác hay không thì cũng phải cho bọn họ đủ sự tôn trọng.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi.
Trực tiếp đắc tội cả hai nhà cùng một lúc.
Muốn anh đi giải thích với bọn họ như thế nào đây?
- Quản lý Vi, xảy ra chuyện lớn rồi! Đại biểu của mấy công ty kia đều rời đi!
Lúc này, một tiếng kêu lo lắng từ bên ngoài truyền đến.