Quả thật giống như là tác phẩm nghệ thuật!
Ngay cả âm nhạc bối cảnh cũng làm được trâu bò như thế.
Lần này sợ là Hồng Hoang sẽ trở thành siêu thần rồi!
- Hả? Hoàn cảnh thay đổi.
Đột nhiên, trong phòng trực tiếp vang lên một tiếng kêu nhẹ của lão E.
Theo đội xe ngựa không ngừng tiến lên, tuyết trắng xung quanh bắt đầu ngày càng ít đi.
Giống như là từ trời đông giá rét bước vào đầu xuân, mặt đất dần dần bị một tầng màu xanh bao trùm, đã biến thành bãi cỏ cây xanh đầy khắp núi đồi.
Còn có dòng sông uốn lượn được tạo ra bởi đất tuyết tan rã ở bên cạnh.
Một cảnh tượng vạn vật hồi phục.
Cứ như vậy.
Một đường tiến lên dọc theo vết tích do xe ngựa tạo ra, trèo đèo lội suối, lại trải qua một đoạn kịch bản sửa xe nhỏ.
Cuối cùng bọn họ cũng đi tới phía dưới chân núi tuyết, xây dựng doanh địa tạm thời cách một thị trấn nhỏ không xa.
Chuẩn bị tạm thời ẩn giấu thân phận bang phái, giả trang thành công nhân lên thị trấn tìm hiểu tin tức, thuận tiện đi tìm chút sinh kế kiếm tiền.
Chỉ cần kiếm được thật nhiều tiền thì bọn họ có thể mua một mảnh đất ở phía tây, sau đó Đông Sơn tái khởi.
Phải biết rằng ngay thời điểm đó, miền tây được coi là tấc đất tấc vàng.
[ Chương 02: Phòng Quan Sát Móng Ngựa ]
Theo hình ảnh một nhân vật chính ngồi ở doanh địa hút thuốc lá dừng lại, một hàng chữ nhỏ chậm rãi hiện ra ở trên màn hình.
Chương 2!
Bao gồm cả lão E, trong lòng tất cả mọi người đều chấn động.
Nhìn thời gian một chút, vừa vặn hai giờ.
Bọn họ chơi ròng rã hai giờ đồng hồ, hơn nữa còn là dưới tình huống không có sai lầm quá lớn mới đánh tới chương 2.
Cốt truyện của trò chơi này hơi bị lớn rồi!
- Một chương đã dài hai tiếng, vậy chẳng phải hai chương là hơn bốn tiếng à?
- Mặc dù không biết tổng cộng có bao nhiêu chương trong trò chơi này, nhưng ít nhất là có bốn chương trở lên, bằng không thì không cần thiết phải phân chương làm gì.
- Được được được, vừa rồi tôi còn lo lắng nội dung kết thúc quá nhanh.
- Mau nhìn xem chương 2 là dạng gì, ra khỏi núi tuyết chắc chắn có nội dung mới đúng không?
Dưới sự mong đợi và thúc giục của khán giả, lão E rất nhanh xem qua các hoạt hình cắt cảnh và hoàn thành đối thoại với mấy thành viên.
Tiếp theo.
Người chơi khôi phục điều khiển nhân vật.
Không tiếp tục giống như chương 1 là cưỡng chế phát động kịch bản sau này nữa.
[ Kiếp sống đã đổi mới: Máy ảnh ]
[ Tự do tìm tòi và khám phá. ]
Hai dòng nhắc nhở hiện lên trên giao diện, tất cả mọi người lập tức sửng sốt, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Tự do tìm tòi và khám phá?
Đây chẳng phải là… Bọn họ có thể hành động một cách tự do à?
…
Trong khoảng thời gian này.
Trên mạng tràn ngập nghị luận có liên quan đến trò chơi này.
Nói nó là trò chơi nhập vai khoác lên áo khoác thế giới mở.
Các người chơi muốn phản bác, nhưng hình như cũng không tìm được lý do phản bác, bởi vì nội dung của bản thử nghiệm chính là nhập vai truyền thống.
Nhưng hôm nay.
Sau khi mở khoá nội dung của chương thứ hai.
Lại đột nhiên bắn ra một thông báo có thể tìm kiếm tự do, thoáng cái đã làm cho bọn họ choáng váng.
- Ý là tôi có thể ra ngoài à?
Lão E sững sờ nhìn nhắc nhở, nhất thời không phản ứng kịp.
- Tôi cảm thấy hình như là vậy.
- Sau khi kết thúc một đoạn kịch bản trước đó thì sẽ có nhiệm vụ mới.
- Hay là ra ngoài thử xem rồi trở lại chủ tuyến?
- GKD, trước tiên đi loanh quanh rồi nói sau.
- Xem thử bản đồ bên ngoài núi tuyết làm như thế nào.
Mưa đạn vốn đang yên tĩnh lập tức trở nên náo nhiệt hơn.
Ai nói trò chơi này không phải thế giới mở chứ?
Chỉ là kịch bản phần đầu chưa làm xong mà thôi.
- Đi, chúng ta đi dạo chơi xung quanh trước.
Lão E đột nhiên giật mình, hai mắt sáng lên nhìn hình ảnh.
Sau khi khống chế nhân vật đi dạo một vòng trong doanh địa, anh nhanh chóng cưỡi ngựa rời khỏi doanh địa, trực tiếp chạy ra núi rừng phía bên ngoài.
Dần dần.
Một mảnh đại địa rộng lớn đập vào tầm mắt.
Một loạt xe ngựa chạy qua trái phải, đi qua các phương hướng khác nhau, còn có mấy hàng cột điện và dây điện làm bằng gỗ đang đứng thẳng.
Sau khi không có tuyết lớn bao trùm, thậm chí có thể nhìn thấy một cảnh tượng xanh biếc và núi non đầy mây mù ở phía xa.
Loại hình ảnh hoang vu lại mang theo một chút khí tức văn minh này làm cho bọn họ càng phấn chấn.
- Rất giống thật, anh nói với tôi đây là cảnh thật thì tôi cũng tin.
Lão E chẳng có mục đích thúc ngựa chạy nhanh, bị cảnh tượng trước mắt làm cho mê muội.
Từ trên núi tuyết xuống, cuối cùng cũng có loại cảm giác bước vào xã hội văn minh.
- Không dễ dàng, từ trấn Hắc Thuỷ một mực chạy trốn tới bên này.
- Xem ra có lẽ là vì trốn tránh đuổi bắt mới phải vượt qua núi tuyết.
- Đồng cỏ này, dốc núi này, rất thích hợp để ẩn cư.
- Giục ngựa chạy nhanh, đây chính là cảm giác tự do à?
- Chỉ cần chụp màn hình lại một tấm bản đồ là có thể làm giấy dán tường!
Theo bản đồ được công bố, người xem càng ngày càng tò mò đối với thế giới phía Tây này, hiếu kỳ rốt cuộc Hồng Hoang có thể làm đến mức độ nào.
Lão E cũng không nói nhảm, lại tăng thêm tốc độ đi dạo khắp nơi, muốn xem thử bên ngoài có nội dung gì.
Nếu không thì chỉ là làm một cảnh lớn như vậy, không có cách nào bổ sung nội dung thì quá lãng phí.
Giống như trò chơi nhị thứ nguyên có tên thế giới mở trước đó, cách chơi duy nhất ở dã ngoại chính là đánh quái mở rương báu, còn nói gì đến tăng thêm niềm vui tìm tòi niềm vui.
Sợ không phải có hiểu lầm gì đối với việc thế giới mở.
[ Tôi cảm thấy anh không nên xuất hiện ở gần đây, anh bạn à. ]
Đột nhiên, một giọng nói tràn đầy bất thiện từ đằng xa truyền đến.
Lão E dừng lại một lát, đã nhìn thấy hai bóng người đang tựa vào một thân cây ven đường, sau lưng còn có hai con ngựa đang ăn cỏ.
- Phát động sự kiện?
Vẻ mặt lão vui mừng, cưỡi ngựa chậm rãi nhích tới gần.
Vừa rồi còn nói không có nội dung, không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy.
Hai người kia xem ra giống như là cản đường cướp bóc, quả nhiên không hổ là người của thế giới phía Tây có tiếng là hỗn loạn.