Trò chơi này thật sự giải thích cho bọn họ, cái gì mới gọi là bắn nhau trên xe lửa.
Bất kể là chuyển động của nhân vật, xây dựng hoàn cảnh hay bầu không khí phủ lên đều tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bọn họ.
Thậm chí còn ưu tú hơn cả bản chơi thử trước đó!
Cuối cùng, sau khi giải quyết xong bảo vệ của buồng xe.
Lão E đi tới vị trí đầu xe, giải quyết người lái tàu rồi kéo giảm phanh, thuận lợi ép xe lửa dừng lại.
Nhảy xuống xe lửa, những bảo vệ còn lại trong xe hiện ra.
Người của hai bên từ trên xe lửa một đường đánh tới trong rừng rậm bên cạnh, tốn hơn mười phút, cuối cùng mới giải quyết tất cả bảo vệ, âm nhạc chiến đấu dồn dập cũng dừng lại.
- Hô ——
- Cuối cùng cũng xong.
- Một chiếc xe lửa cũ rích lại có nhiều người như vậy.
Nhìn HP chỉ còn sót lại một chút, lão E thở dài một hơi.
Nếu như bị bắn trúng một phát nữa, sợ là anh sẽ trực tiếp quy thiên làm lại từ đầu.
Nhưng không thể không nói, cách chiến đấu của trò chơi này thật sự trâu bò, làm cho anh bất tri bất giác đắm chìm trong đó, tinh thần vẫn căng thẳng đến bây giờ.
Cẩn thận vơ vét một vòng trên xe lửa, lấy hết những gì có thể lấy được.
Sau khi sờ soạng thi thể mấy lần, bọn họ lập tức dẫn theo mấy mấy công may mắn còn sống sót đi ra bên ngoài, chuẩn bị rút lui.
[ Còn bọn họ thì sao?]
Nhân vật chính chỉ vào mấy công nhân hỏi.
[ Anh làm chủ đi. ]
[ Giết bọn họ, hoặc là để bọn họ ở lại đây, hoặc là để bọn họ quay trở lại trong xe lửa.]
[ Chỉ cần đảm bảo bọn họ sẽ không phái người đuổi theo chúng ta là được. ]
Lão đại Dutch vừa nói vừa cưỡi ngựa, giao nhiệm vụ xử lý hậu sự cho nhân vật chính là Arthur, cũng chính là người chơi.
Có thể nhìn ra, nhân vật chính vẫn còn lưu lại một tia thiện niệm.
Cũng không có bởi vì thân ở bang phái mà hoàn toàn trở nên ác độc hết thuốc chữa.
Nhưng bạn muốn nói anh ta là người tốt, đoạn đường này lại làm không ít chuyện xấu, còn giết người.
Nhiều lắm chỉ có thể coi là một người gian ác có tiêu chuẩn của mình.
Vì sự sống còn của mình có thể làm ra bất kỳ chuyện xấu gì.
So sánh một chút.
Lão đại Dutch cực đoan hơn nhiều.
Anh chỉ muốn phục hưng bang phái, vì vậy anh có thể không từ thủ đoạn, không ai có thể khuyên can được anh.
- Lúc trước không chú ý, bây giờ mới phát hiện, nhân vật trong trò chơi này cũng được đắp nặn thật là mạnh.
- Đúng vậy, hình như mỗi một thành viên đều có cố sự độc lập cùng với tính cách của mình.
- Hơn nữa tính cách của mỗi người đều có dấu vết riêng.
- Cũng cảm giác như mình đang ở một thế giới chân thật!
Trong phòng livestream, mưa đạn nghị luận ầm ĩ, dần dần phát giác chỗ không giống bình thường của trò chơi này ngoài đồ hoạ và cách chơi.
Nhân vật trong trò chơi này khác với những trò chơi khác, bọn họ không chỉ là NPC công cụ đưa ra nhiệm vụ mà thôi, mà còn là một bộ phận cấu thành thế giới này.
Chính là bởi vì sự hiện hữu của bọn họ mới khiến cho thế giới trò chơi này trở nên chân thực hơn.
Mà đây, mới là nguyên nhân thực sự khiến trò chơi này có cảm giác nhập vai mạnh mẽ đến vậy!
Hồng Hoang không chỉ làm ra một trò chơi, mà còn là một thế giới chân thật!
- Vẫn là thả bọn họ đi.
Lúc này, giọng nói của lão E vang lên.
- Đó chỉ là ba người vô tội, người ta cũng không có cách nào đúng không? Làm việc cho ông chủ, đi ra ngoài làm việc.
Mặc dù có một số thời khắc anh rất không đứng đắn, giết NPC trò chơi để tiêu khiển.
Nhưng sau khi bước vào trong trò chơi này, đi vào thế giới hỗn loạn và tràn ngập nguy cơ này, cuối cùng anh vẫn tiếp tục duy trì thiện niệm trong lòng, không có cách nào ra tay với mấy công nhân kia.
Chủ yếu vẫn là quá chân thực.
Nếu giết chết sẽ làm cho anh có loại cảm giác tội ác.
Giống như những vị khách trong loạt phim truyền hình "Tây Bộ Thế Giới", khi rất nhiều người lần đầu đến nhạc viên người mô phỏng sinh vật, đa số bọn họ chỉ là dạo chơi bình thường mà thôi.
Chỉ khi đi nhiều thì ác niệm trong lòng mới từ từ bị phóng đại, tùy ý giết chết những người mô phỏng sinh vật kia như súc vật.
Nhân chi sơ, tính bản thiện, chính là đạo lý này.
Lời nói của lão E đương nhiên cũng nhận được sự đồng ý của khán giả, không có người kêu la đại khai sát giới nữa.
[ 1. Giơ súng lên nhắm chuẩn ]
[ 2. Uy hiếp ]
Lúc này, hai lựa chọn xuất hiện.
Vậy mà thật sự làm cho bọn họ lựa chọn phương thức xử lý.
Lão E chần chờ phút chốc, cuối cùng vẫn chọn số 2, mang ba công nhân trở về trên xe lửa, tiếp theo khởi động lại xe lửa đưa tiễn bọn họ và hàng hoá.
Làm xong những chuyện này, lúc này anh mới cưỡi ngựa rời đi đuổi theo đội ngũ.
Đến lúc này, kịch bản cướp xe lửa kết thúc.
Trải qua chuyện này, cuối cùng đội ngũ cũng có rất nhiều tài nguyên và tài chính, sống sót qua đoạn thời gian bị đuổi giết gian khổ này.
Hoàn tất chỉnh đốn doanh trại trên núi tuyết.
Toàn bộ đội ngũ lại xuất phát, cưỡi ngựa đánh xe xuống núi, tiếp tục chạy về phía đông.
Khi ống kính dần dần được kéo ra xa.
Trong tầm mắt chỉ còn lại một mảnh tuyết trắng mênh mang và một loạt xe ngựa đang từ từ đi xa.
Bên tai cũng bắt đầu vang lên âm nhạc theo phong cách miền viễn tây êm dịu và thư giãn, biểu thị đoạn đường núi tuyết này đã kết thúc.
- Kết thúc rồi, cuối cùng cũng không cần trốn ở trong núi tuyết nữa.
- Đúng vậy, đột nhiên có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
- Âm nhạc thật tuyệt, phối hợp vô cùng hoàn mỹ với màn này.
- Khúc BGM này thật là thần!
- Nghe đến tôi cũng nổi da gà rồi!
Trong nháy mắt âm nhạc vang lên, khán giả chỉ cảm thấy da đầu tê dại, linh hồn bị đánh trúng ngay trực diện.
Phối hợp với tiếng ngâm nga êm ái và hình ảnh xe ngựa chạy trong tuyết, trong đầu mọi người không khỏi hiện ra đủ loại kịch bản gặp phải trong đoạn đường này.
Thì ra...
Bọn họ đã đi xa như vậy.
Lại còn trải qua nhiều chuyện như vậy.
Bài hát này giống như mang theo một loại sức cuốn hút nào đó trấn an lòng người, làm cho bọn họ sinh ra một cảm xúc nhớ nhung bồi hồi.
Đồng thời nó cũng hát lên sự hướng tới cuộc sống mới.