- Lúc trước bởi vì hai người đều không ai nhường ai nên mới phải tách ra, bây giờ coi như chúng ta cưỡng chế anh ta đi hẳn là được rồi chứ?
- Đồng ý, có lẽ đây là nhiệm vụ tình cảm.
Khán giả cũng không vội nhìn thấy kết cục, nhao nhao phát mưa đạn đáp lại.
Dù sao thì cặp đôi Arthur và Mary này vốn là có lưu lại tiếc nuối, một người là tội phạm, một người là bình dân, Arthur không hy vọng đối phương sẽ trải qua cuộc sống như mình, cuối cùng không thể không tách ra.
- Vậy được rồi, trước tiên làm nhiệm vụ phụ này đã.
Thấy mọi người không có ý kiến, Âu Dương Hiểu cũng không nói nhảm, lập tức thu hồi thư tín rồi đi ra ngoài chạy vào trong thành.
Kết quả sau khi chạm mặt mới biết được.
Là do cha của bạn gái cũ lại đánh bạc ăn uống chơi gái, bán gia sản lấy tiền làm loạn, cho nên cô muốn anh tới trợ giúp.
Sau một đường hối hả ngược xuôi, nhân vật chính đã giải quyết chuyện rất nhẹ nhàng, đồng thời từ trong tay gian thương lấy ra chiếc trâm cài tóc tổ truyền bị bán đi.
Toàn bộ quá trình, hai người vẫn luôn cãi nhau, kể rõ đủ loại chuyện cũ, thậm chí còn oán trách đối phương.
Nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được giữa bọn họ còn có tình cảm.
Nhất là khi bọn họ đang xem kịch trong rạp hát, Arthur từng đưa tay muốn ôm chặt đối phương, nhưng tay duỗi ra một nửa lại thu về.
Khán giả trên người anh thấy được hai chữ "lý trí".
Nhưng càng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
[ Mary: Giữa chúng ta đã quá muộn rồi à, Arthur? ]
Rời khỏi rạp hát, trên đường đi đến trạm tàu điện, bạn gái cũ bỗng nhiên mở miệng.
[ Arthur: Anh không thể nói dối với em được, anh là tội phạm bị truy nã, Mary, nếu như... Nếu có người thân thiết với anh thì đối phương cũng sẽ bị truy nã... Anh không thể cuốn em vào. ]
[ Mary: Cùng đi với em đi, Arthur, bây giờ đi đi, đừng quay đầu lại. ]
Mary vừa nắm chặt tay của Arthur, giọng nói tràn đầy khẩn cầu, cô không muốn anh tiếp tục đọa lạc.
Arthur nhất thời lâm vào trầm mặc, sự do dự trong ánh mắt giấu ở dưới nón cao bồi phát huy vô cùng tinh tế.
Vẻ mặt sinh động kia làm cho khán giả giống như nhìn thấy không phải là một nhân vật trò chơi, mà là một người sống sờ sờ.
- Đáp ứng i, mau đáp ứng cô ấy đi!
- Đi thôi, cao chạy xa bay cũng tốt, đừng có sống loại cuộc sống này nữa.
Trước ống kính, Âu Dương Hiểu cắn môi, sốt ruột muốn chết.
Nếu như có thể lựa chọn, cô hy vọng trên màn hình xuất hiện một lựa chọn đồng ý, hoàn toàn kết thúc chuyện xưa ở đây, cùng người yêu của mình cao chạy xa bay.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Không có gì cả.
Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt từ do dự biến thành kiên định của Arthur.
[ Arthur: Anh cũng muốn... Đây là chuyện mà anh khát vọng nhất, nhưng mà anh còn có đồng bọn, một khi bọn họ tự do thì anh sẽ tự do, tiếp theo anh sẽ có thể biến mất. ]
[ Mary: Nhưng mà, Arthur... ]
[ Arthur: Nếu như chúng ta muốn rời đi thì sẽ phải cần tiền, anh sẽ sớm có thôi. ]
Nghe nói như vậy, Mary rõ ràng là không tin tưởng, nhưng cô cũng đã không có bất kỳ lý do gì.
[ Mary: Em biết anh sẽ không đi theo em... Em sẽ viết thư cho anh ]
Đứng ở trước cửa xe, cô do dự quay đầu liếc mắt nhìn Arthur, cuối cùng vẫn cô đơn đi vào trong xe.
Mãi cho đến khi cửa xe đóng lại, tàu điện rời đi.
Âu Dương Hiểu và khán giả đều ngơ ngác nhìn màn hình.
- Cái nhìn này có lẽ chính là lời vĩnh biệt.
- Flag cắm cũng sắp đầy rồi.
- Quả nhiên vẫn là không thể nào tiến tới cùng nhau.
- Một bên là đồng bạn một bên là người yêu, Arthur chỉ là không muốn liên lụy đến người yêu mà thôi.
- Một cô gái tốt biết bao, Hồng Hoang thật sự là không làm người.
- Đừng có kết luận quá sớm, không chừng sau này còn có kết quả tốt hơn nữa thì sao?
Từ xưa đến nay chân tình không lưu được, chỉ có bi kịch được lòng người.
Đoạn cảm tình tràn đầy bất đắc dĩ và tiếc nuối này làm cho khán giả vô cùng tiếc hận, đồng thời cũng biết nhân vật chính chỉ là đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Trước mặt dòng lũ thời đại thay đổi.
Lực lượng cá nhân thực sự quá nhỏ bé.
Càng chơi sâu thì loại cảm xúc này càng nồng đậm, làm cho người ta không tự chủ coi nó là một thế giới chân thật.
Loại cảm xúc này là trò chơi Tín Ngưỡng bỏ tiền đánh quái thăng cấp kia không thể mang lại được, cũng là điều mà nhiều trò chơi thế giới mở thiếu sót nhất.
Trò chơi này của Hồng Hoang.
Không thể nghi ngờ là nói cho bọn họ biết.
Thế giới mở chân chính là như thế nào!
- Tôi cũng không tin, trên đường đến đây tôi làm không ít chuyện tốt, tích góp nhiều điểm vinh dự như vậy, thế nào cũng phải là công tội bù nhau chứ?
Nhìn tàu điện đi xa, Âu Dương Hiểu không cam lòng nói.
Cô không cần Arthur đại phú đại quý, chỉ cần có thể nhìn thấy anh rửa tay gác kiếm, cùng người yêu vượt qua cuộc sống của người bình thường là được.
Chỉ đơn giản như vậy mà thôi!
Cô chỉ muốn nhân vật trò chơi của mình có được một kết cục tốt!
Ôm quyết tâm kiên định này, cô cũng không dừng lại nhiều nữa, cưỡi ngựa chạy về doanh địa, tiếp tục tiến lên theo kịch bản.
Rất nhanh chóng.
Bọn họ được mời đến tham gia yến hội trong thành phố.
Sau khi trải qua một số chuyện, người đàn ông lúc trước mang theo tiểu Jack cuối cùng cũng lộ ra mục đích của mình, nói cho mấy người nhân vật chính biết, trạm tàu điện có rất nhiều tiền, đề nghị bọn họ đi cướp.
Bọn họ một lòng muốn kiếm bộn tiền cao bay xa chạy, đương nhiên đồng ý lời này.
Mà trên đường chuẩn bị, Dutch đột nhiên nói gặp phải một thuyền trưởng, đối phương đồng ý chỉ cần bọn họ trả tiền là có thể đưa bọn họ đến châu Úc, rời khỏi nơi này.
Nhưng vấn đề là bọn họ còn chưa góp đủ tiền.
Nhất định phải nhanh chóng làm một vố lớn mới được.
Cũng kiên định quyết tâm cướp trạm tàu điện của bọn họ.
Kết quả không cần nhiều lời.
Bọn họ đã bị lừa.
Trạm tàu điện căn bản là không có tiền.
Ngược lại, người đàn ông kia gọi thủ vệ tới muốn bắt bọn họ, lại là một trận bắn nhau kịch liệt.
- Xem đi, tôi biết tên kia không có ý tốt mà.