Âu Dương Hiểu không cảm thấy bất ngờ chút nào, dù sao thì trước đó người đàn ông kia đã bắt đi tiểu Jack, việc làm ăn còn bị bọn họ quấy nhiễu, sao có thể tốt với bọn họ như vậy.
Sau khi giải quyết xong kẻ địch đuổi theo tới.
Bọn họ ngồi trên xe ngựa trốn về doanh địa, tiếp theo đi thẳng đến nơi ở của người đàn ông kia.
Lại là một phen bắn nhau, cuối cùng thành công bắt được người đàn ông này rồi ném đi cho cá sấu ăn.
- Đại khoái nhân tâm!
- Gia hỏa này cuối cùng cũng chết rồi.
- Nhưng mà anh ta có chết cũng không lấy được tiền.
- Thảm, mỗi lần hành động đều thất bại.
- Sợ là nhóm người nhân vật chính bị suy thần bám theo.
Đúng là quá thảm.
Từ khi bắt đầu xuống núi tuyết, mỗi một lần nhóm nhân vật chính có động tác lớn thì đều sẽ gặp phải đủ loại ngoài ý muốn, bị truy binh vây giết, hoặc chính là không kiếm được bao nhiêu tiền.
Sau đó còn bị thúc ép phải thay đổi vị trí doanh địa, đổi không dưới ba, bốn chỗ.
Cảm giác như bọn họ cách kế hoạch ban đầu càng ngày càng xa.
- Không biết lần này có thể nhớ lâu được hay không.
Âu Dương Hiểu cũng phát hiện ra vấn đề này.
Bị hố nhiều lần như vậy, lão đại Dutch hẳn là sẽ kịp thời thu tay lại chứ?
Nhưng mà...
Cô còn đánh giá thấp lòng tham của con người.
Nhiều lần thất bại cuối cùng cũng làm cho Dutch trở nên nóng nảy, lần này lại nhắm mục tiêu đến ngân hàng Saint Denis.
Hơn nữa bọn họ còn chuẩn bị ra tay trước khi thuyền rời bến.
[ Dutch: Đã đến lúc rồi, các quý ông, đây là vụ cuối cùng. ]
[ John: Hình như trước đó đã nghe câu này rồi thì phải? ]
[ Dutch: Anh sao vậy, John? Sự tự tin của anh đã đi đâu rồi? ]
[ John: Tôi chỉ là muốn đối mặt với hiện thực. ]
Đối với vụ hành động lần này, Dutch vẫn vô cùng tự tin.
Thiết lập sẵn kế hoạch, toàn bộ băng đảng cao bồi Dutch dốc hết toàn lực rời đi doanh địa, chạy tới Saint Denis.
…
- Tôi cá 5 tệ, lần này đánh cướp chắc chắn thất bại.
- Cái này còn cần phải đoán à? Nếu như thành công thì kịch bản còn tiến lên như thế nào nữa.
- Tôi tương đối quan tâm lần này bọn họ lại phải dùng biện pháp gì để chạy trốn.
- Vu Hồ, lại muốn đại khai sát giới!
- Tôi hiểu rồi! Cướp tiền chỉ là giả, đơn thuần chính là muốn làm cho người chơi vượt qua cơn nghiện bắn súng mà thôi.
- Hồng Hoang là hiểu về thế giới phía Tây.
Đoạn đường này tới đây.
Mặc dù nhân vật chính gặp phải không ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng năng lực chạy trốn và hoả lực vẫn rất mạnh, khán giả không lo lắng bọn họ trốn không thoát.
Cho dù trốn không thoát bị bắt thì cũng nhất định sẽ có kịch bản cứu viện binh, không có chút hoảng loạn nào.
Ngay cả Âu Dương Hiểu trước ống kính cũng đều kích động.
- Cái này cũng không trách tôi, kịch bản bắn nhau tính chất cưỡng chế, cũng không phải là do lòng tôi quá xấu.
A đúng đúng đúng.
Tất cả đều là bị ép buộc.
Là súng tự động bóp cò súng, người chơi chỉ là người công cụ cầm súng mà thôi.
Nhìn hai chữ chờ mong gần như viết lên trên mặt cô, khán giả cười ra tiếng, cũng không vạch trần.
Bởi vì bắn súng trong trò chơi này đúng là rất tuyệt, làm cho người ta có cảm giác rất đắm chìm.
Trong bầu không khí thoải mái này, đội ngũ trong trò chơi cũng rất nhanh đi tới bên ngoài cửa chính ngân hàng Saint Denis, dừng ngựa và che mặt lại.
[ Dutch: Các quý ông... Bắt đầu hành động đi! ]
Cùng với một tiếng la lên, Dutch một cước đá văng cửa lớn của ngân hàng, dẫn người cầm súng vọt vào.
Âu Dương Hiểu nhảy cẫng hoan hô, khống chế nhân vật theo sát phía sau.
Dù sao thì loại chuyện này ở thực tế là cô không dám nghĩ đến, làm cho cô vừa khẩn trương, chột dạ lại kích động, bày ra một bộ dáng vênh vang đắc ý đi vào đại sảnh.
- Không được nhúc nhích, ăn cướp đây!
- Ha ha, tôi đã muốn thử hét lên như vậy từ lâu rồi.
Khuôn mặt của Âu Dương Hiểu đỏ bừng, giống như là vừa đạt được thành tựu của đời người gì đó, khẩn trương đến mức vung đầu súng khắp nơi.
Mà người trong đại sảnh cũng bởi vì bọn họ xuất hiện mà sợ hãi kêu liên tục, hai tay nâng lên ngồi xổm ở một góc.
- Nếu như chủ phòng đặt ở cổ đại thì chí ít cũng là một nữ sơn tặc.
- Nhìn tư thế nhỏ này, vẫn là rất có phong cách.
- Giả vờ, cố mà giả vờ đi, cô đã muốn làm như vậy từ lâu rồi chứ gì?
- Lúc này mới mấy ngày, Hiểu Hiểu nhà tôi đã bị dạy hư rồi.
- Cảm giác đắm chìm thật sự rất tuyệt, làm cho tôi bắt đầu khẩn trương.
Không thể không nói, phối nhạc của Hoang Da Đại Phiêu Khách thật sự rất tuyệt vời.
Trong tiếng nhạc gấp rút và trầm thấp, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn nhiều.
Sau khi làm màu xong, Âu Dương Hiểu vội vàng dựa theo lời nhắc nhở, ép quản lý mở cửa két sắt, đi vào bên trong bắt đầu trắng trợn vơ vét.
Quá trình thuận lợi làm cho bọn họ không khỏi hoài nghi.
Chẳng lẽ lần này thật sự thành công à?
Cuối cùng nhóm của nhân vật chính có thể sống một cuộc sống ăn thịt ngon uống rượu tốt à?
- Không thích hợp, hình như sắp xảy ra chuyện rồi!
Đột nhiên, Âu Dương Hiểu đang vơ vét tiền tài đột nhiên biến sắc, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nổ lớn và kinh hô qua tai nghe.
Cô vội vàng mang theo ba lô rời khỏi két sắt, đi ra bên ngoài.
[ John: Chúng ta gặp phiền phức rồi! Hình như là vệ đội tới! ]
[ Dutch: Nhanh lên, chúng ta đi thôi! ]
Vệ đội tới?
Mọi người vừa rồi còn đang đắm chìm trong không khí vui sướng, nghe vậy lập tức cả kinh, hoàn toàn không ngờ biến cố lại tới nhanh như vậy.
Càng đừng nói đến Âu Dương Hiểu, cô cũng không để ý quá nhiều, thuần thục chạy về phía bên cửa sổ, chuẩn bị tiến hành phá vây.
Dù sao thì loại chuyện này trước đó cô cũng đã làm không ít.
Nhưng khi ánh mắt của cô xuyên qua tấm kính nhìn ra phía ngoài thì lại bỗng nhiên hoảng hốt.
- Hosea! Sao lão phụ thân lại bị bắt rồi?
Đúng vậy!
Lúc này, bên ngoài ngân hàng đã tụ tập rất nhiều vệ đội.
Mà Hosea, túi khôn của bang phái, người bị phái đi ra hấp dẫn sự chú ý của vệ đội, thế mà lại bị bắt, phải biết rằng đây chính là thành viên cốt cán của bọn họ.