Chỉ cần thành tích độc quyền hàng năm đủ cao thì những thứ khác đối với anh cũng không đáng kể.
- Lượng tiêu thụ của hai nhà khác và của Hồng Hoang thế nào? Có tin tức gì không?
- Tạm thời còn chưa có, bởi vì trò chơi của bọn họ ra mắt muộn hơn chúng ta một chút.
- Được, tôi biết rồi, anh tiếp tục lưu ý.
Carter mỉm cười, không hoang mang chút nào.
Năm trước, đại tác hàng năm của ba nhà bọn họ, lượng tiêu thụ ngày đầu tiên còn không đạt đến một triệu.
Thành tích của bọn họ năm nay trực tiếp tăng lên gấp đôi, những người kia lấy cái gì để so với bọn họ?
Quả nhiên chi ra một khoản tiền khổng lồ vẫn là rất có hiệu quả.
....
Mà lúc này.
Trong các phòng livestream lớn còn có vòng tròn người chơi.
Sau khi trải qua một ngày chiến đấu anh dũng, mọi người đã chọn được trò chơi mà mình ngưỡng mộ trong lòng, đang tranh thủ thời gian thông quan.
- Các anh chị em, hôm nay chúng ta tiếp tục tới chơi Đại Phiêu Khách.
Nền tảng stream Bilibili.
Âu Dương Hiểu vừa mới livestream buổi trưa đã lộ ra hai quầng thâm mắt, hữu khí vô lực, còn liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Xem như là UP chủ vận động, cô đã rất ít khi gặp phải tình huống thức đêm.
Nhưng hôm nay.
Thế mà bởi vì trò chơi Hồng Hoang nên cô đã chơi từ ban ngày đến đêm khuya, càng chơi càng ghiền.
Ròng rã mười mấy tiếng, chính là vì nhanh chóng nhìn thấy kết cục.
Mãi cho đến cuối cùng thật sự không chịu nổi mới phải đăng xuất.
- Ha ha, tôi đã nói là một ngày không thể chơi hết trò chơi này rồi mà.
- Đây vẫn là dưới tình huống đã thả ra trước hai chương, nếu như bắt đầu chơi từ chương 1, có lẽ bây giờ còn chưa đi được nửa chặng đường.
- Bây giờ tôi cũng chỉ mới đẩy lên chương 3 mà thôi.
- Nội dung 150G quả nhiên không phải là khoác lác.
- Đi dạo một vòng, rất nhiều người livestream đại biểu ca đều có mắt gấu trúc, cười chết tôi rồi.
So với các streamer phải tập trung toàn bộ hành trình thì khán giả thoải mái hơn nhiều, từng người tinh thần phấn chấn tràn vào trong phòng chat live.
Sau khi điều chỉnh trạng thái xong, Âu Dương Hiểu cũng không lãng phí thời gian, mở ra bình đài Steam tiến vào trò chơi.
Trong nháy mắt khi thấy hình ảnh trò chơi xuất hiện, tinh thần của cô cũng chấn động, thanh tỉnh hơn rất nhiều.
- Hôm qua đã gần như đánh xong chương 5, hôm nay nói cái gì cũng phải đánh tới đại kết cục mới được.
Trong một đêm, cô đã tiến lên đến cuối chương 5, giải quyết xong thủ vệ trên đảo, thuận lợi ngồi trên thuyền buôn.
Trò chơi vừa mới mở ra, góc nhìn đã xuất hiện trên thuyền.
Dutch đang triệu tập bọn họ, thương lượng kế hoạch sau này, chuẩn bị chạy về chỗ cũ, tìm được những người khác, vớt thêm chút tiền rồi lập tức rời đi.
- Hả?
Nghe thấy lời này của Dutch, Âu Dương Hiểu và khán giả đều ngây ngẩn cả người, những thành viên bang phái khác cũng ngây ngẩn cả người.
- Không phải chứ, các người đã như vậy rồi mà còn muốn đi kiếm tiền à?
Âu Dương Hiểu vô cùng khó hiểu.
Thậm chí nhân vật chính là Arthur cũng lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt cau mày, bắt đầu biểu thị hoài nghi đối với quyết sách của Dutch.
Dù sao từ đầu tới giờ cũng là bởi vì quyết sách sai lầm của Dutch mới làm cho bọn họ rơi vào hoàn cảnh này, còn mất đi nhiều đồng bạn như vậy.
Nhưng Arthur vẫn rất kính trọng Dutch, cho nên cũng không nói thêm gì, chỉ là vẻ mặt sa sút quay đầu.
Phối hợp với làn da đỏ bừng, đôi môi khô khốc và mắt tràn đầy tơ máu bởi vì ở trên hòn đảo nhiệt đới, đám người chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng.
- Quá khó khăn, đoạn đường này tới đây chịu khổ nhiều như vậy, kết quả cái gì cũng không nhận được.
- Nếu là tôi thì đã sớm chạy rồi.
- Đáng lẽ nên cao chạy xa bay với cô bạn gái kia.
- Không có cách nào, chính Arthur cũng đã nói rồi, anh còn có đồng bạn mình cần quan tâm.
- Bây giờ tôi tình nguyện Arthur là một người xấu tội ác tày trời, cũng không cần phần thiện lương vô dụng này.
Trên đường tới đây, bọn họ đã hiểu rõ tính tình của Arthur.
Dutch có ân dưỡng dục đối với mình, cho nên anh cũng sẽ không phản bội dễ dàng như vậy.
Lại thêm trong bang phái còn có nhiều người mà anh quan tâm, muốn đi thẳng một mạch căn bản là không có khả năng.
- Được rồi, đi một bước nhìn một bước đi, đến lúc đó nếu có lựa chọn rời đi thì tôi nhất định sẽ chọn ngay lập tức.
Âu Dương Hiểu tức giận bất bình nói, tiếp tục tiến lên kịch bản.
Rất nhanh.
Bọn họ ngồi thuyền trở về Tây Bộ Thế Giới.
Hơn nữa vì để không làm cho người khác chú ý, nhân vật chính lựa chọn phương thức chia ra hành động để tìm kiếm đồng đội.
Âu Dương Hiểu đương nhiên không cần nhiều lời, "mượn" một con ngựa đi ngang qua rồi đi thẳng đến phía doanh địa.
Đoạn đường này tuyệt đối là một lần gấp rút lên đường dài nhất cho đến tận đây, mất gần 5 phút.
Nhưng Âu Dương Hiểu lại không có bất kỳ ý tứ tiến nhanh nào.
Nhìn kiến trúc và rừng rậm không ngừng xẹt qua hai bên, nghe âm nhạc nhàn nhã vang lên trong bối cảnh, cô thậm chí hy vọng quá trình này có thể kéo dài thêm một chút.
Đây là thay đổi mà trò chơi này mang đến cho cô.
Không còn giống như trước đây, vẫn luôn theo đuổi tiết tấu nhanh.
Ngược lại, cô chậm rãi tĩnh tâm lại, thưởng thức phong cảnh ven đường mà từ trước tới bây giờ cô chưa từng lưu ý.
Thật giống như chạy vội trong hoang dã, cầu được một phần tự do khó có được trong cuộc sống tràn đầy trói buộc này.
Chỉ tiếc là, sự yên bình này cũng chỉ kéo dài 5 phút.
Doanh trại tạm thời khi xưa đã đập vào mắt mọi người.
Âu Dương Hiểu điều khiển nhân vật tiến vào trong phòng, tìm được thư tín bí mật mà các thành viên lưu lại.
Quả phụ Sadie được cứu ở núi tuyết trong chương 1 lấy giọng điệu của một cô cháu gái gửi thư cho chú của mình, nói rằng bọn họ đã dọn đi đến thị trấn nhỏ phía bắc thành phố Saint Denis.
- Xem ra các thành viên trong doanh trại không sao rồi.
Âu Dương Hiểu thấp giọng nói.
Theo manh mối, cô nhanh chóng đuổi tới thị trấn nhỏ phía bắc, cuối cùng tìm được thành viên khác trốn ở vùng ngoại ô.
Tiếp theo bọn người Dutch cũng lần lượt tiến đến, ôn chuyện và trao đổi tình báo.
Ngay khi mọi người cho rằng đây là lúc kết thúc thì tên ngu xuẩn đến cuối cùng lại bởi vì hỏi han khắp nơi mà bại lộ hành tung, dẫn tới binh sĩ bên phía thám viên đuổi bắt bọn họ.