Còn có thành viên khác bị bắt cũng không để ý, tiếp tục chạy trốn.
Trong nháy mắt.
Sợi dây vốn yếu ớt kia hoàn toàn đứt đoạn, toàn bộ bang phái sụp đổ.
Cơ thể của Arthur cũng bởi vì một đường bôn ba mà bệnh càng nguy kịch, cách cái chết không xa.
- Đã biết Micah không phải thứ tốt lành gì mà.
- Thì ra nội ứng chân chính là anh ta!
- Còn có Dutch, bây giờ cũng không thèm giả vờ nữa, trực tiếp thấy chết không cứu!
- Đã nói là làm xong một chuyến cuối cùng này sẽ đi, kết quả tiền đều tự mình lấy đi, căn bản chính là nói dối lừa gạt quỷ!
- Đi theo người như vậy sớm muộn gì cũng chết.
- Mẹ nó, chờ mở route 2, tôi sẽ giết xuyên bọn họ!
Trong phòng livestream, đám người xem tình xúc động, mấy giờ này vẫn đè nén cảm xúc, ước gì có thể tự tay làm thịt hai gia hỏa Dutch và Mi Chúc này để tư lợi.
Âu Dương Hiểu ở phía trước ống kính cũng cắn chặt môi, cưỡng bức mình đẩy kịch bản tiếp qua.
Mà lúc này.
Arthur đã hoàn toàn quyết liệt với Dutch.
Sau khi cùng với quả phụ Sadie cứu vợ trở về Abigail John, anh chuẩn bị đưa các cô ấy về rồi mới đi tìm Dutch và Micah tính sổ.
[ Arthur: Các người là cô gái tốt... Rời khỏi nơi này, không cần trở về. ]
Trước khi chia tay, Arthur đưa hai thành viên cuối cùng mà mình quan tâm lên lưng ngựa, liên tục căn dặn.
[ Abigail: Cầm lấy cái này, bây giờ tôi không cần nó nữa. ]
[ Arthur: Đó là cái gì? ]
[ Abigail: Trong sơn động có một cái rương, ở dưới xe ngựa, rương của Dutch, tiền của chúng ta đều ở đó. ]
[ Arthur: Abigail... ]
Arthur khó có thể tin nhận lấy chìa khoá mà đối phương đưa tới, rõ ràng không ngờ rằng cô lại có thứ này.
Phải biết rằng rương kia chính là góp nhặt đoạn đường này của bọn họ, tất cả thành viên đều vất vả đưa lên tiền, vì để sau này sống một cuộc sống như mong muốn.
Kết quả cuối cùng lại bị Dutch độc chiếm.
Độc tôn tất cả thành quả mà bọn họ cố gắng đạt được.
Cũng phá hủy tất cả giấc mộng của tất cả mọi người.
Nghĩ đến đủ loại chuyện đã qua, lại đến bây giờ đường ai nấy đi, vợ của John một phát bắt lấy tay của Arthur, trong mắt chứa đựng nước mắt, lưu luyến không rời.
[ Abigail: Tôi vẫn là một kẻ trộm ưu tú, cuối cùng cũng chỉ có thể làm được những chuyện này. ]
[ Arthur: Cô đã làm đủ tốt rồi, đi thôi, rời khỏi nơi này. ]
Nhẹ nhàng an ủi một câu, Arthur lập tức buông tay quay người, bối cảnh cũng vang lên một hồi âm nhạc trầm thấp ưu thương.
Khi anh đội mũ cao bồi lên đầu, mặt trời chiều xuyên qua khe hở chiếu xạ lên trên mặt anh, khuôn mặt vốn đã tái nhợt trở nên vô cùng kiên định, giống như trở về bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt trước đây.
- Không, đừng đi!
Âu Dương Hiểu nắm chặt lấy tay cầm Nezumi, giọng nói run rẩy, nước mắt lưng tròng ở trong hốc mắt.
Cô rất rõ ràng, chuyến đi này của Arthur sợ là sẽ không trở về được.
Anh đã cứu tất cả mọi người, nhưng chỉ có mình là không cứu được.
Sau khi tiễn hai người cuối cùng mà mình quan tâm, anh dứt khoát cưỡi ngựa chạy như điên, bước lên con đường cứu rỗi thuộc về mình.
Tất cả mọi người đều suy nghĩ đến xuất thần.
Nhìn bóng lưng Arthur cưỡi ngựa chạy vội dưới ánh chiều tà, nghe giống như là ca khúc tiễn biệt, trong đầu không tự chủ hiện ra đủ loại hình ảnh kinh nghiệm của mình trong đoạn đường này.
Trong lúc nhất thời, bọn họ có loại cảm giác giống như cách một đời.
Giống như là đi đến đoạn đường cuối cùng với người bạn tốt nhất của mình.
Bọn họ chỉ có thể yên lặng nhìn chằm chằm.
- Không chịu nổi, một đại lão gia như tôi lại khóc.
- Lúc âm nhạc vang lên tôi đã không gánh nổi nữa.
- Mẹ nó! Chỉ là một trò chơi mà thôi, có cần thiết phải làm được như thế không? ( khóc lớn)
- Tâm tình phức tạp, chơi xong trò chơi này có lẽ một thời gian rất dài cũng không quên được.
- Trò chơi này của Hồng Hoang thật sự là phong thần.
- Đây là trò chơi tuyệt nhất mà tôi từng chơi, không có trò thứ hai!
Một loạt mưa đạn không ngừng xẹt qua, tất cả mọi người đều yên tĩnh nhìn bóng lưng của Arthur đang đi về phía trước.
Cuối cùng.
Arthur đến doanh trại, vạch trần thân phận nội ứng của Micah.
John lúc trước bị Dutch bỏ lại cũng xuất hiện, chất vấn vì sao Dutch lại thấy chết mà không cứu.
Giờ khắc này, tất cả mâu thuẫn góp nhặt hoàn toàn bộc phát, mấy người nhao nhao giơ súng lên chỉ vào đối phương.
Toàn bộ mọi người đều hoàn toàn quyết liệt với Dutch.
Họng súng chĩa thẳng, đều là đồng bạn ngày xưa.
Hồi tưởng lại trước đây xưng huynh gọi đệ, chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Nhưng mà đáng tiếc là.
Mọi người cũng không đạt được ước muốn, một súng bắn nổ Micah và Dutch.
Ngược lại, trong quá trình nội chiến này, cả ngọn núi đều bị đội ngũ do thám viên mang tới vây quanh, phát động tấn công tổng tấn công đối với bọn họ.
Một trận chiến số mệnh đã triển khai như vậy.
- Micah chết tiệt, hôm nay cho dù tôi chết cũng phải kéo anh làm đệm lưng!
Âu Dương Hiểu đương nhiên không để ý tới hình tượng, lửa giận tích góp lâu như vậy, vừa tức giận vừa xông tới, bắt đầu dùng nắm đấm vật lộn với Micah.
Mỗi một quyền nện lên người của Micah đều phun ra máu tươi, đều dẫn tới một mảnh hoan hô của mưa đạn, nhao nhao góp phần trợ uy.
Nhưng mà theo bệnh tình tăng thêm, tình trạng cơ thể của Arthur càng ngày càng kém.
Vốn có thể dễ dàng áp chế, lúc này lại cũng đấu với anh ngang sức ngang tài, cuối cùng song song bị trọng thương ngã xuống đất.
- Nhanh, nhanh đi lấy súng!
Âu Dương Hiểu gấp đến độ nước mắt tràn ra, chỉ có thể nhìn thấy Arthur cả người đầy máu nằm rạp trên mặt đất, từng chút từng chút bò về phía súng ngắn ở phía xa.
Sau lưng, Micah cũng lảo đảo đứng dậy, muốn tới đây ngăn cản anh.
Nhưng khi Arthur đưa tay nắm lấy súng thì một đôi giày da xuất hiện, giẫm lên trên tay của anh.
[ Dutch: Tất cả đều kết thúc rồi... Arthur ]
Không sai.
Trong thời điểm quan trọng này, người xuất hiện chính là Dutch!
Nhìn thấy anh ngăn cản Arthur cầm súng, trong nháy mắt toàn bộ phòng livestream đều sôi trào.
- Mẹ nó! Lão ngốc này!
- Súc sinh! Theo nhiều năm như vậy, anh em vào sinh ra tử còn không bằng một người gia nhập vào nửa năm.
- Dutch đáng chết!
- Route 2, sớm muộn gì tôi cũng phải giết anh!
- Arthur làm vậy thật không đáng!