Nếu như nói, sự phản bội của Micah đã châm lên lửa giận trong lòng bọn họ.
Vậy thì Dutch xuất hiện chính là hoàn toàn dẫn bạo lửa giận này, làm mưa đạn lập tức sôi trào.
[ Arthur: Dutch, anh ta là một tên phản đồ... Tôi chắc là anh biết. ]
Lúc này, Arthur đã ở vào trạng thái sắp chết, giọng nói khàn khàn gần như không nghe rõ. ]
Nhưng anh vẫn cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Dutch, nhìn về phía người đã từng dưỡng dục dạy dỗ mình, người đã từng trung thành.
[ Arthur: Tôi đã từng vì anh mà dâng hiến tất cả... ]
Giọng nói của anh gian khổ, phun ra câu nói cuối cùng, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Dutch.
Giống như là đang hối hận, lại giống như không cam lòng.
Dần dần.
Dutch do dự.
Buông lỏng đôi giày da đang giẫm trên tay của Arthur.
[ Micah: Dutch, cùng đi thôi, chúng ta thắng rồi, chúng ta thành công rồi. ]
Chuyện cho tới bây giờ, Micah vẫn không muốn thừa nhận mình phản bội, thuyết phục Dutch và mình cùng nhau rời đi. ]
[ Arthur: Không, các người không thành công, tất cả chúng ta cũng không... Chỉ có John thành công. ]
[ Arthur: Tôi đã cố gắng hết sức, cuối cùng... Tôi đã làm được... ]
Trên mặt anh mang theo nụ cười trào phúng, mặc dù không thành công giết chết Micah, nhưng anh vẫn thành công đưa tất cả những người mình quan tâm đến đến một nơi an toàn, hoàn thành cứu rỗi đối với bản thân.
Mà Dutch và Micah thì không chiếm được gì.
Tất cả những tính toán cố gắng đều sẽ nước chảy về biển đông.
Cuối cùng.
Bởi vì lòng nghi ngờ nên Dutch không hành động cùng với Micah nữa.
Nghe thấy âm thanh đuổi bắt càng ngày càng gần, hai người buồn bã chia tay xoay người chạy đi, chỉ để lại Arthur sắp chết nằm trên mặt đất.
Đợi đến khi toàn bộ trên vách đá yên tĩnh lại, âm nhạc trầm thấp cũng theo đó vang lên.
Arthur lật người, từng chút từng chút bò về phía tảng đá bên cạnh, nằm ở trên đó, ánh mắt nhìn trời chiều phương xa.
Ánh sáng màu vàng phủ lên cơ thể anh, cơn đau ở ngực cũng dần dần biến mất, chỉ để lại một hình ảnh vĩnh hằng duy mỹ.
Con nai trong mơ lại xuất hiện lần nữa, chậm rãi ngẩng đầu dưới trời chiều, toàn bộ hình ảnh cũng hoàn toàn dừng lại sau khi ống kính kéo xa.
Trong phòng livestream.
Tất cả mọi người yên lặng nhìn một màn này.
Không có người nói chuyện, cũng không có ai phát mưa đạn.
Giống như rơi vào trong tĩnh mịch hoàn toàn.
- Ai...
Một tiếng thở dài vang lên trong phòng livestream.
Âu Dương Hiểu thả bàn phím của mình ra khỏi tay, trong lòng có ngàn lời vạn ngữ, lại không nói được một câu nào.
Cô biết trò chơi này đã không cần cô phải khen thêm nữa.
Bởi vì có khen nhiều hơn nữa thì đối với nó mà nói vẫn còn thiếu rất nhiều.
Cô chỉ có thể mở ra trang chủ trò chơi, cho lên một lời khen ngợi to lớn, sau đó một lần nữa đi vào trong trò chơi.
Thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
...
So với biểu hiện của cô.
Người chơi khác lại không còn bình tĩnh như vậy.
Sau khi xem xong kết cục cuối cùng, toàn bộ khu bình luận đều nổ tung, vô số bình luận điên cuồng hiện lên, trở thành nơi để bọn họ phát tiết cảm xúc.
[ Tôi có một người bạn, anh ta chết ở trong trò chơi. ]
[ Giống như một cuốn sách hay nặng nề, hợp với âm nhạc ưu tú, hình ảnh và cách chơi, mấy chục tiếng đắm chìm thể nghiệm làm cho tôi tìm về niềm vui thú mà trước giờ chưa từng có, tiêu tốn thời gian dừng lại, lại thu hoạch được cảm ngộ hiếm có, đây là vấn đề trong đa số các trò chơi AAA bây giờ không thể cảm nhận được. ]
[ Đây không phải là một trò chơi, mà là khi tôi bực bội trong cuộc sống hiện thực thì có thể làm cho nội tâm tìm được chỗ bình tĩnh, tôi thích thế giới thuộc về tôi này, thần tác vĩnh viễn trong lòng tôi! ]
[ Đây là lần đầu tiên tôi bởi vì trình độ văn hoá không đủ không viết ra được bình luận dài mà thống hận mình, rõ ràng trong lòng có nhiều lời muốn nói như vậy. ]
[ Nếu như có thể, tôi hy vọng mình mất trí nhớ để được chơi lại trò chơi này một lần nữa. ]
[ Hình như tôi đang mơ một giấc mơ rất dài về miền viễn Tây... ]
…
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi ba ngày.
Kết cục của Đại Phiêu Khách bị rất nhiều người chơi đả thông.
Mặc dù sau này, trong chương tiết cuối cùng, bọn họ điều khiển nhân vật khác thành công giết chết Micah.
Nhưng trong lòng bọn họ, vách núi kia, trời chiều kia chính là kết cục chân chính của trò chơi này.
Người giống như Micah, mặc kệ chết bao nhiêu lần thì cũng khó mà làm lắng lại lửa giận trong lòng các người chơi, cũng không có cách nào cứu sống Arthur.
Giống như một người bạn vĩnh viễn cách xa mình.
Sau khi báo thù chỉ còn lại hư không vô tận.
- Tôi muốn trò chơi này vĩnh viễn tồn tại trong máy vi tính.
Trong phòng livestream, A Kiệt vừa đánh thông quan thở dài một hơi.
Mấy chục giờ livestream cường độ cao chẳng những không làm cho anh cảm thấy mỏi mệt, mà ngược lại trong lòng xao động, thật lâu không thể lắng lại.
Anh rất may mắn, may mắn là lúc trước mình đã trở thành người đầu tiên trực tiếp chơi thử trò chơi này.
Đây có lẽ là chuyện kiêu ngạo nhất mà anh đã làm bao năm qua, không có chuyện thứ hai!
- Chủ phòng, Hồng Hoang vừa mới tuyên bố tin tức lượng tiêu thụ!
Đột nhiên, một mưa đạn xẹt qua cắt đứt suy nghĩ của anh.
- Công bố lượng tiêu thụ à?
Hai mắt A Kiệt sáng ngời, bây giờ cách ngày bán trò chơi đã trôi qua ba ngày, không biết thành tích cụ thể như thế nào.
Phải biết rằng hai ngày này, Ngự Tam Gia đã tuần tự công bố lượng tiêu thụ ngày đầu tiên, ba trò chơi độc quyền hàng năm toàn bộ đều trên 1 triệu, có thể nói là oanh động toàn bộ vòng tròn trò chơi.
Bây giờ độ thảo luận của Đại Phiêu Khách cũng không thấp, chắc là cũng không kém hơn so với độc quyền hằng năm của Ngự Tam Gia bao nhiêu đâu đúng không?
Anh tò mò, vội vàng mở tài khoản của công ty Hồng Hoang ra, quả nhiên có một thông báo vừa mới gửi.
[ Công ty Hồng Hoang: Rất vinh hạnh nói với mọi người, Hoang Dã Đại Phiêu Khách: Cứu Rỗi ra mắt ba ngày, thuận lợi đạt được thành tựu lượng tiêu thụ vượt qua 10 triệu, cảm ơn các vị đã ủng hộ mạnh mẽ! ]
Lượng tiêu thụ 10 triệu!
Nhìn thấy nội dung phía trên, toàn bộ trò chơi đều xôn xao.