Bảo Ngươi Làm Trò Chơi Ngươi Lại Làm Video Cg? (Dịch)

Chương 482 - Chương 482: Kỳ Hoa Giới Giáo Thụ (1)

Chương 482: Kỳ Hoa Giới Giáo Thụ (1) Chương 482: Kỳ Hoa Giới Giáo Thụ (1)

Nói xong.

Bọn họ lập tức nhấc chân đi vào trong sân trường.

Đi qua con đường lát đá quen thuộc, đi vào phòng học chuyên dùng để mở họp, phát hiện bên trong đã tụ tập hơn hai mươi người, các loại tiếng hô không ngừng quanh quẩn.

- Ồ, đây không phải là lão Trương à? Thoạt nhìn phát tướng không ít, gần đây làm ông chủ lớn à?

- Cái gì mà ông chủ lớn, làm việc cho người ta, mỗi ngày không phải xã giao cũng là xã giao.

- Cậu là... Diêm Tuyết? Nghe nói năm ngoái cậu kết hôn?

- Ha ha, lão lớp trưởng, không nói tôi thiếu chút nữa không nhận ra.

- Các người không biết đâu, bây giờ làm nghề có bao nhiêu khó khăn, mấy năm này tôi đã đổi vài công việc rồi...

- Còn không phải à, công ty của chúng tôi đã nửa tháng không có đơn hàng rồi.

Mọi người líu ríu, túm năm tụm ba tại một chỗ ôn chuyện.

Bọn họ đều là học viên của Lưu Giáo Thụ, mặc dù đã rời trường nhiều năm, nhưng vẫn duy trì liên lạc.

Bây giờ nghe nói giáo sư có hạng mục cần giúp đỡ, rất nhiều người chạy tới, xem có thể nhận được công việc trợ thủ hay không.

Dù sao thì giao thiệp của giáo thụ lớn hơn so với bọn họ.

Nếu có thể làm việc dưới trướng của ông ấy thì tuyệt đối có rất nhiều cơ hội.

Két ——

Lúc này, cửa phòng học mở ra, lại có hai bóng người đi vào.

Trong phòng học yên tĩnh một chút, nhao nhao tập trung đến trên người hai người kia.

- Các người là... Dương Long, còn có Vương Viễn?

Một thanh niên gầy gò nhận ra hai người, trực tiếp gọi tên của bọn họ, lập tức làm cho người khác biến sắc.

Dương Long và Vương Viễn xem như là người thành công nhất trong bọn họ.

Không chỉ có mở một công ty đặc hiệu, nghe nói còn làm ăn với công ty lớn như Ảnh Nghiệp Thiên Hợp, giá trị bản thân đã đạt tới cấp bậc trăm triệu.

Các cô gái vốn dĩ còn đang nói chuyện phiếm cũng đều trở nên nóng mắt không thôi, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vào hai người.

- Mọi người đã lâu không gặp.

Dương Long và Vương Viễn nở nụ cười đi vào phòng học, trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Ngay cả mấy tên vừa rồi khoác lác không ngớt cũng đều nhanh chóng xông tới, bắt đầu hàn huyên với nhau, cảnh tượng còn náo nhiệt hơn mấy lần so với vừa rồi.

Hai người Dương Long thì vừa đáp lại vừa âm thầm quan sát xung quanh, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.

Một hồi lâu sau.

Vương Viễn mới thấp giọng nói:

- Hình như Trần Lâm không tới.

- Không tới à? Đáng tiếc...

Trong giọng nói của Dương Long tràn đầy tiếc nuối.

Từ lần trước, sau khi biết được thân phận của Trần Lâm từ trong miệng người phụ trách Ảnh Nghiệp Thiên Hợp, bọn họ có thể nói là chấn động đến tột đỉnh.

Cũng rốt cuộc hiểu được tại sao Thiên Hợp Ảnh Nghiệp lại coi trọng một công ty nhỏ như bọn họ.

Cho nên anh muốn thừa dịp lần này nói lời cảm ơn với Trần Lâm, thuận tiện rút ngắn mối quan hệ một chút.

Nhưng kết quả lại làm cho bọn họ thất vọng.

- Cũng đúng, cấp bậc giống như Trần ca đương nhiên là chướng mắt hạng mục này.

Dương Long thấp giọng nói.

Mà vẻ mặt tiếc nuối của bọn họ đương nhiên cũng rơi vào trong mắt các học viên khác, không khỏi nghi ngờ lên tiếng:

- Dương ca, Vương ca, các người đang tìm ai vậy?

- Chẳng lẽ đang tìm giáo hoa (cô gái xinh đẹp nhất trường) à?

- Tôi nghe nói hôm nay cô ấy có việc, cho nên không tới.

Mấy cô gái cười trên nỗi đau của người khác, giáo hoa không ở đây, chẳng phải là các cô thiếu đi một đối thủ cạnh tranh sao?

Trong lòng những người khác cũng là một mảnh sáng tỏ, dù sao thì lúc trước Dương Long và Vương Viễn đều theo đuổi giáo hoa, chỉ tiếc là không thành công.

Bây giờ hai người xoay người làm ông chủ, giá trị và địa vị của bản thân đã sớm khác biệt so với trước đây, có lẽ giáo hoa tới cũng phải hối hận lúc trước đã từ chối dứt khoát như vậy.

Nhưng mà.

Những người này lại không biết.

Ý của Dương Long và Vương Viễn không ở đây.

Nhất là sau khi trải qua đòn đánh của xã hội, sau khi được nhìn thấy nhân vật lớn ở các loại phương diện thì sắc đẹp đã không còn được bọn họ để vào trong mắt nữa.

Càng đừng nhắc đến giáo hoa mấy năm trước còn vô cùng non nớt.

Đó chỉ là xúc động khi còn trẻ mà thôi.

Bây giờ tầm mắt được nâng cao, bỗng nhiên cảm thấy trước kia mình ngây thơ đến buồn cười.

- Kỳ quái, đã lâu như vậy rồi mà giáo thụ còn chưa tới?

Đột nhiên, một tiếng nghi vấn cắt đứt cuộc nói chuyện của mọi người.

Các học viên cũ vốn còn định khen tặng lẫn nhau một chút cũng đều phản ứng lại, không khỏi nhìn về phía đồng hồ.

Tin tức mà giáo sư Lưu gửi cho bọn họ là 10 giờ sáng tập hợp ở phòng học, nhưng hiện giờ đã là 9:55 mà vẫn không có người xuất hiện, trong lòng không khỏi nghi ngờ.

Dương Long và Vương Viễn liếc nhau, nói:

- Chúng ta đi phòng giáo vụ xem một chút đi, có thể bị chuyện gì đó làm chậm trễ.

- Cũng tốt, vậy thì vất vả các người đi một chuyến.

Bây giờ trong tất cả mọi người ở đây, hai người kia là có địa vị cao nhất, cho nên bọn họ đi mời giáo sư đương nhiên là thích hợp nhất.

Cho nên rất nhanh, Dương Long và Vương Viễn đã rời khỏi phòng học, đi về phương hướng trong trí nhớ.

.......

Cùng lúc đó.

Trong phòng giáo vụ.

Lưu giáo thụ thân hình cường tráng đang ngồi ở vị trí trên, nắm lấy bàn tay của một người thanh niên, lải nha lải nhải.

- Trần Lâm, không phải tôi nói cậu, cậu là sinh viên ưu tú nhất của tôi, đã nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn không nỡ trở về liếc mắt nhìn tôi một cái.

- Lão Lưu à, tôi nhớ lúc trước anh luôn mắng tôi là không học vấn không nghề nghiệp thì phải?

Vẻ mặt của Trần Lâm cổ quái, nhìn kỳ hoa của giới giáo thụ.

Khác với những giáo thụ tóc hoa râm, khuôn mặt hiền từ tràn đầy trí tuệ còn lại, Lưu Hành này quả thật là một đóa kỳ hoa.

Mặc dù đã qua trung niên, nhưng dáng vẻ lại cao lớn cường tráng, lần đầu tiên nhìn thấy tuyệt đối sẽ không cho rằng anh là một giáo viên, chỉ cảm thấy anh là thổ phỉ.

Chính là một tên như vậy.

Dạy bọn họ thiết kế mỹ thuật ba năm......

Mỗi lần nhớ lại, Trần Lâm đều vô cùng may mắn là trình độ thẩm mỹ của mình không bị phá hư.

- Cậu nhìn cậu kìa, nói cái gì vậy? Trước kia tôi có mắng cậu à? Tôi là đang khích lệ cậu, đúng vậy, không sai, là khích lệ!

Lưu Hành nói với bộ dáng mặt không đỏ tim không đập nhanh.

Trần Lâm: ......

Bình Luận (0)
Comment