Phốc!
Đừng nói là Trần Lâm, ngay cả mấy giáo sư khác bên cạnh đang uống nước cũng đều phun nước ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lưu Hành không biết xấu hổ như vậy.
Dù sao thì bình thường cũng là một giáo viên, tất nhiên là phải làm giá một chút.
Lại thêm bề ngoài hung thần ác sát kia, các học viên vẫn duy trì lòng kính sợ đối với anh, hơn nữa vô cùng e ngại, không dám tới gần.
Nhưng hôm nay trước mặt vị học viên này, anh ta lại giống như biến thành người khác.
Quả thực là gặp quỷ.
Đây là Lưu lão thô hùng hổ lên thì ngay cả trẻ con cũng có thể bị doạ khóc kia à?
- Nói đi, có phải lại thiếu kinh phí nghiên cứu hay không.
Trần Lâm trợn trắng mắt, trực tiếp vạch trần tâm tư của gia hỏa này.
- Hắc hắc.
Lưu Giáo Thụ xoa xoa hai bàn tay, có chút xấu hổ:
- 50 triệu, chỉ cần 50 triệu thôi, cậu xem cậu mở công ty lớn như vậy, chút tiền ấy hẳn là có thể lấy ra chứ?
50 triệu?
Các giáo sư khác hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Ngay cả một vị giáo viên khác đang vùi đầu ghi chép ở phía xa cũng đều ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Phải biết rằng một năm anh chỉ có mấy triệu kinh phí nghiên cứu mà thôi, còn không phải mỗi năm đều có.
- Chút tiền ấy... Sao anh có thể nói ra miệng được hả? 50 triệu cũng đủ kinh phí nghiên cứu bảy, tám năm của anh rồi.
Trần Lâm đậu đen rau muống.
Đúng vậy, đúng vậy.
Há miệng là 50 triệu.
Lưu lão thô bị đứt cọng dây thần kinh nào à?
Anh xin 5 triệu nhiều lần còn chưa xin được nữa là.
Lão giáo yên lặng gật đầu, vô cùng đồng ý với lời nói của Trần Lâm, lại có loại cảm giác lệ mục.
Không có tiền.
Hạng mục nghiên cứu trong tay đều không thúc đẩy được.
Thật quá khó tiếp thu rồi.
Cho dù là các đạo sư bên cạnh cũng đều cảm động lây, sợ là Lưu lão thô muốn tiến muốn điên rồi.
Nhưng mà.
Càng làm cho bọn họ mở rộng tầm mắt là lời kế tiếp của Trần Lâm.
- Không phải không thể cho anh 50 triệu, nhưng anh phải qua chỗ tôi làm chỉ đạo mỹ thuật một đoạn thời gian.
- OK! Thành giao!
Giọng nói của Lưu giáo thụ vang dội trong phòng làm việc, làm cho đám người đờ đẫn ngay tại chỗ.
Không phải chứ.
50 triệu là có thể dễ dàng móc ra như vậy à?
Chỉ đạo mỹ thuật gì mà quý giá như thế, có thể đáng giá nhiều tiền như vậy?
Đám người trong văn phòng cả kinh trừng to mắt, cảm giác nội tâm bị trùng kích cực lớn.
Giờ khắc này.
Ánh mắt các lão giáo thụ nhìn Trần Lâm đều thay đổi, mang theo một tia lửa nóng.
Người không biết còn tưởng rằng giới tính của bọn họ có vấn đề.
Đây chính là 50 triệu đó!
Đủ để anh ta soàn soạt mấy hạng mục lớn!
Cho dù là đầu heo thì cũng có thể làm ra được chút thành quả.
Đây là học viên gì chứ, quả thực chính là thần tài!
Khó trách Lưu lão thô này giống như là biến thành người khác.
Tại sao lão tử lại không có học sinh như vậy chứ?
Các lão giáo thụ chua lòm.
Ước gì có thể xông lên cho Lưu Hành hai quyền, cướp lấy kinh phí của anh.
- Khụ khụ... Lão Lưu à, hai năm này anh hẳn là không dùng đến nhiều kinh phí như vậy chứ?
Cuối cùng, một lão giáo thụ không nhịn được ho khan hai tiếng chen vào nói.
Lưu Hành làm sao không biết đối phương đang suy nghĩ gì, lập tức bĩu môi.
- Muốn đòi tiền tôi à? Không có cửa đâu, chính tôi còn không đủ dùng đây này, anh xem tôi vất vả lắm mới lấy được từ chỗ học sinh, hay là anh cũng tìm học sinh của mình hỏi thử xem?
Mẹ nó...
Nếu tôi có học sinh trâu bò như vậy thì còn cần anh làm gì?
Lão giáo thụ thiếu chút nữa bị tức đến hộc máu tại chỗ.
Thật đúng là người so với người làm người ta tức chết, đợi chút nữa trở về nhất định kéo đám học sinh của mình ra ngoài giáo huấn một trận để trút giận.
Nhìn người ta kìa, mới tốt nghiệp ba năm mà đã có tiền đồ như vậy.
Lại nhìn các người một chút, cả ngày chỉ biết đi dạo xung quanh ăn không ngồi rồi.
- Không đúng.
Đột nhiên, anh lại nghĩ tới cái gì:
- Những hạng mục kia của anh, hẳn là không cần phải dùng đến nhiều kinh phí như vậy mới đúng, chẳng lẽ...
Nói đến một nửa thì anh lập tức dừng lại, trong mắt lóe lên vẻ khiếp sợ.
- Đúng vậy, tôi định làm hạng mục kia!
Lưu giáo thụ thay đổi vẻ ngả ngớn vừa rồi, trịnh trọng nói.
Sự thay đổi bất ngờ khiến Trần Lâm không khỏi nghi ngờ, hỏi:
- Lão Lưu, anh lại muốn mở hạng mục mới à?
- Ừm, gần đây mới từ phía trên phát xuống, anh nhớ đừng nói lung tung ra ngoài đấy.
- Phía trên?
Trong lòng Trần Lâm giật mình:
- Hạng mục gì thế?
- Giả lập thực tế ảo, cảm giác lẫn nhau, trí tuệ nhân tạo, còn có… Thị giác máy tính!
- Đây đều là phương hướng lớn trong tương lai, tôi chuẩn bị gia nhập một hạng nghiên cứu ngoại bộ nào đó.
Thị giác máy tính!
Nghe thấy từ này, cả người Trần Lâm đều bị trấn trụ.
Anh biết gần đây quốc gia vẫn luôn tăng cường đầu tư sản nghiệp khoa học kỹ thuật, nhưng lại không ngờ đã đạt tới loại tình trạng này.
Hơn nữa nhìn bộ dáng này, e là sớm đã có đột phá, bằng không sẽ không phóng ra hạng mục này.
Một cái thị giác máy tính không có gì.
Nhưng phối hợp với giả lập thực tế ảo và cảm giác lẫn nhau thì lại là chuyện hoàn toàn khác.
Một khi nghiên cứu ra.
Tuyệt đối sẽ tạo thành xung kích to lớn đối với sản nghiệp trò chơi và truyền hình điện ảnh.
Giống như cảm nhận được sự chấn động của anh, Lưu giáo thụ tiếp tục nói:
- Thật ra tôi cũng chỉ mới tiếp xúc với một chút hạng mục bên ngoài mà thôi, kỹ thuật còn không phải rất thành thục, có lẽ không đến tám năm, mười năm thì không làm ra được, có thể là lâu hơn.
Trần Lâm:...
- Vậy anh còn hố tiền tôi à?
- Phi, anh tình tôi nguyện, cái này có thể gọi là hố sao? Cùng lắm thì tôi đến công ty của anh treo cái tên là được rồi?
- Treo tên? Cái này là do anh nói đấy.
Hai mắt của Trần Lâm sáng ngời.
Mặc dù lão Lưu này không đáng tin cậy lắm, nhưng mà thật sự là giáo sư, danh khí trong giới học thuật không thấp.
Có được tên tuổi của anh, đối với công ty Hồng Hoang bọn họ mà nói tuyệt đối xem như là mua bán kiếm lời không lỗ.
Lại thêm một tay tin tức về phương hướng nghiên cứu khoa học của quốc gia.
50 triệu này quả thật rất đáng giá!