Bởi vì loại chuyện này cho dù ngăn cản cũng không ngăn cản được, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Hơn nữa trên đời không có trò chơi nào là kéo dài không suy.
Cho dù anh vẫn luôn bảo trì tâm tư không thay đổi thì thời đại cũng sẽ thay đổi, người chơi cũng sẽ thay đổi.
Giống như những trò chơi mà anh cảm thấy rất không tệ ở kiếp trước, những người chơi già dặn kinh nghiệm chơi nhiều năm kia lại nói càng ngày càng kéo dài.
Thật ra bọn họ cũng không phát hiện.
Sau khi cập nhật vô số lần, chất lượng của trò chơi cao hơn ban đầu không biết bao nhiêu lần.
Nhưng bọn họ lại vẫn luôn nhớ lại phiên bản ban đầu, cảm thấy đó mới là phiên bản chơi tốt nhất.
Trong đó cố nhiên có nhiều nhân tố khác.
Thật sự không biết.
Người đã già.
Trở nên nhớ tình bạn cũ.
Cũng không dễ dàng thích ứng với sự vật mới.
Bọn họ không hoài niệm phiên bản thấp kém nhất hiện tại, mà là đoạn thời gian khoái hoạt kia.
Trò chơi chỉ là một vật dẫn mà thôi.
Cho dù anh làm được tốt thì bọn họ cũng cảm thấy anh thay đổi, mà không phải bản thân thay đổi.
Nói trắng ra là.
Chỉ là chơi chán quá.
Lại không nỡ rời đi.
Hy vọng hoàng kiểm bà bồi bạn với mình nhiều năm biến trở về lúc đầu. Thiếu nữ ngây ngô, lại không thừa nhận mình đã không còn là thiếu niên hoạt bát kia nữa.
Phi!
Tra nam!
Ách... Nói như vậy hình như cũng không đúng.
Chuyên tình tra nam à?
Trần Lâm sờ cằm, cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.
Nhân viên nhìn thấy anh ta như vậy, tưởng rằng đang suy nghĩ đến đại sự đứng đắn gì đó, không lên tiếng quấy rầy nữa, yên lặng ngồi trở lại chỗ ngồi của mình.
Mãi đến một tiếng la lên từ đằng xa truyền đến.
Mới cắt đứt được không khí yên tĩnh này.
- Tổng giám đốc Trần, có người tìm.
Tiểu Lệ đứng ở cửa ra vào la lên, thoáng cái đã làm cho Trần Lâm giật mình tỉnh lại, cũng hấp dẫn ánh mắt của các công nhân viên tới.
Chỉ thấy bên cạnh cô còn có một người đàn ông trung niên thân hình khôi ngô, đeo mắt kiếng, khí tràng trong nháy mắt tràn ngập các nơi.
Cái này là gì vậy?
Thổ phỉ ra khỏi thôn à?
Các nhân viên lập tức bị làm cho giật mình.
Nhưng không ngờ.
Sau khi Trần Lâm nhìn thấy người tới thì bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt vui mừng:
- Lão Lưu, cuối cùng thì anh cũng tới rồi.
Người đàn ông xuất hiện ở ngoài cửa chính là thầy hướng dẫn của anh, giáo sư Lưu Hành à?
- Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn an bài công việc nghiên cứu cho đến hôm nay.
Lưu Hành vừa đến đã kinh ngạc nhìn xung quanh:
- Không nhìn ra, công việc này của cậu vẫn còn lớn, chắc là có hơn mấy trăm người chứ?
Phải biết rằng.
Cho dù là trợ thủ và sinh viên dưới trướng của ông thì cộng lại cũng chỉ có mấy chục người mà thôi, căn bản không thể so sánh được với quy mô này.
- Đều là thành viên của công ty, sau này còn phải nhờ thầy hỗ trợ dẫn dắt nhiều.
Trần Lâm cười đi tới.
- Cũng được, hiện tại hạng mục vừa mới xác lập không bận bịu, sau này có rảnh tôi sẽ thêm tới xem một chút, trước dẫn tôi đi đến bên phía đoàn đội mỹ thuật xem một chút đi.
Hai người vừa nói vừa đi vào trong.
Đợi đến sau khi đi xa, Lão Tống và Lão Lý được Tiểu Lệ mợi vội vàng chạy tới.
- Tiểu Lệ, người kia là ai? Sao ông chủ khách khí như vậy? Chẳng lẽ là nhân vật lớn nào à?
- Đúng là nhân vật lớn, một vị giáo sư, hình như là đạo sư trước kia của Tổng giám đốc Trần, mời đến làm chỉ đạo thẩm mỹ.
Trong lòng Tiểu Lệ vẫn còn sợ hãi nói.
Vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Hành, chính cô cũng bị giật nảy mình.
- Lại là một vị giáo sư?
- Tổng giám đốc Trần mời một giáo viên tới làm chỉ đạo?
Lão Tống và lão Lý nghe vậy đều kinh ngạc, nhân viên bên cạnh nghe thấy bọn họ nói chuyện cũng kinh ngạc, lại không tự chủ nhìn về phía bóng người đã đi xa.
Phải biết rằng.
Có thể đạt được chức danh giảng dạy, ít nhất cũng là cấp bốn trở lên.
Tương đương với địa vị cấp Chính xử.
Hoặc là thành viên chủ yếu của đoàn đội nghiên cứu khoa học quốc gia, hoặc là đảm nhiệm trên danh nghĩa của từng cơ quan đại học nổi tiếng.
Chỉ cần lấy ra một người là có danh vọng cực lớn trong giới học thuật tương quan, đồng thời có được thành quả nghiên cứu nhất định.
Nếu như đạt tới cấp hai trở lên thì cũng coi như là nhân vật cấp Thái Đẩu khác.
- Cấp hai thì không đến mức, loại nhân vật cấp bậc kia bình thường chúng ta không tiếp xúc được, nhưng có thể mời được một vị giáo sư làm chỉ đạo, nhân mạch này của Tổng giám đốc Trần cũng quá kinh khủng rồi.
Lão Lý sợ hãi thán phục nói.
- Xin mời một chỉ đạo mỹ thuật như vậy tới, chẳng lẽ muốn làm ra phong cách mỹ thuật gì đó không giống với trò chơi à?
Tâm tư của lão Tống tương đối tinh tế tỉ mỉ, liếc mắt một cái đã nhìn ra mánh khoé trong đó.
Dù sao thì dựa theo hiểu biết của lão đối với Trần Lâm, trừ phi không nắm chắc, bằng không thì sẽ không dễ dàng đi mời trợ giúp từ bên ngoài.
Nói cách khác.
Có hạng mục trò chơi lớn cần xác định.
Hơn nữa còn là trò chơi khác biệt so với trước đó!
Trò chơi có thể làm cho ông chủ của bọn họ cực kỳ coi trọng!
- Đi, đi qua đó xem một chút.
Nói xong, lão Tống và lão Lý chạy về phía chỗ ở của Trần Lâm.
Xa xa còn có thể nghe thấy hai người đối thoại.
- Tôi định làm một tác phẩm sử thi phong cách ma huyễn, loại hình MMORPG, thời gian phát triển hơi dài, yêu cầu đối với phong cách mỹ thuật rất cao, lão Lưu phải giúp tôi, kinh phí nghiên cứu cái gì cũng dễ nói.
- Cái gì mà tiền với không tiền, nói đến nước này tôi có thể không giúp cậu à? Cho nên cậu định cho tôi bao nhiêu kinh phí?
MMORPG phong cách ma huyễn?
Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, lão Tống và lão Lý kinh hãi.
Cũng không phải là bởi vì phong cách trò chơi, mà là bởi vì loại hình trò chơi!
Hiện tại trong toàn bộ người trong nghề ai mà không biết, Chim Cánh Cụt còn có những công ty lớn vốn liếng khác, ý đồ nhúng chàm vào thể loại game nhân vật nhập vai này à?
Giống như Chim Cánh Cụt vượt lên trước một bước, chiếm cứ địa bàn lớn của trò chơi bắn súng.
Game nhân vật nhập vai cũng là phân loại có số lượng người chơi lớn nhất bây giờ, bao nhiêu công ty đều đang nhìn chằm chằm vào nó.