Không thể không nói.
Những trợ thủ mà Lưu Hành đưa tới này vẫn là có năng lực vô cùng cường đại.
Dưới sự chỉ huy của bọn họ, nhân viên tổ chế tác lập tức làm ra sửa chữa trên cơ sở tài liệu vốn có, dần dần hoàn nguyên ra cấu tạo xương cốt của các loại sinh vật.
Cuối cùng.
Một hình thái thú nhân hoàn toàn mới xuất hiện trên máy vi tính.
Thậm chí hoàn cảnh sinh hoạt và lối kiến trúc của bọn họ cũng được liệt kê ra một đống lớn sơ đồ thiết kế phác thảo.
Hình ảnh xưa nay chưa từng có làm cho một đám nhân viên Hồng Hoang tấm tắc lấy bảo lạ.
Ngay cả Trần Lâm tới xem xét tình huống cũng bị kinh ngạc.
- Lão Lưu, đây là do các người làm ra à?
Trần Lâm ngạc nhiên nhìn những kiến trúc và cấu tạo kia, cơ bản không kém gì trong trí nhớ của anh.
Thậm chí ở một số nơi còn làm ra các loại thay đổi nhỏ, làm cho hoàn cảnh sinh hoạt của chủng tộc Thú Nhân phù hợp hơn.
Những vật này muốn anh vẽ ra toàn bộ thì thật sự là không có cách nào làm được, dù sao anh cũng chỉ nhớ được nhiều chi tiết như vậy thôi.
Nhưng lão Lưu vừa ra tay đã giải quyết vấn đề này.
Thật đúng là làm cho anh vô cùng kinh ngạc và vui mừng.
- Thế nào, tôi không lấy không kinh phí 50 triệu của cậu đúng chứ?
Lưu Hành thay đổi vẻ nghiêm túc trước đó, vừa cười vừa nói.
Các trợ thủ nghe vậy thì trong lòng giật mình.
Bọn họ từng nghe nói giáo sư kéo đến một khoản kinh phí nghiên cứu ngoài định mức, không ngờ lại là do vị sư đệ này cho.
Há miệng ra là 50 triệu.
Cái này cũng quá hào phóng rồi?
- Đúng là không có lấy không, cái này tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi, sao các người lại làm được?
Trần Lâm hỏi.
- Là thông qua hàm răng của bọn họ.
Một trợ thủ bên cạnh đứng ra giải thích:
- Căn cứ theo miêu tả trên biên niên sử, răng nanh hàm dưới của thú nhân ở thế giới này lớn hơn thú nhân mà chúng ta biết rất nhiều, cho nên có thể suy luận trước khi có được trí tuệ thì bọn họ sử dụng lực cắn để đi săn, sau đó thì không khó để cấu tạo thành sinh hoạt hàng ngày của bọn họ.
- Răng nanh còn tồn tại, rõ ràng còn đang trong quá trình biến dị, thân thể sẽ cường đại hơn người bình thường, xác suất lớn sẽ thành lập được văn minh bộ lạc nguyên thuỷ, cũng có ý thức tụ quần sinh hoạt.
- Điều này có chút tương tự với văn minh nguyên thuỷ của nhân loại chúng ta, nhưng lại tiên tiến hơn một chút, hẳn là đã sinh ra quan niệm thị tộc cùng với tín ngưỡng của mình.
Lưu loát nói năm phút đồng hồ, trợ thủ mới rốt cục phân tích thông tin mà bọn họ đã nhìn thấy qua cố sự bối cảnh.
Lúc trước khi Trần Lâm học thiết kế mỹ thuật với lão Lưu đã tiếp xúc qua cấu tạo xương của con người, cho nên cũng nghe hiểu được một chút.
Nhưng mấy người lão Lý bên cạnh lại lộ ra vẻ mặt ngơ ngác.
Chỉ có thể đứng bên cạnh hô to 666, quá trâu bò.
Quả nhiên người chuyên nghiệp là có sự khác biệt.
Sau khi hiểu biết đơn giản.
Lão Lưu tiếp tục nói:
- Tôi đã xem qua kịch bản trò chơi của cậu rồi, nói thật, nội dung khổng lồ như vậy muốn dựa vào CG để đánh ra căn bản là không có khả năng.
- Tôi biết.
Trần Lâm gật đầu:
- Nếu như bắt đầu từ khởi nguyên vũ trụ thì mười bộ phim cũng chưa chắc có thể thúc đẩy đến nội dung cốt truyện trò chơi.
- Cho nên anh định làm gì? Tháng sau chúng ta còn có hạng mục nghiên cứu khác, không thể thường xuyên tới.
- Trực tiếp bắt đầu từ khi thú nhân xâm lấn, nhấn mạnh thời kỳ hoàn nguyên sinh thái đó là được, những nội dung khác có thể chậm rãi vạch trần thông qua nội dung cốt truyện trò chơi, cái này tôi đã giao cho tổ làm game thực hiện, các người không cần để tâm.
Về phương diện nội dung cốt truyện, tổ kế hoạch của Hồng Hoang vẫn là rất mạnh.
Hoàn toàn có thể hoá giải những nội dung này, làm thành nhiệm vụ cốt truyện dung nhập vào trong trò chơi.
Bởi vì Trần Lâm vô cùng rõ ràng.
Kiếp trước, các loại cốt truyện Thế Giới Ma Thú ăn sách chính là bởi vì trong công ty náo động không ngừng, dẫn đến sự lưu động của nhân viên quá lớn.
Căn bản không thể bảo trì tính thống nhất của cốt truyện.
Cho nên lần này anh đã bỏ ra nhiều công sức xây dựng thêm tổ kế hoạch, chuyên phụ trách an bài nội dung cốt truyện, tận lực tránh tình huống ăn sách.
- Đúng rồi.
Đột nhiên, Trần Lâm nghĩ đến cái gì, lộ ra vẻ mặt gian tặc tiến đến bên cạnh Lưu Hành:
- Lão Lưu, mấy vị sư huynh này... Có hứng thú đổi nghề đến chỗ của tôi đi làm hay không? Đãi ngộ không tệ nha.
- Tên tiểu tử này khá lắm, đào người còn đào đến trên người của tôi hả?!
Lưu Hành bị chọc giận quá nên cười lên.
Mấy vị trợ thủ cũng lộ ra vẻ mặt quái dị.
Nếu như là người khác nói với giáo thụ Lưu lời này, chắc chắn giáo thụ sẽ xù lông mắng té tát, cũng chỉ có lá gan của vị sư đệ này đủ lớn.
- Không được à? Vậy quên đi, coi như tôi chưa nói.
Nhìn thấy thần sắc của mấy người, Trần Lâm đã biết kết quả, không khỏi có chút tiếc nuối.
Bọn họ không thiếu nhân viên bình thường, thiếu nhất chính là loại nhân tài mũi nhọn này.
- Được rồi, những người này tôi quả thật không thể cho cậu, nhưng anh muốn tìm nhân tài kỹ thuật chuyên nghiệp, tôi có thể an bài một chút.
- Thật sao?
Hai mắt của Trần Lâm sáng ngời.
- Cậu quên rồi à, tháng sau chính là thời gian thi nghiên cứu, dưới tay tôi cũng có một nhóm nghiên cứu sinh thạc sĩ, tiến sĩ cũng sắp lấy được học vị, có rất nhiều người nghiên cứu hạng mục liên quan đến mỹ thuật.
Lưu Hành nháy mắt ra hiệu nói.
- Anh nguyện ý giao những cục cưng bảo bối kia cho tôi à?
Trần Lâm hứng thú.
- Có gì mà không thể đưa chứ? Hiện tại người tham gia thi nghiên cứu càng ngày càng nhiều, hàng năm mọc lên như rạ, đã sớm không còn đáng giá giống như trước kia rồi, có thể tìm cho bọn họ con đường ra tốt cũng không uổng công làm thầy trò một hồi, về phần có nguyện ý đến hay không thì xem chính tạo hóa của bọn họ.
- Được, đến lúc đó tôi sẽ đi qua tìm anh, nhớ lưu cho tôi hạt giống tốt, đừng thật giả lẫn lộn.
- Có thể là có thể, nhưng mà...
Nói xong, Lưu Hành nhếch lông mày lên, ngón cái và ngón trỏ chà xát, một bộ dáng anh hiểu mà.