Bộ dáng không biết xấu hổ kia đã làm trợ thủ bên cạnh mở rộng tầm mắt.
Đây vẫn là Lưu giáo thụ không giận tự uy kia à?
Chẳng lẽ là bị người khác đoạt xá.
Nhưng mà.
Càng làm cho anh há to miệng chính là lời kế tiếp của Trần Lâm.
- 50 triệu! Kinh phí nghiên cứu lại thêm vào 50 triệu, nếu có thành quả nghiên cứu thì tôi muốn thành nhà tài trợ ưu tiên kí tên!
- Thành giao!
Lưu Hành sảng khoái đồng ý.
Mấy trợ thủ nghe vậy thì hít sâu một hơi.
Nói chuyện một hồi, giáo thụ đã lấy được 100 triệu tài chính.
Mẹ nó, tiền tới còn nhanh hơn ăn cướp!
Làm cho bọn họ đều có chút hối hận vì vừa rồi không đồng ý gia nhập Hồng Hoang.
May mắn.
Hai người không có nói quá nhiều về đề tài này.
Nói chuyện phiếm vài câu đơn giản, Trần Lâm gọi lão Lý tới, an bài cho anh một nhiệm vụ.
- Hả? Để tôi đi diễn người thú?
Nghe thấy nhiệm vụ của Trần Lâm, lão Lý lập tức ngây người tại chỗ.
Các nhân viên khác đang quay phim đầu tiên là yên tĩnh, sau đó cười vang một mảnh.
- Ha ha ha, lão Lý sắp diễn người thú à?
- Nói mới thấy, thật sự là rất thích hợp.
- Một đời anh danh bị phá hủy trong chốc lát, đến lúc đó các fan nữ của lão Lý chắc sẽ chạy hết.
- Diễn ai, Thrall à? Hay là Địa Ngục Gào Thét?
- Tôi cảm thấy Gul’dan tương đối phù hợp ha ha.
Tiếng cười không ngừng quanh quẩn trong phòng quay phim, làm cho các nhân viên bàn tán ồn ào.
Bọn họ không chờ đợi được muốn xem lão Lý diễn loại mãnh thú mặt xanh nanh vàng kia sẽ trông như thế nào.
Lão Tống đi ngang qua vốn dĩ muốn tiến đến xem thử đã xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo, vội vã cách xa vị trí phòng quay phim.
…
Sáng sớm hôm sau.
Trong phòng nghiên cứu của đại học Tân Hải.
- Các người nói xem, giáo sư Lưu tìm chúng ta đến là vì chuyện gì?
Một đám nam nữ hơn hai mươi tuổi tụ tập lại một chỗ, thấp giọng nghị luận.
Bọn họ đều là nghiên cứu sinh sắp tốt nghiệp trong giới này, ngay vừa rồi, tất cả đồng thời nhận được thông báo của giáo sư Lưu, gọi bọn họ đến phòng giáo vụ tập hợp.
- Một lần gọi nhiều người như vậy tới, khẳng định không phải là chuyện nhỏ gì.
Một nam sinh gầy yếu lo lắng nói.
- Không phải là hạng mục xảy ra vấn đề chứ?
- Anh đừng dọa tôi, nếu như xảy ra vấn đề chẳng phải là sẽ bị chửi chết à?
- Nhưng mà bên phía tôi gần đây cũng còn đang rất tốt mà?
- Có thể là tuyên bố tin tức gì hay không?
Càng nói tiếp, vẻ mặt của mấy người càng là lo lắng, lại mang theo một tia e ngại.
Dù sao thì giáo sư Lưu tức giận là vô cùng khủng bố.
Bình thường khi bọn họ làm nghiên cứu thì đã bị mắng không ít lần rồi.
Nhưng càng làm cho bọn họ lo lắng.
Là học phần của mình và đánh giá của giáo sư.
Bởi vì còn có không đến nửa năm nữa là có thể lấy được học vị, nếu như ở thời điểm này chọc giận giáo sư Lưu thì sẽ trực tiếp trừ học phần của bọn họ, thậm chí có khả năng huỷ bỏ danh ngạch tiến cử của bọn họ.
Cộp cộp cộp ——
Trong lúc mọi người khẩn trương nghị luận thì tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Âm thanh nặng nề kia làm cho tất cả mọi người biến sắc, trong nháy mắt đã nghe ra là bước chân của giáo sư Lưu, nhao nhao ngồi thẳng người.
Quả nhiên.
Khi bước chân tới gần, một bóng người cao lớn mặc trang phục nghiên cứu màu trắng xuất hiện ở cửa chính, cầm giáo án đi vào.
- Giáo sư.
- Xin chào giáo sư!
Các học viên vội vàng đứng dậy, ánh mắt rơi xuống người vừa tới.
- Đều tới rồi à.
Lưu Hành đặt giáo án xuống, đi thẳng tới chỗ ngồi trên đài giảng.
Nét mặt của anh vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút vui buồn nào, nhưng cũng làm cho trái tim của đám người phía dưới nhấc lên.
- Ngồi xuống đi.
Lưu Hành khoát khoát tay:
- Hôm nay tìm mọi người chủ yếu là vì một chuyện, không cần khẩn trương như vậy.
Các học viên nghe vậy thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lục tục ngồi xuống.
- Giáo sư là bởi vì chuyện đề tài nghiên cứu à?
Cuối cùng cũng có người to gan hỏi.
- Không phải.
Lưu Hành ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh liếc nhìn một vòng:
- Còn nửa năm nữa là mọi người sẽ tốt nghiệp, vốn dĩ tôi không có ý định can thiệp vào quyết định sau này của mọi người, nhưng bây giờ có một cơ hội hành nghề đặt ở trước mặt mọi người, tôi muốn hỏi một chút xem suy nghĩ của mọi người như thế nào.
- Cơ hội hành nghề!
Mọi người nghe vậy thì xôn xao lên.
Hoàn toàn không ngờ giáo sư tìm bọn họ là vì chuyện này.
Trong đó ánh mắt của mấy người cũng trở nên nóng bỏng.
Thi nghiên cứu còn không phải là vì tăng sức cạnh tranh của bản thân, sau này mới vào nghề tốt hơn à?
Công việc có thể làm cho giáo sư tự mình mở miệng thì khẳng định không kém.
Ít nhất cũng tốt hơn mấy vị thạc sĩ chạy xe giao đồ ăn trên mạng một chút phải không?
Phải biết rằng.
Hoàn cảnh làm việc bây giờ không còn như trước.
Trong thời đại khoa chính quy xuất hiện đầy đất, sức cạnh tranh của thạc sĩ đã trở nên yếu hơn nhiều.
Nếu như chọn những chuyên ngành ít được chú ý kia thì sẽ càng thảm hơn.
Đã từ lúc bắt đầu là thu nhập một tháng hơn mười ngàn 5 hiểm 1 kim 2 ngày nghỉ, hạ xuống hoàn cảnh tranh nhau cướp việc một tháng 5 ngàn 1 ngày nghỉ.
- Giáo sư, là công việc gì vậy?
Có người to gan hỏi.
- Công ty Hồng Hoang, mọi người có nghe nói tới chưa?
Lưu Hành từ tốn nói.
Lời này vừa ra.
Không ít người hơi biến sắc.
- Công ty Hồng Hoang!
- Là công ty trò chơi rất nổi tiếng gần đây à?
- Nghe nói giá trị dự đoán của bọn họ đã vượt qua 10 tỷ, không kém gì xí nghiệp cỡ lớn.
- Giáo sư có quan hệ với bên đó à?
Các học viên không tin được.
Làm sao cũng không ngờ giáo sư sẽ có liên hệ với công ty này.
Nghe nói nơi đó tùy tiện một lập trình viên đều là tiền lương trên 30 ngàn, càng đừng nhắc đến nhân viên kỹ thuật cao cấp hơn.
Nếu như có thể đi vào đó.
Không biết đã dẫn đầu trước bao nhiêu người.
Ngay cả hai vị sinh viên tiến sĩ cũng có chút động lòng.
- Còn có thể có quan hệ gì nữa? Công ty đó chính là do một tiểu tử thúi dưới tay tôi trước kia mở ra.
Lưu Hành hừ một tiếng, nhưng sự tự hào trên mặt không cách nào che giấu được.