- Trò chơi này quá tà môn.
Sau khi bị đám quái nhỏ giết chết, cả khuôn mặt Hứa Chú đều nhíu chặt thành một cục.
Mẹ nó, đây còn là tiểu quái vừa mới bắt đầu đã bị bọn họ quần ẩu tới chết à?
Hai người là cậu và bạn cùng phòng chỉ là kéo theo một quần xoát mà thôi, kết quả HP ào ào giảm, bị quần xoát ngược lại trở thành của bọn họ.
- Cái này không khoa học, không nên giống như những trò chơi khác, tiểu quái chỉ là những tiểu miêu chờ bị giết thôi à?
Bạn cùng phòng cũng biểu thị không thể nào hiểu được.
Chẳng lẽ bọn họ không phải đang ở thôn Tân Thủ, là hang ổ của BOSS à?
Bên ngoài cũng là boss có bộ dáng tiểu quái à?
- Vậy còn muốn tiếp tục hay không?
Hứa Chú hỏi.
- Muốn chứ! Sao lại không muốn? Hôm nay tôi cũng không tin không đi ra khỏi thôn Tân Thủ này được!
Bạn cùng phòng không chậm trễ chút nào nói.
Hứa Chú nghe vậy thì cười.
Anh dường như có chút hiểu được tâm tình của bạn cùng phòng.
Cái trò chơi này thoạt nhìn giống như là độ khó mất cân bằng, sức mạnh của tiểu quái quá cao.
Nhưng chẳng biết tại sao, rõ ràng bị tiểu quái làm cho thê thảm như vậy, lại có loại cảm giác chưa bao giờ thể nghiệm.
Nhất là khi nhìn thấy những tiểu đội khác cũng giống như bọn họ, bị một đống tiểu quái đuổi chạy oa oa la hoảng thì càng không nở nụ cười tử tế.
Đúng rồi.
Đây chính là cảm giác mạo hiểm!
Không ai ngay từ đầu đã là anh hùng.
Cũng giống như bọn họ, từ một tên lính quèn từng bước trưởng thành.
Đây chẳng phải là chỗ tinh tuý của trò chơi nhập vai à?
- Được rồi, tiếp tục đi, hôm nay nhất định phải ra khỏi thôn Tân Thủ!
Hứa Chú tản ra hào khí, chuẩn bị ngóc đầu trở lại.
Nhưng mà một giây sau, anh lại sững sờ.
Bởi vì anh phát hiện, sau khi trò chơi này chết thì sẽ biến thành trạng thái linh hồn, tất cả mọi thứ xung quanh đều sẽ biến thành màu xám.
Muốn sống lại thì phải điều khiển linh hồn, từ mộ địa chạy đến bên cạnh thi thể của bọn họ mới được.
Nhưng vấn đề là thi thể của bọn họ bây giờ đang ở giữa hai con tiểu quái Sài Lang Nhân, hơn nữa xung quanh tất cả đều là tiểu quái nhện đang chạy lung tung.
- Xử lý như thế nào?
Bạn cùng phòng nhìn rừng cây âm trầm, hỏi.
Vừa rồi chạy trốn hoảng hốt chạy bừa, lại chạy vào chỗ sâu, bây giờ đa số người luyện cấp còn chưa đi tới được đây.
- Hay là, phục sinh rồi lập tức chạy đi?
Hứa Chú cẩn thận cắn răng nói.
- Được rồi.
Sau đó.
Hai người rón rén khống chế linh hồn xuyên qua bầy quái, đi tới bên cạnh thi thể, hai ngôi mộ đứng trên thi thể của bọn họ đập vào tầm mắt, trên đó còn khắc chữ.
[ Tứ đại giai không ]
[ Thế đời bất hủ. ]
Khá lắm.
Chết còn trực tiếp lập bia tại chỗ đúng không?
Hai người thiếu chút nữa cười ra tiếng, quả nhiên ác thú của Hồng Hoang ở khắp mọi nơi.
- Tôi thật sự là phục lão Lục Hồng Hoang này, làm bia mộ này có ích lợi gì sao?
Hứa Chú cười mắng, không để ý đến thiết lập này.
Đi tới bên cạnh thi thể cùng bạn cùng phòng, nhắm ngay thời cơ sau đó trực tiếp phục sinh, hình ảnh vốn đang xám trắng cũng từ từ biến thành màu xanh.
- Chạy!
Hô to một tiếng.
Hai người nhấc chân chạy, đi thẳng đến phương hướng thôn Tân Thủ.
Kết quả vừa quay đầu lại, khuôn mặt đã tái mét.
Bởi vì hai con tiểu quái Sài Lang Nhân đang vờn quanh bên cạnh bọn họ cũng phát ra một tiếng cười quái dị, đuổi theo bọn họ.
- Mẹ nó! Phạm vi thù hận của tiểu quái này sao lại lớn như vậy?
- Mẹ nó, những con nhện kia lại tới rồi kìa!
Hai người luống cuống tay chân, liều mạng muốn trốn khỏi rừng rậm.
Nhưng bởi vì bị bao bọc xung quanh, lại thêm vừa mới phục sinh không phải là đầy máu, không bao lâu cả hai đã ngã xuống đất dưới sự vây công của tiểu quái, linh hồn bị truyền tống đến trong mộ địa gần đó.
Nhìn hình ảnh xám trắng trước mắt, sau khi đờ đẫn một lát, anh lại tiếp tục chạy về phía thi thể.
- Lão ta choáng nha, lại đến!
- Hôm nay lão tử nhất định phải làm lật những tiểu quái này!
Sau khi lặp lại mấy lần như thế, thời gian không phụ lòng người, cuối cùng cũng để cho bọn họ trở về trên con đường lớn ngoài rừng rậm.
Quay đầu lại, một loạt mộ bia ghi chữ [ tứ đại giai không ] [ đời đời bất hủ ] nối liền, bọn họ rốt cuộc biết những Bia mộ này có ích lợi gì...
Mẹ nó...
Chỉ dùng để trào phúng bọn họ đúng không?
Mà ngay khi hai người trở về giao nhiệm vụ thì đại bộ đội cũng bắt đầu tản ra, bắt đầu lĩnh hội được những tiểu quái kinh khủng kia.
Trong nháy mắt.
Toàn bộ khu vực truyền video đều nổ tung.
- Tình huống gì vậy? Những tiểu quái này là ăn xuân dược à?
- Ha ha, quá đáng rồi, một đội năm người chúng ta bị bốn con quái nhỏ đuổi chạy.
- Chết lại phải chạy về phục sinh, phục sinh ở mộ địa bị suy yếu 10 phút thì mẹ nó thái quá!
- Khó như vậy à? Có cần chân thật như vậy hay không.
- Trò chơi này có chút thú vị, không giống như những trò chơi khác.
Hiện tại trên thị trường có rất nhiều trò chơi, toàn bộ quá trình thăng cấp cơ bản đều là theo chủ tuyến một đường đẩy, cày xong quái ở khu này, sau đó lại thay đổi nơi khác để tiếp tục cày quái, giống như là vội vàng đòi mạng.
Bởi vì chỉ có nhanh chóng đạt đến cấp độ tối đa thì hạng mục khắc kim của bọn họ mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất, dẫn dụ người chơi nạp tiền.
Điều này cũng dẫn đến cảm giác của quá trình luyện cấp rất kém.
Đánh mất niềm vui thú vốn có của trò chơi nhập vai.
Nhưng trò chơi World of Warcraft này ngay từ đầu đã cho bọn họ một cái hạ mã uy, lập tức người bị giết biến thành bọn họ.
Loại thể nghiệm mạo hiểm mới lạ này giống như mở ra cho bọn họ một cánh cửa hoàn toàn mới.
Không những không ghét bỏ quá khó, mà còn không biết mệt mỏi thăm dò khắp nơi, cùng đồng đội nghiên cứu biện pháp cày quái.
- Các anh em, mọi người có cảm thấy bản đồ của trò chơi này hơi lớn hay không?
Đột nhiên, một tin tức bắn ra trên kênh khu náo nhiệt.
Các người chơi đang luyện cấp làm nhiệm vụ tò mò mở bản đồ ra, lúc này mới chú ý tới, bọn họ vừa đi vừa nghỉ hơn nửa giờ, nhân vật trên bản đồ mới di chuyển được một chút.